(1)
Nhàn vân dã hạc, tiêu dao tự tại nửa đời, một giấc ngủ dậy đã quay về phòng tắm tràn ngập cảm giác hiện đại, ánh đèn huỳnh quang màu trắng, hơi nước mơ hồ trong không khí, các loại đồ dùng tắm tửa để lung tung rối loạn trên mặt bàn, trên mặt đất là những chai rượu đã uống cạn, lăn lộn.
Kha Cẩm Vinh, 26 tuổi, tính cách kiêu căng ác độc, bị anh trai cùng cha khác mẹ đuổi khỏi nhà, bản thân hiện tại một nghèo hai trắng, thẻ tín dụng tiêu hao vượt hạn mức, lưng gánh một đống nợ nần, chưa kể, cô có một đứa con 6 tuổi mà cha không biết là ai.
Cuộc đời đúng là không xong.
Chuyện đầu tiên Cẩm Vinh làm chính là bò ra từ bồn tắm, do ngâm mình trong nước lâu mà cả người khó chịu, với lấy khăn tắm màu trắng, chùm quanh thân mình, ra khỏi phòng tắm.
Nơi cô đang ở là một căn nhà thuê, ba ngày nữa là đến hạn nộp tiền. chủ nhà là một kẻ vô cùng tư bản, tuyệt đối không có lòng thương hại hay đồng cảm gì, không nộp tiền thuê nhà thì mau chóng mà dọn đi.
Hiện thực chính là tàn khốc như vậy, một giờ trước Kha Cẩm Vinh vẫn là đại tiểu thư nhà có tiền, hiện tại liền tiền thuê nhà cũng chẳng nộp nổi.
Cái mũi có chút ngứa, Kha Cẩm Vinh không chỉ nghiện rượu mà còn nghiện thuốc lá, tựa hồ tật xấu không ít. Cẩm Vinh áp xuống ham muốn hút thuốc của mình, cô không ghét người hút thuốc, chỉ là không thích hành vi của mình vô hình bị điều khiển. huống chi thân thể có khỏe mạnh đến mấy mà cứ tiếp tục tự hành hạ bản thân như vậy, chính là lãng phí. Bác sĩ Cẩm Vinh nghĩ thầm trong lòng.
Bỗng nhiên tầm mắt phát hiện một vật thể co quắp trong góc nhà, Cẩm Vinh khóe miệng hơi hơi run rẩy, đi qua, bên trong cái ổ chó nhét thêm chăn nệm mềm mại là một cậu bé con.
Con trai Kha Cẩm Vinh, Kha Tiểu Cẩm.
Thực sự quá phiền phức, Cẩm Vinh lười không muốn suy đoán vì sao con trai nguyên thân lại đi ngủ trong ổ chó nhà mình.
Bản thân nguyên thân cũng không biết các chăm sóc con trai mình, có lẽ là không muốn nuôi cũng không được, vì cũng chẳng rõ cha đứa bé là ai.
Cẩm Vinh đối với tính cách ác liệt của nguyên thân cũng có phần hiểu biết.
Lúc này, cậu bé con nằm trong ổ chó trở mình, tỉnh giấc, trợn tròn mắt nhìn Cẩm Vinh.
Ký ức của bản thân nguyên chủ với đứa trẻ cũng không sâu đậm, chỉ sợ là sinh xong liền chẳng thèm để ý đứa bé, thuê bảo mẫu chăm sóc cậu, còn lại là mặc kệ.
Kha Tiểu Cẩm là một cậu bé xinh đẹp, có đôi mắt màu hổ phách, mái tóc mềm mại, chỉ là, có chút trầm mặc...
Cẩm Vinh lúc này phát hiện điều gì đó không thích hợp, vươn hai ngón tay, quơ quơ ở trước mặt Kha Tiểu Cẩm, “Đây là mấy?”
Kha Tiểu Cẩm duy trì trầm mặc,
Cẩm Vinh thu tay lại, tiếp tục hỏi, “Câu hỏi thứ hai, ta là ai?”
Kha Tiểu Cẩm như cũ trầm mặc,
Cơ bản có thể xác nhận, Khả Tiểu Cẩm có dấu hiệu của bệnh tự kỷ, hoặc là bệnh trầm cảm ở trẻ em, giống nhau ở chỗ đều có biểu hiện chướng ngại về ngôn ngữ, xu hướng ngại tiếp xúc với người ngoài.
Nguyên nhân dẫn đến tình trạng này có rất nhiều, tuy nhiên dựa vào ký ức của nguyên thân mà suy đoán, có lẽ là do không được tiếp cận với người ngoài, vị trí hoạt động bị cố định ở nơi nhỏ hẹp, do sự thiếu quan tâm, thiếu thân cận với cha mẹ.
Cẩm Vinh đặt tay trên đầu cậu bé, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, thở dài, cái phiền toái này thật sự là đi không được.
Nhưng là, hiện tại có như vậy một cái hài tử.
Lấy tính cách không lương tâm của Cẩm Vinh, đứng trước cục diện quá rối rắm mà nguyên thân để lại, cô có thể trực tiếp phủi tay chạy lấy người, chẳng sợ thay đổi thân phận hay phiền toái.
Nhưng đây là một đứa trẻ vô tội.
Cha của Kha Tiểu Cẩm phụ thân, dựa vào ký ức nguyên thân cũng có thể tìm được, Kha Cẩm Vinh Từ cũng là đủ tùy hứng, chơi chơi liền sinh một đứa bé, cô ta từ bé đã tùy hứng, lại không có ai dạy dỗ giáo huấn, chuyện gì cũng có thể làm được.
Để đứa trẻ cho cha nó, sau đó vẫy tay chạy lấy người, thù hận hay ân tình gì đó cũng chẳng liên quan đến cô ý nghĩ này đúng là đã từng lóe lên trong đầu Cẩm Vinh.
Chỉ là hiện tại, không bao giờ có khả năng xuất hiện lần nữa.
Một đứa trẻ bị bệnh tự kỷ, muốn sống tốt cũng không dễ dàng chút nào. Gia đình nào cũng muốn con cái mình bình thường khỏe mạnh, là một người từng làm bác sĩ tâm lý, từng chứng kiến những đứa trẻ bị gia đình bỏ rơi vì sự 'bất bình thường' của chúng, Cẩm Vinh quyết định giúp đỡ cậu bé, mà đã quyết định giúp cậu, vậy cũng nên suy tính kế hoạch ngày sau một chút.
Trước mắt, bước đầu tiên là làm cơm chiều.
Kha Cẩm Vinh một ngày nay chưa ăn gì, trừ bỏ uống rượu, mà Kha Tiểu Cẩm, bởi vì nhà không còn tiền thuê bảo mẫu, cũng không có ai chăm lo một ngày trời.
Lại sờ sờ cái đầu nhỏ của Kha Tiểu Cẩm đầu, Cẩm Vinh liền xoay người về phòng, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó vào bếp nấu cơm.
Cũng từng có thời kì độc thân sinh hoạt ở hiện đại, Cẩm Vinh kỳ thật cũng biết nấu cơm, chưa tới trình độ đầu bếp, nhưng lấy khẩu vị bắt bẻ của cô mà nói thì cũng không tệ lắm.
Tủ lạnh còn có chút mỳ sợi, trứng gà cùng sữa bò.
Cẩm Vinh dùng mười phút, nấu chút mỳ với trứng gà, lại đun hai ly sữa bò, để trên mặt bàn, cái bàn quá cao, Kha Tiểu Cẩm ngồi trên ghế cũng không với tới.
Muốn một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ hiểu được phải tới ăn cơm hiển nhiên là không có khả năng, Cẩm Vinh đứng dậy, bế Kha Tiểu Cẩm lên từ ổ chó.
Cậu bé rất nhẹ, sợ là có chút suy dinh dưỡng, cùng với bệnh thiếu máu, làn da quá mức trắng rồi.
Trên mặt đất có trải thảm, Cẩm Vinh trực tiếp đặt Kha Tiểu Cẩm trên thảm, sau đó dạy cậu ôm lấy ly sữa, uống lên.
Uống được một nửa, trên môi Kha Tiểu Cẩm nhiều thêm một tầng màu trắng sữa, sắc mặt tựa hồ tốt hơn một chút, Cẩm Vinh nghĩ, trừ tác dụng của ly sữa kia, có lẽ là do Kha Tiểu Cẩm bị lạnh. Vừa rồi cô mới hạ nhiệt độ điều hòa xuống, hai mươi độ người lớn có thể chịu được, nhưng với trẻ con sáu tuổi dễ lạnh thì khác, khó trách cậu chạy đến ổ chó mà nằm, toàn bộ trong phòng khách này chỗ ấm áp nhất chính là nơi đó, mềm mềm ấm ấm.
Cẩm Vinh lại dạy Kha Tiểu Cẩm cầm thìa ăn mỳ sợi, Kha Tiểu Cẩm học có chút chậm, nhưng Cẩm Vinh vẫn kiên nhẫn như cũ, dù sao cũng là đối đãi với người bệnh, lại là trẻ con, lương tâm Cẩm Vinh cũng dày lên một chút.
Chờ Kha Tiểu Cẩm tự mình ăn được hai muỗng, Cẩm Vinh ngồi đối diện cậu, cũng bắt đầu ăn.
Dưới ánh đèn cam vàng, một lớn một nhỏ vây quanh bàn trà ăn cơm chiều, cũng có chút bầu không khí ấm áp.
Trẻ con dạ dày yếu ớt, cho nên Cẩm Vinh chỉ chuẩn bị một bát nhỏ cho Kha Tiểu Cẩm, còn có sữa bò, cũng không dễ bị đói vậy.
Chờ Kha Tiểu Cẩm ăn xong, Cẩm Vinh từ lâu đã giải quyết xong tô mỳ của mình, để bát đũa bẩn vào bồn rửa, hiện tại đã hơn 10 giờ, ngày mai lại giải quyết.
Trẻ con rất cần người bầu bạn, cho dù không thể giao lưu đi nữa.
“Đi ngủ thôi, Kha Tiểu Cẩm.” Cẩm Vinh nhìn Kha Tiểu Cẩm còn đang ôm ly sữa trong tay, nghiêm túc nói, cho dù cậu chưa chắc có thể hiểu hết, nhưng cần phải chủ động giao tiếp để cậu bé quen dần.
Kỹ năng chăm sóc trẻ con của Cẩm Vinh hiển nhiên vẫn chưa được Khai sáng lắm, rửa mặt đánh răng gì đó, lấy tình trạng hỗn loạn trong nhà tắm, vẫn là không nên mang cậu vào.
Phòng Kha Tiểu Cẩm, Cẩm Vinh cũng đã xem qua, quá lớn, cũng quạnh quẽ không giống căn phòng của những đứa trẻ khác, suy xét đến chuyện Kha Cẩm Vinh trừ bỏ mướn bảo mẫu chiếu cố, những chuyện khác đều mặc kệ, cũng có thể đã hiểu.
Suy xét đến hoàn cảnh như vậy, cũng không thích hợp để cậu ngủ một mình, Cẩm Vinh để Kha Tiểu Cẩm ngủ ở trên sô pha, sô pha đủ lớn, một đứa trẻ nằm vừa vặn, mà cô cũng ở phòng khách, ngồi cạnh cậu, bản thân bắt đầu thức đêm chiến đấu hăng hái với cục diện rối rắm nguyên thân để lại.
Cẩm Vinh bật một cái đèn vàng nhỏ lên, đắp lên người Kha Tiểu Cẩm một chiếc chăn mỏng, Kha Tiểu Cẩm mở to đôi mắt màu hổ phách, nhìn cô.
Trầm mặc nhìn nhau trong nháy mắt, Cẩm Vinh tiện tay lấy chiếc gối ôm từ phòng nguyên thân, nhét vào trong lòng ngực Kha Tiểu Cẩm, trẻ con khó tìm cảm giác an toàn, cho cậu cái gối mềm mềm ôm tạm cho đỡ sợ vậy.
Ôm món đồ chơi mới, Kha Tiểu Cẩm dường như không căng thẳng như trước, nhìn đôi mắt vẫn mở lớn của cậu, Cẩm Vinh vươn tay vuốt mặt Kha Tiểu Cẩm một cái, “Ngủ đi, Kha Tiểu Cẩm.”
Liên tiếp hai lần, Kha Tiểu Cẩm rốt cuộc nhắm hai mắt lại.
Cẩm Vinh tùy ý ngồi ở trên thảm, mở laptop của Kha Cẩm Vinh, hiện tại ở chung cư cũng chí có cái này là hữu dụng.
80% đồ vật lưu trong máy tính Kha Cẩm Vinh đều là đồ vật không có giá trị, mở mạng xã hội, đại bộ phận người đều không online, hoặc đã chặn nguyên chủ.
Cẩm Vinh vuốt cằm, lại là bắt đầu suy nghĩ về các mỗi quan hệ của nguyên chủ.
Bỗng nhiên, Cẩm Vinh gãi cằm, ngừng suy nghĩ, xoay đầu nhìn về phía tiểu hài tử trên sô pha, quả nhiên còn trợn tròn mắt,
Cẩm Vinh nói, “Kha Tiểu Cẩm, nên ngủ.”
Kha Tiểu Cẩm lúc này mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lần này thực sự ngủ rồi.
Sau khi tìm hiểu ký ức nguyên thân, hiểu biết quan hệ của Kha Cẩm Vinh với những người khác, lại lên mạng tìm tòi một chút tin tức của Kha gia, Cẩm Vinh đại khái phân tích cục diện rối rắm của nguyên thân thành ba phần.
Đầu tiên, cũng là quan trọng nhất, Kha Cẩm Vinh nợ nần chồng chất, từ bỏ cổ phần Kha gia, đều là bị người lừa gạt. hơn nữa, kẻ lừa gạt cô chính là anh trai cùng cha khác mẹ mà nguyên thân vô cùng chán ghét, Kha Lam Sâm.
Đối với câu chuyện cẩu huyết đủ để cải biên thành phim truyền hình dài tập của Kha gia, Cẩm Vinh không muốn để ý, nhưng trở thành vũng bùn không thể trát tường trong mắt người khác, thậm chí gánh chịu nguy cơ vào tù, chắn chắc không phải cách.
Thứ hai, Kha Lam Sâm công Khai nói, sẽ để cho Kha Cẩm Vinh đặt không nổi bước chân ở thành phố này. Không có ai sẵn sàng giúp đỡ Kha Cẩm Vinh, chưa kể cô đã từng đắc tội bao nhiêu người, tỷ như những thành viên của công ty, lại tỷ như người trong lòng hiện tại của Kha Lam Sâm, Hứa Bạch Vi.
Cuối cùng, chính là Kha Tiểu Cẩm, với đứa bé này, Cẩm Vinh ngược lại đã sớm có an bài.
Hiện tại, phải bắt đầu giải quyết cục diện rối rắm.
_____
Thời điểm Kha Tiểu Cẩm tỉnh lại, gối ôm mềm mại còn ở trong ngực, tiếp theo cậu ngửi được mùi đồ ăn mê người từ phía căn bếp.
“Kha Tiểu Cẩm, tỉnh rồi à.” Cẩm Vinh bưng bữa sáng tới, vừa lúc nhìn thấy vẻ mê man trên gương mặt Kha Tiểu Cẩm, cong cong khóe môi nói.
Bưng bữa sáng để lên bàn, Cẩm Vinh nắm Kha Tiểu Cẩm dắt cậu đến làm vệ sinh, rửa mặt.
buồng vệ sinh so tối hôm qua đã sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều, cũng do thói quen sạch sẽ của Cẩm Vinh bộc phát.
Kha Tiểu Cẩm súc miệng xong, Cẩm Vinh liền nhấc cậu đứng lên một cái ghế con con, sau đó rửa mặt, rồi lại dẫn cậu ra dùng bữa sáng.
Bữa sáng còn rất phong phú, bánh trứng, trứng chiên, cùng với một ly sữa bò đã được hâm nóng.
Đồ trong tủ lạnh vốn dĩ không nhiều, nguyên liệu nấu ăn cũng chỉ có trứng gà, sữa bò, bột mỳ.
Cẩm Vinh nhìn Kha Tiểu Cẩm nói, “Ăn xong bữa sáng, chúng ta đi ra ngoài chơi nhé.”
Kha Tiểu Cẩm ăn xong, còn nhịn không được ợ một tiếng.
Thời gian để giải quyết mớ hỗn độn kia không còn nhiều, cô nhất định phải nắm chắc, mà Kha Tiểu Cẩm, cô không muốn để cậu bé ở nhà một mình, còn tìm người chăm sóc, cũng thôi đi.
Kha Cẩm Vinh quen biết đều là hồ bằng cẩu hữu, chưa từng nghĩ tới để con trai cho bọn họ trông, cho nên bên không mấy người biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ.
_____
Giang Tĩnh là phó lãnh đạo Kha thị, từng là trợ thủ đắc lực của cha Kha Cẩm Vinh, nguyên lão công ty.
Mặc dù áy náy vì hợp tác với Kha tổng đuổi em gái cậu ta ra khỏi hội đồng quản trị, nhưng vì sự phát triển lâu dài của công ty, Giang Tĩnh cũng nghĩ đây là quyết định đúng đắn. hơn nữa, sự hợp tác này cũng đồng nghĩa với việc bản thân có được nhiều lợi ích hơn.
Giang Tĩnh hắn, 20 tuổi tiến vào công ty, hiện tại đã 35, là phó tổng giám đốc, có biệt thự có siêu xe, có mỹ nữ bầu bạn, phấn đấu nhiều năm như vậy, giờ hắn đã là cao phú soái danh xứng với thực.
Lúc này, thư ký gõ gõ cửa kính, “Tiến vào.”
Thư ký hơi hơi khom người, “Giang tổng, có người muốn gặp anh, là...... Là Kha tiểu thư.”
“cô ta đến làm gì?” Giang Tĩnh hơi hơi chau mày, nói thực ra hắn không có hảo cảm với vị đại tiểu thư này, bằng không thời điểm Kha Lam Sâm đề nghị hợp tác, Giang Tĩnh cũng chỉ hơi hơi nghĩ ngợi liền đồng ý.
Bất quá nhớ tới trước Kha tổng chiếu cố mình, Giang Tĩnh vẫy vẫy tay, “Để cô ta vào đi.”
“Vâng.” Thư ký cúi đầu nói, trong giọng nói có chút kỳ quái. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ
2. Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
3. Nữ Phụ Chạy Trốn
4. Thoáng Hương
=====================================
Giang Tĩnh nghĩ, Kha Cẩm Vinh hẳn là tới cầu xin giúp đỡ, hoặc là vay tiền, thậm chí là đến trút giận, tự mình nghĩ ra trong đầu đến mười mấy loại tình huống.
ai ngờ được người tiến vào lại là một 'Kha Cẩm Vinh' không trang điểm, còn ôm một đứa bé trong ngực, người đeo một cái ba lô trắng có móc một quả cầu lông, còn có chút giống một cô gái bình thường.
Giang Tĩnh rốt cuộc minh bạch vì sao thư ký lại nói chuyện với mình bằng cái giọng điệu kì cục như vậy, rõ ràng là tự mình suy đoán lung tung trong đầu mà.
Nhưng có trời xanh chứng giám, hắn nào dám động tay vào Kha đại tiểu thư, hoàn toàn không phải loại hình hắn vừa mắt.
Giang Tĩnh khụ hai tiếng, “Nó, nó là ai?”
Cẩm Vinh thản nhiên vui vẻ đáp, “Đương nhiên là con tôi.”
Từ lúc nào Kha đại tiểu thư lại có đứa con lớn như vậy? Giang Tĩnh khiếp sợ không thôi, vậy ai là cha đứa bé? Lấy bản tính Kha Cẩm Vinh, phỏng chừng cô ả chơi bời không cẩn thận mà có.
Suy xét đến hoàn cảnh Kha Cẩm Vinh, còn muốn nuôi một đứa trẻ nữa, Giang Tĩnh khó được phát sinh chút đồng tình, quyết định không gọi bảo an đuổi vị đại tiểu thư tính tình chập chờn này ra ngoài.
Nhưng mà hắn lại nghe thấy đối phương nói, “Ông chú cùng Kha Lam Sâm gài bẫy để tôi mấy cổ phần của Kha thị, còn tìm người ngáng chân công ty riêng của tôi, để toàn bộ tài sản lưu động của tôi đóng băng...”
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Giang Tĩnh chính là, đại tiểu thư bình hoa ngu xuẩn như thế nào lại biến thành thông minh rồi, hoặc là ai ở sau lưng giúp nàng? Nhưng không như trong suy nghĩ, Giang Tĩnh bình tĩnh trả lời, “Kha tiểu thư, lời nói cũng không thể nói bậy.”
Bị Kha Lam Sâm chỉnh như vậy, Kha Cẩm Vinh là không có khả năng bò dậy, huống chi chuyện này cũng là do Kha Cẩm Vinh ngu ngốc, điều tra ra hắn cũng chẳng có trách nhiệm,
Cẩm Vinh khóe môi hơi câu, “Không nói cái này, tôi tới là để tâm sự chuyện khác, ví dụ như chuyện ông đã từng tiết lộ kế hoạch của Kha thị cho đối thủ Hoa thị, hay là cái lần ông bán thông tin tư nhân của khách hàng chúng ta, thế nào?”
Nhìn Giang Tĩnh trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, Cẩm Vinh lại lần nữa vui vẻ cười.
Nghề buôn bán trước nay đều đầy những kẻ lòng dạ hiểm độc, không có công ty nào không lợi dụng lỗ hổng pháp luật mà trục lợi, chỉ khác nhau là được ít hay nhiều, huống chi Kha thị trước nay chẳng mấy trong sạch.
Đương nhiên, mấy thứ này còn không thích hợp để Kha Tiểu Cẩm nghe, đưa quả cầu bông cho cậu chơi
*Tác giả có lời muốn nói: Cẩm Vinh cùng Kha Tiểu Cẩm quan hệ bác sĩ cùng bệnh nhân
Có đôi khi có bác sĩ so với cha mẹ không có trách nhiệm, càng làm tròn vai trò của mình hơn.
Chương 172 – (2)
Quả thật, những tư liệu mà Cẩm Vinh dùng để uy hiếp Giang Tĩnh đều là dùng thủ đoạn mà có được, nhưng tình huống cấp bách, không thể không dùng đường tắt.
Kha Tiểu Cẩm ngồi trên sô pha bọc da, yên lặng nghịch quả cầu lông, một chút lực chú ý cũng không cho hai người lớn đằng kia.
“Giang tổng thấy thế nào?” Cẩm Vinh mỉm cười nói,
Giang Tĩnh hít sâu một hơi, cuối cùng nói, “Tôi sẽ liên lạc với bọn họ, giải trừ nợ của cô, hủy bỏ lệnh đóng băng của ngân hàng.”
“Vậy cổ phần......” Giang Tĩnh có chút khó xử, cổ phần của Kha Cẩm Vinh sau khi bị thu hồi thì nhanh chóng được chuyển vào dưới danh nghĩa Kha Lam Sâm, hắn muốn cũng không thể giúp Kha Cẩm Vinh lấy lại được.
“Việc này không cần giang tổng lo lắng, tôi sẽ đi giải quyết riêng với Kha Lam Sâm.”
Nự cười trên mặt Cẩm Vinh làm cho đáy lòng Giang Tĩnh hơi phát lạnh, đã được nếm mùi thủ đoạn của cô, hắn thầm nghĩ, hai đứa con của lão Kha, đứa này so với đứa kia còn lợi hại hơn.
“...Tư liệu trong tay cô?” nghĩ đến chuyện những tư liệu chứng minh tội danh của ông ta còn nằm trong tay người khác, Giang Tĩnh liền đứng ngồi không yên, thật không biết Kha Cẩm Vinh là từ đâu lấy được.
“Chờ ông hoàn thành lời hứa của mình, tôi sẽ đưa tư liệu cho ông.”
Giang Tĩnh hơi hơi chần chờ, không hỏi Cẩm Vinh có còn lưu giữ bản copy nào khác hau không, chính hắn cũng sẽ đi tra, đem dấu vết xóa sạch sẽ, tận lực giảm thiểu tổn thất.
“Kha Tiểu Cẩm, chúng ta cần phải đi.” Cẩm Vinh duỗi tay ở trước mặt Kha Tiểu Cẩm quơ quơ, thành công hấp dẫn lực chú ý của cậu, dắt hắn tay nhỏ đi khỏi văn phòng.
Chờ Cẩm Vinh cùng Kha Tiểu Cẩm rời đi sau, thư ký lại tiến vào, liền phát hiện sắc mặt giang tổng vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ thật sự là giang tổng phụ lòng bạc hạnh, lại nghĩ đến lúc trước giang tổng bắt tay với Kha tổng cùng nhau đã Kha đại tiểu thư khỏi hội đồng quản trị sự, quả nhiên đã tra lại càng tra hơn. Thư ký nhịn không được đáy mắt xuất hiện một tia khinh thường.
Bận suy nghĩ nên giải quyết phiền toái như thế nào, Giang Tĩnh không chú ý tới thư ký không thích hợp, xoa xoa mi tâm, “Giúp tôi pha ly cà phê.”
“Vâng, giang tổng.”
Trong thời gian ngắn ngủi thư ký pha cà phê, tai tiếng Giang Tĩnh tra nam nhanh chóng lan truyền khắp công ty, Kha Lam Sâm cùng bạn gái tương thân tương ái mà giờ mới đến công ty, cũng nghe được chuyện này.
Kha Lam Sâm nhíu nhíu mày, vẻ mặt lãnh khốc đáng sợ tới mức nhân viên không dám tiếp tục bát quái, tiếp tục công việc của mình.
Vài nữ nhân viên còn ảo tưởng trèo lên cành cao, bắt lấy vị tổng tài trẻ tuổi lại đẹp mã này, nghĩ đến việc Kha Lam Sâm đối xử với em gái cùng cha khác mẹ còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn vô tình như vậy, nhất thời cũng mất đi ý tưởng này.
Kha Lam Sâm lập tức đi đến văn phòng Giang Tĩnh, đẩy cửa kính, ngữ khí lãnh đạm nói, “Giang Tĩnh, chuyện đang đồn trong công ty là như thế nào?”
Khiến cho Kha Lam Sâm bất ngờ chính là, câu đầu tiên của Giang Tĩnh còn chẳng phải giải thích lời đồn, mà là, “Xin lỗi, tôi không giúp cậu được nữa, Kha tổng.”
“Anh là có ý tứ gì?” Kha Lam Sâm mày kiếm hơi hơi nhíu lại, trên thực tế, cảm tình của hắn đối với Giang Tĩnh không tệ, hiểu được thứ bậc, tri tình thức thú, năng lực cũng không tệ lắm.
“Kha tổng, tôi đã gọi điện cho tài chính Thạc Thịnh, huỷ bỏ thư tố cáo Kha tiểu thư, cũng hủy bỏ đóng băng tài khoản.”
Giang Tĩnh bình tĩnh tường thuật, hắn biết việc này dù hắn không nói, Kha Lam Sâm cũng sẽ biết, còn không bằng ngay từ đầu nói cho rõ ràng.
“Anh như vậy là phản bội tôi.” Kha tổng giữa mày ẩn ẩn tức giận, hắn phí nhiều công phu như vậy, mới đuổi được Kha Cẩm Vinh, mà hiện tại Giang Tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ liền phá huỷ một nửa kế hoạch của hắn.
“Xin lỗi.” Giang Tĩnh thở dài nói.
“Cô ta cho anh cái gì?” Kha Lam Sâm tiện đà phủ định, “Không đúng, trên người ả hiện tại một cắc cũng không có, làm sao mua chuộc nổi?”
Giang Tĩnh trầm mặc, hắn cũng không thể tùy tiện nói những chuyện kia ra ngoài, cho dù phản bội Kha Lam Sâm là hắn có lỗi, những cũng chẳng quan trọng, hắn có thưởng thức Kha Lam Sâm, nhưng bọn họ cũng chỉ là quan hệ hợp tác.
Khi Kha Lam Sâm chiếm ưu thế, hắn quyết đoán lựa chọn giúp đỡ Kha Lam Sâm đối phó Kha Cẩm Vinh. Mà hiện tại, cân nhắc lợi hại, đáp ứng Kha Cẩm Vinh là lựa chọn tốt nhất với hắn.
Lại nói, anh em Kha gia đánh nhau, tai ương lại giáng xuống đầu cá trong chậu như bọn họ, đối với chuyện này, Giang Tĩnh cũng có chút không vui.
“Chẳng lẽ lời đồn trong công ty là thật?” ánh mắt Kha Lam Sâm đầy nghi ngờ, nhìn Giang Tĩnh.
Giang Tĩnh sửng sốt, “Lời đồn gì cơ?” thời điểm Kha Lam Sâm tiến vào, hắn còn đang tự hỏi làm sao giải quyết phiền toái, vẫn chưa nghe rõ lời Kha Lam Sâm.
“Bọn họ nói, đứa bé của Kha Cẩm Vinh là của anh?”
Giang Tĩnh khóe miệng hơi hơi run rẩy, “Không phải, Kha tổng đừng hiểu lầm, ta làm những chuyện kia không phải do nguyên nhân ấy.”
Nhìn sắc mặt tràn đầy hoài nghi của Kha Lam Sâm, Giang Tĩnh biết hắn căn bản không tin mình.
Kha Lam Sâm đúng là không tin, hắn thậm chí hoài nghi, nếu từ lúc bắt đầu Giang Tĩnh đã có quan hệ với Kha Cẩm Vinh, như vậy hắn gài bẫy Kha Cẩm Vinh, có thể hay không ngược lại là bọn họ gài bẫy hắn, nhưng hắn không cảm thấy đầu óc Kha Cẩm Vinh có thể uy hiếp Giang Tĩnh.
“Tôi sẽ tra kỹ chuyện này, hy vọng giang tổng có thể chú tâm vào chuyện công ty hơn.” Kha Lam Sâm lạnh lùng nói xong, liền rời khỏi văn phòng Giang Tĩnh.
Lời này rõ ràng chính là đang hoài nghi hắn có dã tâm với công ty, Giang Tĩnh hít sâu một hơi, đôi huynh muội Kha gia này chính là tới khắc hắn.
_____
Ngồi trong tiệm bánh kem, Cẩm Vinh nhanh chóng nhận được tin nhắn tài khoản đã hoạt động lại bình thường.
Cẩm Vinh dùng di động tra xét tài sản hiện có, ngoại trừ mấy chỗ bất động sản, tiền mặt đại khái còn hai trăm vạn. đối với Kha gia đại tiểu thư nhà giàu số một mà nói, coi như đáng thương.
Ai bảo thứ đáng giá nhất trong tay cô, hai phần trăm cổ phần của Kha thị đã bị người lấy mất, thời điểm Kha Cẩm Vinh còn là đại tiểu thư, cha Kha cưng chiều để cô tùy hứng làm bậy, sau khi ông qua đời, phần tài sản di chúc lại cũng đủ cho cô tiêu xài cả đời.
Kha Cẩm Vinh và Kha Lam Sâm nhìn nhau ngứa mắt, cuối cùng người thiệt vẫn là Kha Cẩm Vinh.
Mà sau khi tin tức Kha Cẩm Vinh bị đuổi khỏi Kha thị lan ra, bao nhiêu người từng đỏ mắt ghen tị cũng tiện chân cùng nhau đạp một cái,
“Kha đại tiểu thư vậy mà cũng có ngày này a.”
“Nghe nói tiền thuê nhà còn không có mà giao.”
“Có cần tôi giúp cô tìm công tác không, tiền lương cũng không phải quá cao, chạy viêc vặt ở phim trường.”
Nhìn hai chữ 'Tô Nhuận' trên màn hình, lại lục lọi trong trí nhớ nguyên thân, người này tựa hồ là bị Kha Cẩm Vinh liên lụy không ít, lớn lên cũng không tệ lắm.
Tô Nhuận là kiểu người ngoài mạnh trong yếu, ngữ khí ác liệt, nhưng cũng là số ít bạn bè thực sự của nguyên thân, rảnh rỗi nhàm chán tìm gia hỏa này chơi cũng không tồi.
Ngón tay nhỏ dài xinh đẹp của Cẩm Vinh gõ gõ mấy chữ, “Không cần, tôi có việc rồi.”
ở một chỗ khác, nhìn tin nhắn, rượu trong miệng suýt phun ra ngoài, Tô Nhuận cười lạnh, “Công tác? Ở thành phố S, có Kha Lam Sâm nhìn chằm chằm ai dám thuê cô?”
Cẩm Vinh ngẩng đầu nhìn Kha Tiểu Cẩm đang an tĩnh ăn bánh kem, nhắn lại, “Trông trẻ có tính không.”
Lúc sau liền đem người kéo vào sổ đen.
Nếu đã định ở lại thành phố này, khẳng định chẳng tránh khỏi mà đụng mặt người quen của nguyên chủ, oán hận cũng được, phẫn nộ cũng được, cô lại không để bụng những chuyện này, không phải chuyện mình làm ra, cũng không cần giải thích, cô chưa bao giờ là kiểu người đi quan tâm ánh mắt của người khác.
Xuyên không, đi qua nhiều kiếp như vậy, cần nhất là vững tâm.
Nhưng ngoại lệ lần này, Cẩm Vinh nhìn Kha Tiểu Cẩm, thở dài một hơi, cô đã thật lâu không hành động có lương tâm như vậy.
Kha Tiểu Cẩm ngồi đối diện Cẩm Vinh, cầm muỗng nhỏ một ngụm lại một ngụm ăn bánh kem dâu tây.
“Thật là một đứa trẻ đáng yêu.” Một thiếu nữ đi ngang qua tiệm bánh kem, nhìn thấy Kha Tiểu Cẩm nhịn không được mà dừng lại, không thể không nói, nhan sắc là chính nghĩa.
Kha Tiểu Cẩm an tĩnh mà ăn bánh, những âm thanh xung quanh chẳng thể chen vào hành động của cậu.
“Đó là Kha Cẩm Vinh phải không.”
Tiểu shota xinh đẹp an tĩnh, có chút người cũng không khỏi nhìn sang người duy nhất đang ngồi cạnh Kha Tiểu Cẩm.
Kha gia đại tiểu thư Kha Cẩm Vinh, trước kia từng là nhân vật phong vân nhất thành phố, thường xuyên được lên trang đầu tạp chí bát quái.
Ví dụ như đua xe khoe tiền, qua lại cùng nam minh tinh nào, cùng tiểu thư nhà ai xé bức đánh nhau.
Những người nào thích ngóng bát quát giới nhà giàu thì sẽ rất quen với gương mặt này, nhưng Kha gia đại tiểu thư là kiểu người sẽ mang một đứa trẻ tới cửa hàng ăn bánh ư?
Đương nhiên việc Kha Cẩm Vinh mất cổ phần Kha thị, tài sản bị đóng băng phát sinh chưa bao lâu, trừ bỏ giới thượng lưu tin tức lưu truyền tương đối nhanh thì chưa ai nghe được tin này.
Nhìn người không trang điểm với có trang điểm khí chất vô cùng khác biệt, cúi đầu nghịch điện thoại, làm lơ mọi ánh mắt xung quanh, có gọi ' Kha Cẩm Vinh ', cô cũng chẳng để ý đến.
Người qua đường cũng không khỏi hoài nghi nhận sai người, bề ngoài tương tự cũng không phải không có.
Bất quá, vẫn có người cầm điện thoại chụp lén, ngày kế đăng báo, hư hư thực thực Kha gia đại tiểu thư mang con đi ăn bánh kem ở cửa hàng.
Mà ở trong một khách sạn 5 sao nào đó,
Trợ lý vừa đi mua bữa sáng ở bên ngoài về, tay cầm theo mấy tờ báo,
“Khương ca, ta đã trở về.”
Người đại diện nhận túi đồ ăn sáng cùng báo chí, ánh mắt chợt lướt qua tấm ảnh chụp trên báo, nhìn thấy nhân vật chính trên đó, lập tức nhíu mày, “báo nào có liên quan đến Kha Cẩm Vinh thì đừng cầm.”
“Em nhớ rồi, lần sau sẽ không tái phạm, khương ca.” Trợ lý lập tức vâng vâng dạ dạ nói.
Khương Kiêu cũng không làm khó cậu, trợ lý mới tới không bao lâu, còn nhiều tật xấu của Nguyên Dật mà cậu ta chưa nắm được, mắc sai lầm cũng là bình thường.
Nếu phải nói có ai trên đời này Nguyên Dật ghét nhất, không nghi ngờ gì chính là Kha Cẩm Vinh.
Nghe nói Kha Cẩm Vinh bị Kha thị loại trừ, Khương Kiêu không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa, người nhìn Kha Cẩm Vinh không thuận mắt cũng quá nhiều.
“Đi gọi Nguyên Dật dậy đi.” Khương Kiêu nói với trợ lý, bản thân thì đem tờ báo có Kha Cẩm Vinh rút ra, định ném vào thùng rác.
Thì ngay lúc ấy, Khương Kiêu cũng nhìn thấy đứa bé đang ngồi ăn đối diện Kha Cẩm Vinh trong tấm ảnh, đầu tóc màu đen mềm mại, đôi mắt to tròn màu hổ phách.
Đứa bé này, nhìn quen thuộc đến đáng sợ.
“Khương Kiêu.” Nghe thấy giọng Nguyên Dật, Khương Dật lập tức vò tờ báo lại rồi ném vào thùng rác, kỳ quái, vì sao anh lại có cảm giác có tật giật mình chứ.
Lại xoay người, chỉ thấy Nguyên Dật tay cắm túi quần, một áo sơ mi được cắt may vừa vặn, quần tây làm tôn lên đôi chân thon dài, lược hiện thân hình đơn bạc mà tuấn dật đĩnh bạt, lỗi lạc phong lưu.
Đôi mắt màu hổ phách khi nhìn chăm chú vào đối phương, luôn là thâm tình mà u buồn, khiến tim các thiếu nữ lỡ nhịp.
Không hổ là nam thần quốc dân, Nguyên Dật.
Khương dật nháy mắt sợ hãi, nhận ra cái cảm giác quen thuộc kì dị này là bắt nguồn từ đâu.
Nếu mọi chuyện đúng như hắn suy đoán, vậy Kha Cẩm Vinh đúng là điên rồi.