Quan Viễn Hầu Phó Ngọc xuất thân thấp hèn, năm Kiến An thứ mười hai thi đậu võ Thám Hoa, liền bị phái đến biên cương đóng giữ quân đội, ba mươi năm ở trấn thủ biên giới đều là bách chiến bách thắng, không gì địch nổi. Quan Viễn Hầu sau khi chết được ban phong hào là Trấn Quốc tướng quân, truy phong làm tông thân hoàng thất.
Âu Dương Phục hồi ức một chút sinh thời của chủ mộ, cũng khó trách mộ thất có nhiều cơ quan thiên kỳ bách quái, kín đáo nghiêm cẩn như vậy.
Trần Nặc lại là nghĩ, “Nếu là Quan Viễn Hầu vậy vật bồi táng hẳn là rất nhiều đi.” (vật bồi táng là những đồ vật chôn cùng người chết, thường có giá trị cao)
Âu Dương Phục, Viên lão theo bản năng nhìn về phía Cẩm Vinh cùng bảo tiêu Hình Ngũ cũng đang thảnh thơi đứng trong mộ thất.
Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, “Mấy người đừng nhìn tôi, tôi đã nói rồi, chuyện của các người tôi mặc kệ.”
Đích xác là sau khi hai người này tiến vào, cái gì cũng không chạm, chỉ dạo qua một vòng, tùy tiện quan sát, Âu Dương Phục tâm sinh nghi hoặc, chẳng lẽ bọn họ thật sự chỉ tới du lịch?
Kiến An là là triều đại tương đối hưng thịnh đời Trần, công thần đại tướng quân, vật bồi táng theo Quan Viễn Hầu tự nhiên không ít, cũng không thiếu vật phẩm trân quý.
Trong khi đám người Âu Dương Phục ở bên kia dò xét, Cẩm Vinh cũng chú ý một bức họa được treo trên vách tường phía sau quan tài, nhìn có chút quen mắt.
Đây không phải bộ dạng của chính cô một đời kia sao?
Cẩm Vinh khóe miệng hơi giật giật, đến nỗi chủ nhân mộ thất Quan Viễn Hầu Phó Ngọc, cô vẫn không nhớ được là ai. Chỉ có ấn tượng mơ hồ, một đời kia bản thân trôi qua cũng không tệ lắm, vận khí tương đối tốt.
“Đây là tranh do đại gia Dương Tử Tự đích thân họa nên.” Trần Nặc cũng nhìn thấy bức họa, kích động nói.
Dương Tử Tự thiên cổ đệ nhất họa gia, tác phẩm lưu truyền đến đời này, mười không còn một. Không nghĩ tới có thể ở mộ thất của Quan Viễn Hầu gặp được, chỉ một bức họa này, có thể nói bọn họ chuyến này vận may không tệ.
Trần Nặc vội vàng đi qua, muốn đem bức họa gỡ xuống, Cẩm Vinh cũng không ngăn hắn, chỉ là một bức họa, cùng Cẩm Vinh hiện tại cũng không giống nhau.
Kết quả Trần Nặc vừa mới đụng vào một góc cuộn tranh, mộ thất liền kịch liệt chấn động, đất đá vỡ vụn từ trên trần rơi xuống, như là chuẩn bị đổ sập.
Không xong, là cơ quan cuối cùng, Âu Dương Phục không còn thời gian mắng Trần Nặc ngu ngốc, kéo Viên lão chạy về phía bên ngoài. Mộ thất lại giống như hóa thành cát lún, càng đi càng không thấy đường ra đi xuống, toàn bộ mộ thất như bị phong ấn.
Chờ đến khi Âu Dương Phục, Viên lão cùng Trần Nặc cửu tử nhất sinh trốn thoát, một lần nữa nhìn thấy bên ngoài, Hình Ngũ che chở Cẩm Vinh đã sớm ra ngoài trước bọn họ.
Vừa ra, Trần Nặc đã ủy khuất, “Tôi nào biết kia bức họa sẽ là cơ quan đồng quy vu tận chứ?”
Âu Dương Phục cùng Viên lão cũng biết không thể trách hắn, nhưng bởi vì trận biến cố đột phát này, bọn họ một thứ cũng chưa kịp lấy ra, bạch bạch một phen nguy hiểm, còn có mấy người chôn mình ở bên trong, vậy mà...
Trần Nặc trong tay còn ôm bức họa, may mắn nói, “Cũng may còn cầm bức họa này ra tới.”
Nhưng chờ đến hắn mở ra, sắc mặt liền thay đổi, “Bức họa sao lại rách rồi?”
Một bức tranh đang tốt lành lại nhàu rách không còn hình dáng, đừng nói đến giá trị.
“Có thể là trên đường bị xé mất đi.” Âu Dương Phục ngồi nghỉ ngơi dưới tàng cây, tâm tình không tốt nổi. Trần Nặc khóc không ra nước mắt.
Nghỉ ngơi một lát, Âu Dương Phục lại nhìn về phía Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, “Phía trước nếu có đắc tội, mong hai vị thông cảm.”
Mộ thất thời khắc nguy hiểm, đối phương vẫn là thuận tay kéo bọn họ một phen mới tìm được đường ra, hơn nữa cùng đi vào mộ một chuyến, đối phương lại có thể bình yên thoát thân, lông tóc không tổn hao gì, đủ thấy chỗ lợi hại của bọn họ, hành tẩu giang hồ, so với đắc tội, Âu Dương Phục càng nguyện ý giao hảo.
“Không biết hai vị là người phương nào, ngày sau tương ngộ cũng tiện chào hỏi.” Âu Dương Phục suy đoán thân phận của Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, là người phía nam, hay vẫn là phía bắc, hắn cảm thấy hình như đều không giống.
Cẩm Vinh cũng cười nói, “Chúng ta bèo nước gặp nhau, chỉ là tới du lịch.”
Đến lúc này, cũng vẫn không muốn nói sao?
Âu Dương Phục trong lòng nghi hoặc, lại đột nhiên nghe thấy trên không trung xa xa truyền đến tiếng cánh quạt chuyển động, trong lòng hiện lên dự cảm bất an.
Ngẩng đầu thấy được hai chiếc trực thăng màu xanh lục bay về phía họ, trên đuôi máy bay còn có một chữ rất to rất dễ chú ý, “Police”
# đi trộm mộ đụng phải cảnh sát, nên làm gì bây giờ, online chờ gấp #
Cẩm Vinh nhìn trực thăng phất phất tay, tươi cười mặt mày cong cong, “Còn tới rất nhanh.”
Hai chiếc phi cơ lục tục ngừng ở trên đỉnh đất trống, lực lượng cảnh sát từ trực thăng đi xuống làm đám người Âu Dương Phục mặt xám như tro tàn.
Bọn họ hiện tại hẳn là minh bạch lời Cẩm Vinh, “Trộm mộ là trái pháp luật.”
* Tội xâm phạm mồ mả, thi thể, hài cốt là một tội hình sự nhé các bạn.
Cẩm Vinh còn ngoài ý muốn đụng phải người quen, hiện tại đã là đội trưởng đội hình sự công an tỉnh, Ngô Khắc.
“Ồ, đồng chí Ngô thăng chức sao.”
Ngô Khắc: “...”
Đúng là thăng chức, bởi vì lúc trước có vị đại tiểu thư này giúp đỡ, cọc án kia danh tiếng quá lớn, cấp trên vừa là khen thưởng cũng là bảo hộ, điều hắn tới bên này, còn thăng hai cấp, nhưng không hiểu vì sao lần này lại gặp mặt đại tôn phật ở đây.
Cẩm Vinh làm việc vẫn là thực chu đáo, vì tránh trở thành đồng phạm của đám người trộm mộ, trước khi tiến vào mộ thất liền gọi điện cho các chú công an, nơi này có trộm mộ. Chờ đến khi cô đi vào, cũng được tính là hỗ trợ bảo hộ văn vật quốc gia. Hơn nữa từ đầu tới đuôi, cô đều không có chạm qua đồ vật trong mộ thất nha.
Nhìn đám người Âu Dương Phục bọn họ mặt như gặp quỷ, hết thảy quả thực hoàn mỹ.
“Đúng rồi, bên trong còn có mấy người, kịp thời cứu giúp hẳn là còn sống.” Cẩm Vinh lại nhắc nhở một câu.
Ngô Khắc nghe vậy liền lập tức an bài xe cứu thương dưới chân núi đi lên, ngoài ra còn có nhân viên khảo cổ, khai quật huyệt mộ chuyên nghiệp.
Mấy năm gần đây, hành vi trộm mộ cũng thực hung hăng ngang ngược.
Các nhà khảo cổ học đi đến nhìn thấy mộ thất hoàn toàn bị phá hủy thì đau lòng vô cùng, mà đám người trộm mộ sau khi được nhân viên cứu hộ cứu ra ngoài thì chỉ nghĩ đến hậu quả đang chờ đón mình.
Chuyến tham quan mộ cổ của Cẩm Vinh cũng đi đến hồi kết.
_____
Thủ đô, Phương gia.
Phương lão thủ trưởng nhìn thấy báo cáo phát hiện mộ cổ ở Phong thành có liên quan đến cháu gái nhà mình, khóe miệng giật giật. Nha đầu này đúng là càng chơi càng hăng, cũng may làm việc sạch sẽ lưu loát, không lưu hậu hoạ.
Cũng không biết cháu gái cưng khi nào mới bằng lòng trở về, Tết nhất cũng không thèm tới nhìn ông nội một cái, Phương lão gia tử thở dài.
_____
Ba năm sau, Cẩm Vinh rốt cuộc chơi tận hứng trở lại, thuận tiện hoàn thành luận án tiến sĩ, làm người vẫn phải làm đến nơi đến chốn, học vấn đàng hoàng tử tế chút.
Ngoài ra còn làm một phần kế hoạch nộp lên cho ông nội, Phương gia chỉ có vài người xem qua bản kế hoạch này, bao gồm Phương lão thủ trưởng, Phương Lệ, và cha Phương Cẩm Vinh.
Mấy ngày sau, Phương gia tổ chức đại hội nghị, một lần nữa điều chỉnh lộ tuyến phát triển của gia tộc, khi nào giấu tài, khi nào khuếch trương thế lực, quy hoạch tương lai 5-60 năm được hình thành.
Cẩm Vinh cảm thấy bản thân đời này đã báo đáp Phương gia, cũng không có đi con đường chính trị, nhưng chọn một nghề nghiệp trước kia chưa thử bao giờ, ngoại giao.
Đây cũng là ý tưởng đột phát trong đầu Cẩm Vinh, cảm thấy nghề nghiệp này rất có ý tứ, đặc biệt là trong bối cảnh vừa mở cửa giao thương kinh tế, càng có tính khiêu chiến.
Phương gia hoàn toàn không có dị nghị, Cẩm Vinh bằng vào thực lực có được quyền tự chủ trong gia tộc, đừng nói là làm ngoại giao, hiện tại cô làm cái gì Phương gia cũng sẽ không ngăn trở.
Hai năm sau, Cẩm Vinh thuận lợi trở thành một thành viên của bộ ngoại giao Hoa Quốc, hơn nữa lấy tốc độ thăng chức vượt xa người thường, 5 năm sau, đã có thể đại biểu Trung Quốc lên tiếng trên thương trường quốc tế.
Đầu năm chín mươi, đàm phán thành công hiệp định với tổ chức thương mại thế giới, trở về thủ đô, cử quốc chúc mừng.
Ngay cả Trình Gia Thục bây giờ đã làm mẹ, tay ôm hài tử, cũng thông qua truyền hình thấy được thời khắc lịch sử này.
Nhìn trong TV, đại biểu Hoa Quốc phát biểu trước báo chí, mỹ nhân phong thái ưu nhã nói năng tự nhiên, Trình Gia Thục quay đầu nói với chồng mình, Tống Tranh: “Trước kia còn phục vụ ở trên xe lửa, em còn được nói chuyện với phó bộ trưởng đấy.”
Đối phương quả nhiên không phải người bình thường a.
Phương Cẩm Vinh làm ở bộ ngoại giao Hoa Quốc cả đời, trong mắt người khác, Phương Cẩm Vinh tuyệt đối có thể xưng là nữ bộ trưởng bộ ngoại giao ghê gớm, nhiều thủ đoạn nhất.
Nhiều hạng mục đàm phán quốc tế quan trọng đều có Phương Cẩm Vinh nhúng tay, đem lại lợi ích lớn cho quốc gia.
Mà Phương thị phía sau lưng Phương Cẩm Vinh, lại rất ít khi bị nhắc tới, dù sao phong thái làm việc cùng tài năng của vị bộ trưởng bộ ngoại giao này đã đủ để người khác kính trọng.
Nhưng mà người như vậy lại lựa chọn ở đỉnh cao sự nghiệp, khi kinh tế Hoa quốc phát triển nở rộ, lui xuống.
Lấy lời nàng mà nói, công việc hiện tại đã không còn tính khiêu chiến.
Thà bằng về nhà tu tiên.
Cho nên sau khi Cẩm Vinh nghỉ việc, lại quay về con đường tu đạo, nhưng cũng chỉ để thân thể khỏe mạnh, dù sao sống lâu quá cũng thành vô vị.
Đời người thú vị ở chỗ nó có hạn, một cuộc đời không có điểm cuối, có thực sự khiến người ta hạnh phúc?
Cẩm Vinh cũng không nhớ lời này là ai nói với mình.
_____
Gần đây Cẩm Vinh còn rất mê thiên văn học.
Anh họ Phương Lệ tới tìm cô, lúc ấy cô vẫn còn đang mân mê kính viễn vọng trong tay.
Phương lão gia tử hưởng thọ 90, qua đời tại nhà tổ mấy năm trước, Phương Lệ liền trở thành người chèo lái Phương gia, có khi sẽ tìm đến Cẩm Vinh hỏi chút ý kiến, trong mắt hắn, em họ giống ông nội nhất ở thuộc tính, đa mưu túc trí.
Phương Lệ lần này vì một người trẻ tuổi mà phiền não.
Người trẻ tuổi kia tên là Thẩm Biên, cón cháu nhà bình dân, có chút bản lĩnh, đặt ở mười năm trước có thể làm nên một cái truyền kì cá vượt vũ môn, nhưng ở thời điểm này, có bản lĩnh có dã tâm cũng khó có thể với tới cái vòng này của bọn họ.
Vị trí của Phương gia hiện tại cũng không mấy người có thể với được.
Cho dù mấy đứa con cháu có thua kém hắn ở điểm bản lĩnh, lại cho dù đối phương có hận Phương gia, Phương Lệ cũng sẽ không đem hắn để ở trong lòng, nhưng con gái út Phương Thanh Thanh lại mê luyến Thẩm Biên, còn muốn cùng hắn kết hôn.
Thẩm Biên cùng Thanh Thanh địa vị chênh lệch quá lớn, có lẽ tựa như Thanh Thanh nói, cho Thẩm Biên mười năm, hai mươi năm, sẽ không giống nhau, Phương Lệ không phủ nhận điểm này, nhưng đó là về sau, không phải hiện tại.
Cẩm Vinh chuyên tâm quan sát kính thiên văn, căn bản không để ý tới Phương Lệ bên kia phun tào.
Chờ đến khi Phương Lệ hỏi cô, khi, Cẩm Vinh thuận miệng nói, “Anh họ không phải đã có chủ ý sao?”
Câu trả lời cũng chỉ có đồng ý hoặc không đồng ý.
Tóm lại Phương Lệ vẫn là không nỡ nhẫn tâm với con gái, còn Thẩm Biên, đem dã tâm của đối phương bóp chết từ khi hắn còn nhỏ yếu, Phương Lệ vẫn là có thể.
Nhìn Cẩm Vinh tựa hồ cũng không đồng ý hôn sự này.
Phương Lệ nói: “Anh cho rằng cô cũng không thích người như vậy.”
Dã tâm lớn, không cam lòng cúi đầu, quan trọng nhất chính là có khả năng uy hiếp với Phương gia trong tương lai.
Cẩm Vinh hơi hơi cong cong môi, “Em vẫn luôn thích người có lý tưởng có chí hướng, ít nhất bọn họ khởi điểm cũng không phải hoàn toàn trắng tay.”
Cẩm Vinh đã sớm không nhúng tay vào chuyện của Phương gia, những chuyện cô làm từ trước tới giờ cũng đủ nhiều.
Phương Lệ nghe vậy cứng họng.
Cuối cùng Phương Lệ vẫn đồng ý hôn sự của Phương Thanh Thanh cùng Thẩm Biên, cho dù biết đối phương không phải là loại cam nguyện để cho Phương gia điều khiển.
Chỉ là làm hắn hơi ngoài ý muốn chính là Cẩm Vinh cự tuyệt tham dự hôn lễ, lý do là không có hứng thú.
Muội muội này từ đầu đến cuối tính tình vẫn như thế, Phương Lệ bất đắc dĩ cười, lại hỏi, “Em trước kia không phải rất thích nha đầu Thanh Thanh sao?”
Cẩm Vinh hơi suy nghĩ một chút nói, “Đúng là em tương đối thích trẻ con, nhưng trưởng thành rồi liền khiến người hết thích nổi.”
Phương Lệ cười nói: “Đúng là không thèm kiêng kị.”
Chẳng sợ làm gia chủ Phương gia là hắn mất mặt, cô em họ này không hề cố kỵ nói trắng ra.
Bất quá Phương Lệ bởi vì những lời này, nhiều năm sau thường đưa cháu trai cháu gái đến chỗ Cẩm Vinh chơi, thuận tiện dạy dỗ một chút, mấy đứa cháu có thể học hỏi bà cô được một hai phân, cũng đủ dùng.