Ba tháng ngắn ngủi, Đường mỹ nhân tấn thăng Đường Chiêu Nghi, chỉ sau Hoàng Hậu, hơn nữa trung cung vô hậu, Đường Chiêu Nghi hữu thực vô danh làm chủ hậu cung, mà Đường Văn Tân cũng phụ bằng nữ quý được phong An Nhạc Hầu, ban gia lệnh, hưởng thụ phong ấp cùng tước vị.
Triều đình trong ngoài đều kinh ngạc, vị Đường Chiêu Nghi này đến tột cùng là có hoa dung nguyệt mạo như thế nào, có thể làm đế vương bệnh tật ốm yếu sủng ái không thôi. Cũng có chút người xoắn xuýt mãi cũng lại leo lên cái cành mới An Nhạc Hầu này.
Tuy rằng hắn đoán được trước nữ nhi sẽ ở trong hậu cung làm mưa làm gió, nhưng Đường Văn Tân cầm thánh chỉ phong hầu trong tay, cảm giác mơ hồ lại lần nữ bủa vây, chớp mắt một cái.
Tốc độ thăng cấp của nữ nhi so với hắn nhanh hơn nhiều.
Cho nên trong cung vừa cho phép yết kiến, An Nhạc Hầu mới ra lò vô cùng lo lắng mà ngồi xe ngựa tiến cung.
Cách một lớp màn che, trong lòng nhận ra nữ nhi vào hoàng gia chính là quân thần khác biệt, Đường Văn Tân thoáng thương cảm, đang muốn khuất thân hành lễ, màn đã bị trực tiếp xốc lên.
Cẩm Vinh nhướng mày, “Mấy ngày không gặp, cha lại muốn hành đại lễ với con ư.”
Đã làm một nửa động tác, Đường Văn Tân hơi bối rối, đây là hành hay là không hành lễ?
Đường Văn Tân nghiêm mặt lại, khó được thâm trầm trịnh trọng nói, “Quân thần khác biệt, chiêu nghi nương nương không thể như vậy.”
Trong cung lắm tai nhiều mắt, đi một bước sai, truyền tới người có tâm thì phiền phức, chẳng may mất đi thánh sủng, sinh hoạt có thể tốt bao nhiêu.
Đường Văn Tân đây cũng là vì con gái mà sốt ruột, hắn như thế nào đầu óc hồ đồ liền đồng ý với nữ nhi, lên thuyền của giặc, không quay đầu nổi.
Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, “Không có việc gì, cha muốn hành lễ, con cũng là không ngại.”
Đường Văn Tân: “......”
Lại vừa thấy, cung nhân trong điện liền đầu cũng không nâng một chút, phảng phất không nghe thấy những lời này, còn dị thường nịnh nọt mà bước lên đưa trái cây điểm tâm, “Chiêu nghi thỉnh dùng.”
Đường Văn Tân sửng sốt, khi nào nội thị trong cung hiền lành kính cẩn nghe lời như vậy.
“Hầu gia thỉnh dùng.” Một vị nội thị khác cũng cung kính nói.
Nhìn cha Đường chịu hết lần kinh hách này đến kinh hách khác, Cẩm Vinh thiện giải nhân ý mà đuổi cung nhân ra ngoài, lưu lại một chỗ cho hai người nói chuyện.
Đường Văn Tân kiềm chế lại rất nhiều nghi vấn, trực tiếp hỏi, “Con cùng bệ hạ ở chung như thế nào?”
“Còn tốt.” Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói,
Cùng hoàng đế ngốc bạch ngọt chưa trải việc đời ở chung, Cẩm Vinh vẫn là cảm thấy thực sung sướng, rốt cuộc trẻ nhỏ dễ dụ.
“Nghe nói thiên tử thể nhược, con phải là cẩn trọng, có một đứa con là tốt nhất.” Làm cha, Đường Văn Tân nói lời này cũng có chút xấu hổ, đáng tiếc phu nhân đi sớm, cũng không có nữ quyến, cho dù nữ nhi gả không phải hoàng gia, là nhà khác, hắn cũng phải khuyên như vậy.
Vừa làm cha vừa làm mẹ, thật là không dễ a.
Cẩm Vinh lại chớp chớp mắt nói, “Cha, cha nói cái gì vậy, con cùng bệ hạ trước nay rất trong sạch.”
Hoàng đế đây là tìm được mỹ nhân kiêm tri kỷ kiêm lương thần kiêm mưu sĩ, một người có thể hiểu được tình cảnh của hắn, bạn bè thưởng thức lẫn nhau gì đó mà thôi.
“Hơn nữa, về sau cũng sẽ không có.” Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, “Cha, cha đừng quên, mục đích của con vẫn luôn là hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu.”
Đường Văn Tân nghẹn lời, nữ nhi vẫn kiên định với lời này sao, hắn nhịn không được nói, “Bệ hạ không biết?”
Cẩm Vinh lộ ra biểu tình khinh bỉ, “Cha, cha ngốc sao, con nói với bệ hạ lời này, khác gì nói với hắn con muốn mưu phản?”
Đường Văn Tân đờ đẫn, không, nữ nhi, ngươi như vậy đã là đủ đại nghịch bất đạo, to gan lớn mật rồi.
Cẩm Vinh cũng không đành lòng tiếp tục kích thích lão, phân phó người đưa hắn đưa trở về, lúc gần đi còn vui sướng nói, “Cha, cha ở nhà phải chú ý an toàn, có thể cho Ỷ Kiếm các nàng bảo hộ người, yên tâm, các nàng dư sức lấy một địch mười.”
Vì sao phải chú ý an toàn tánh mạng, Đường Văn Tân đi ra ngoài điện, còn đang cân nhắc vấn đề này.
“An Nhạc Hầu, ta đưa ngươi ra ngoài đi.” Nhìn lang trung lệnh đột nhiên thân thiết với mình như vậy, Đường Văn Tân kéo kéo khóe miệng, “Cảm tạ lang trung lệnh.”
Triệu Do theo bản năng chà xát tay, “Hầu gia nói đùa.”
Lấy lòng An Nhạc Hầu, cũng là lấy lòng chiêu nghi, nói không chừng chiêu nghi cầm sổ sách hắn nuốt bạc từ kho bạc, còn có thể làm cháu trai hắn bị kéo vào trong quân đổi, chỉ mong chiêu nghi có thể giơ cao đánh khẽ.
_____
Trong điện Lan nghi, Cẩm Vinh nhàn nhã ăn trái cây, cô chỉ đùa lão cha một chút, tâm tình thoải mái thân thể cũng nhẹ nhàng, chút việc nhỏ này không đáng đại hỉ đại nộ.
Thu thập đám nội thị trong cung cũng không quá khó, vẫn là vừa đe dọa vừa dụ dỗ, không sợ thủ đoạn cũ, có dùng là được.
So với các triều thần, nội thị không có bối cảnh, không có gia thế càng dễ dàng bắt nhược điểm.
Cái ngày Cẩm Vinh tấn thăng chiêu nghi, Triệu Do rất biết điều mà tới bày tỏ hảo ý với cô, nhìn chiêu nghi nương nương nâng tay nhấc chân khí thế không giống mỹ nhân khuê tú nhu nhược bình thường, lại nghĩ về tin tức trong cung truyền ra, trong lòng không khỏi phát lạnh,
Rất có phong phạm cúi mình, nói, “Tính mạng toàn gia ta nằm trong tay chiêu nghi nương nương.”
Không chỉ có tấn phong, thiên tử còn hạ vài đạo chiếu lệnh, điều khiển lực lượng canh giữ đô thành, còn có điều chỉnh một vài chức quan tuy đều là những nơi khỉ ho cò gáy, không ảnh hưởng được đại cục, bọn họ cân nhắc cũng không nghĩ ra được cái gì.
Nhưng thiên tử hiếm hoi hỏi đến triều chính khó được hành động như vậy, vẫn là khiến cho triều thần đề phòng.
Trong cung lại mấy lần truyền triệu thái y, thuốc men không dứt.
Ngẫm đi ngẫm lại triều thần cũng liền buông tâm, thiên tử vẫn là con ma ốm bệnh tật ốm yếu, đi vài bước cũng có thể ho nghẹn chết.
Ai ngờ trong lúc bọn họ không để ý, trong cung liền truyền ra một tin tức kinh thiên động địa, hoàng cung có hỷ.
_____
Một năm sau, phi tần Tạ Thiếu Sử sinh hạ Đại hoàng tử, sau đó qua đời, thiên tử đem Đại hoàng tử giao từ Đường Chiêu Nghi nuôi nấng, cũng phong nàng làm hậu.
Thiên tử sức khỏe suy yếu, vô lực tiếp tục chống đỡ,
Tẩm cung của thiên tử giờ nồng nặc mùi thuốc khó tan, càng mang theo một loại hơi thở suy bại điêu vong,
Trên giường tơ lụa thêu chỉ vàng, thiên tử bệnh nặng ho ra máu, gầy trơ cả xương, khí huyết hao mòn, bên cạnh hắn là giai nhân váy áo tố nhã, xinh đẹp khuynh thành.
Hắn lộ ra tươi cười hiền lành, cứ việc không có khí thế của hoàng đế như vậy, hắn cũng không ngại, vốn dĩ, hắn là bị đẩy lên vị trí này, bản thân cũng đã tận lực.
“Đa tạ.”
Ít nhất hắn đã vì hoàng thất lưu lại con nối dõi, chẳng sợ bởi vậy mà hao tổn thọ mệnh, đáng tiếc duy nhất chính là hài tử sẽ không...
Đường Cẩm Vinh ôm đứa bé trong tã lót, nhìn thiên tử đang thoi thóp những giây cuối cùng, nói, “Bệ hạ yên tâm, này thiên hạ sẽ họ Vương.”
Dù sao cô cũng liền sống vài thập niên, sau đó họ gì cũng chẳng quan trọng nữa.
Thiên tử vui mừng mỉm cười mà đi.
Thiên hạ Vương gia ít nhất không bại ở trong tay hắn, chẳng sợ sau khi chết cũng không thẹn với liệt tổ liệt tông.
Vĩnh Quang năm thứ ba, đế băng, để lại một ấu tử, Thái Hậu nhiếp chính.
Từ chiêu nghi đến Hoàng Hậu, lại đến Thái Hậu, đường thăng chức của Đường Cẩm Vinh trong hơn một năm ngắn ngủn đủ để khiến cho thiên hạ khiếp sợ, Đường Văn Tân nội tâm đã không còn dao động.
Hắn chỉ biết, hắn nữ nhi thật sự làm được, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, cứ việc kẻ gọi là ' thiên tử ' kia mới chit là đứa trẻ con bi bô tập, nhưng luận địa vị, đích xác không có ai cao hơn nữ nhi.
“HIện tại cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.” Cẩm Vinh nhàn nhàn nói, “Lão cha, chúng ta không thể thiển cận như vậy.”
Đường Văn Tân phiền muộn mà than một tiếng, vẫn không biết nữ nhi học được mấy cái ý tưởng này ở đâu,
“Con muốn làm gì?” Đường Văn Tân vẫn quyết đoán lựa chọn đứng về phía nữ nhi, huống chi nữ nhi nói được làm được.
Cẩm Vinh khí định thần nhàn nói, “chuyện phải làm tiếp theo, chính là khiến hữu danh vô thực thành hữu danh hữu thực.”
Đương kim Thái Hậu, tuổi mụ chưa quá hai mươi, tiền triều cũng không phải chưa từng có Thái Hậu trẻ tuổi như thế, nhưng so với một người chết dần chết mòn trong cố cung, vị thái hậu này quả thực bưu hãn.
Không đến hai tháng,
Người này liền nắm chặt quân thủ thành trong tay, những đạo chiếu lệnh của tiên hoàng giờ lại tạo hiệu ứng bươm bướm, phát huy tác dụng.
Ngoại thích Dương thị bị thái hậu thanh toán sạch sẽ, rốt cuộc ngoại thích chân chính hiện giờ chỉ có một vị, chính là An Nhạc Hầu, Đường Văn Tân.
Dương gia bị quét vào một góc, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Dương thị cũng không phải không nghĩ tới phản kháng, nhưng gia tộc còn chưa kịp thương thảo làm sao để đối phó vị Thái Hậu trẻ tuổi kia, thì con át chủ bài lớn nhất của bọn họ—— hổ phù đã bị trộm.
Nguyên nhân cũng do trong nhà có nội gián.
Dương gia mất đi binh quyền chỉ có thể rơi vào kết cục mặc người xâu xé, Cẩm Vinh cũng không nhẫn tâm xử chu di cửu tộc, mà theo nếp, thanh toán từng tội từng tội của Dương gia nhiều năm qua.
Kết quả, tựa hồ so với liên luỵ cửu tộc còn thảm hơn.
Nhưng tự mình tạo nghiệt, tự nhiên phải hoàn lại.
Ngoại thích Dương gia một thời chuyên quyền hiện giờ thành ra như vậy, đám hoạn quan cũng ngoài dự đoán, nhanh chóng đầu quân cho thái hậu, ngoan ngoãn nghe lời đến khó tin.
Nhiếp chính Thái Hậu đao to búa lớn, sấm rền gió cuốn chấn kinh toàn bộ kinh đô, thậm chí các nơi thiên hạ.
Lận phủ, Lận Tố vẫn luôn đóng cửa không ra thu được tin tức bên ngoài, bút lông trên tay bất giác chệch hướng.
Quả thực người tính không bằng trời tính.
Kẻ nhìn như ngu ngốc lại là giả heo ăn thịt hổ.