Editor: emmaai1234
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
Vệ Chiếu được hầu hạ hai ngày, khí sắc trên mặt tốt lên không ít.
Ừm, Vệ Băng Thanh âm thầm vui mừng vì ca ca, dù sao bình thường muốn ca ca ăn nhiều thêm một bát cơm cũng tốn rất nhiều thời gian, những thứ sơn hào hải vị này ca ca cũng không xem là gì, vì dù sao trù nghệ của ca ca cũng tốt đến mức không có đối thủ, ăn những thứ này đều không có cảm giác gì, nhưng khi đến sơn trại này, vì chọc tức đám thổ phỉ liền có thể ăn nhiều hơn mấy bát cơm, cũng có thể xem như là cống hiến duy nhất của đám thổ phỉ này rồi.
“Ca ca, gần đây những tên thổ phỉ này càng ngày càng gấp, chỉ sợ không hù được bọn chúng bao lâu nữa.” Vệ Băng Thanh cũng vụng trộm điều tra Hắc Phong trại, phát hiện bọn chúng giết người cướp sắc, chuyện xấu gì cũng từng làm qua, có thể nói là tội ác tày trời. Cho dù bây giờ có giết hết đám người này nàng cũng không cảm thấy có gì to tát.
Chỉ là ca ca không nói, Vệ Băng Thanh cũng ngoan ngoãn không gây chuyện, an tâm tiếp tục đóng giả làm một “tráng hán“.
Người ở Hắc Phong trại đúng là rất nhiều, muốn giết hết toàn bộ bọn chúng không khó, nhưng vừa giết bọn chúng mà vừa phải đảm bảo an toàn cho ca ca thì khá là phiền toái.
Vệ Băng Thanh có hơi phiền muộn, cảm thấy ca ca còn mảnh mai hơn so với đậu phụ non mới ra lò, nhất định phải bảo vệ ca ca cho thật tốt.
“Không vội.”Vệ Chiếu khẽ cười nói, “Hiện tại vẫn chưa tới lúc chúng ta phải gấp, chẳng lẽ lấy võ công của muội mà còn không bảo vệ được huynh hay sao?”
Vệ Băng Thanh được Vệ Chiếu khen ngợi, trong lòng tỏa ra hào khí, lúc này ra sức vỗ vỗ ngực mình, “Cứ giao cho muội.”
Bộ ngực bị vỗ đến rung lên mấy cái, dù đã được bọc mấy tầng vải vẫn không thể che giấu được!
Mặc dù biết muội muội nhà mình đẹp như tiên nữ, nhưng bây giờ Vệ Băng Thanh ăn mặc theo phong cách tráng hán, tăng thêm tư thế không câu nệ tiểu tiết kia, vẫn làm mí mắt Vệ Chiếu kéo ra.
Cô muội muội này của hắn có phải nuôi không đúng rồi không?
Cũng may Vệ Chiếu không xoắn xuýt quá lâu, bởi vì thổ phỉ của Hắc Phong trại đã không còn kiên nhẫn để đợi nữa.
“Đại đương gia, ngài nhìn đi, ngài nhìn đi?” Quản lý tài vụ của phòng thu chi cầm sổ đến chỗ thủ lĩnh Hắc Phong trại, “ ‘Con dê béo’ kia chỉ trong mấy ngày mà đã ăn hết lương thực trong gần một tháng của chúng ta, không thể để tiếp tục như thế được. Hơn nữa hạ nhân của hắn còn muốn chúng ta mang cho thiếu gia nhà hắn một cây linh chi? Hoang đường!”
Nhân sâm linh chi là thứ đắt đỏ cỡ nào chứ? Bọn họ vì để ‘con dê béo” này có thể khỏe mạnh viết thư về nhà, mà đã vô cùng rộng lượng tha thứ cho hắn và còn hầu hạ hắn vô cùng tốt, hiện tại lại còn muốn lên mặt nữa à? Chuyện này thử hỏi sao có thể chấp nhận được?
“Câm miệng!” Thủ lĩnh trừng phòng thu chi một cái, “Mua, hắn muốn gì thì mua cho hắn!”
“Đại... Đại đương gia?” Phòng thu chi sửng sốt nửa ngày, không biết rốt cuộc thủ lĩnh uống nhầm thuốc gì rồi? Trước kia đại đương gia nói một không nói hai, làm sao có thể cho phép tên “phiếu thịt” nào muốn làm gì thì làm chứ?
Nhưng bây giờ đại đương gia lại buông xuôi đầu hàng tên kia, thực sự làm phòng thu chi khó có thể chấp nhận được?
“Quân đội của triều đình sắp đi qua chỗ này của chúng ta, chúng ta sắp trở thành đối tượng bị thanh trừ.” Tròng mắt của thủ lĩnh nhanh chóng đỏ lên, “Những kẻ tham gia quân ngũ muốn thăng quan phát tài thì phải có chiến công, bây giờ biên giới an ổn, muốn có chiến công cũng chỉ có thể ra tay với chúng ta. Nếu như không có ‘con dê béo’ giá sáu ngàn lượng bạc kia, vậy chúng ta phải ăn gì uống gì đây?”
Nếu là trước kia ngân khố của bọn chúng chưa bị đốt, nói không chừng những kẻ ở đây liền có thể cầm tiền chạy trốn, nhưng bây giờ không còn gì cả, ‘con dê béo’ này dù sao cũng là ‘dê béo’, rõ ràng chính là hi vọng sống sót của bọn họ ngày sau!
Đừng nói là nhân sâm hay linh chi, cho dù muốn ăn thịt bọn họ, thì bọn họ cũng phải cho.
Nếu Vệ Chiếu biết được tin tức này, chỉ cảm thán một câu kịch bản này thực sự rất cố gắng.
Bởi vì ở thế giới ban đầu, sau khi Vệ Băng Thanh biến thành đồ chơi của bọn sơn tặc, liền bị đại tướng quân đến đây tiêu diệt sơn tặc coi trọng, mang về phủ, sau khi bị đại tướng quân này điều giáo một phen, chờ khi công lực của nàng đại thành mới có thể thành công trốn thoát.
Cái kịch bản ban đầu này vốn vì sự xuất hiện của Vệ Chiếu mà xảy ra hiệu ứng hồ điệp, nhưng bây giờ Vệ Băng Thanh gặp phải những tên sơn tặc này, thì tuyến kịch bản lại muốn dục hỏa trùng sinh rồi à?!
Phòng thu chi nghe thấy đại đương gia nói như vậy, tâm tình nháy mắt rơi xuống đáy cốc.
Dù sao trong sơn trại này toàn là nam nhân cẩu thả, đồ ăn cũng không kén chọn gì, thôi thì bây giờ chịu thiệt một chút, sau này đòi từ chỗ người nhà của con dê béo này nhiều hơn một chút là được.
Thời điểm ban đêm, Vệ Băng Thanh liền lấy được một cây nhân sâm lớn chừng ngón cái.
Thật nhỏ nha.
Vệ Băng Thanh quả thực ghét bỏ muốn chết, nhân sâm nhỏ như thế, lấy làm đồ ăn vặt cho ca ca cũng không đủ tư cách.
“Đây là củ lớn nhất chúng ta có thể mua được, ngươi tốt nhất đừng có kén chọn.” Phòng thu chi sao có thể không nhìn ra ánh mắt ghét bỏ của Vệ Băng Thanh, nhưng hắn thực sự đúng là hết cách rồi.
“Không phải các ngươi là sơn tặc sao?” Vệ Băng Thanh khinh bỉ, “Nơi này cũng được coi là nơi giao thông chủ chốt, các ngươi chiếm hẳn một tòa bảo sơn như thế, sao lại không có tiền?”
Phòng thu chi trầm mặc một trận.
Nếu không phải đột nhiên xuất hiện trận đại hỏa kia, thì sao bọn chúng có thể trở nên nghèo như vậy? Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không có trận đại hỏa kia, hai con dê béo này sao có thể nhàn nhã giống bây giờ chứ? Có mà đã sớm bị bọn chúng băm ra cho chó ăn rồi!
Vệ Chiếu ngày càng khởi sắc, mắt thường cũng có thể thấy được hắn khá hơn, khiến mấy tên đương gia kia của Hắc Phong trại cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít.
Tốt xấu gì người cũng không chết ở chỗ này, như vậy hẳn là có thể viết thư về nhà đòi tiền rồi!
“Viết thư?” Vệ Chiếu uể oải nằm trên giường, căn bản không có một chút ý thức rằng mình đang bị bắt cóc, “Cũng được, các ngươi đưa giấy bút đến đây cho ta!”
Mấy tên sơn tặc vội vàng đem giấy bút đến, chỉ cầu vị thần tài này có thể nhanh chóng viết xong thư, bọn chúng liền có thể cầm bạc về rồi!
“Đây là cái thứ đồ nát gì thế?” Vệ Chiếu trông thấy mấy tờ giấy ố vàng và cả bút lông được làm cẩu thả đến không nỡ nhìn, liền giận dữ, “Cái này chỉ sợ là giấy các ngươi dùng để đi nhà xí thì có! Nếu ta dùng loại giấy này viết thư về, cha ta nhất định cho rằng ta đang lừa ông ấy. Không được, ta muốn dùng loại giấy tuyên thành tốt nhất, và bút nhất định phải là bút lông sói mới được, còn mực, kém một chút cũng được, nhưng tối thiểu màu sắc phải nồng đậm, không đến mức mài không ra. Các ngươi nhìn xem các ngươi mang đến thứ gì đây, cặn bã trong nước thải à?”
Vệ Chiếu ném hết tất cả giấy bút mà sơn tặc mang đến ra ngoài.
“Ta nhất định phải cho hắn biết thế nào là lễ độ!” Một tên sơn tặc rút đao của mình ra, hiển nhiên là đã nhìn đến không thể chịu được nữa.
Nếu còn tiếp tục như thế này, bọn chúng còn chưa bị quân đội của triều đình tiêu diệt, thì đã bị tên này giày vò mà chết?
“Đừng, đừng!”
Những tên sơn tặc khác thấy vậy vội vàng ngăn người lại.
“Cũng đã mất nhiều tiền như vậy, nếu bây giờ ngươi lại làm hắn bị thương, vậy những chyện chúng ta làm trước kia chẳng phải đều uổng phí cả sao.”
“Đúng thế, hiện tại không phải là thời điểm chúng ta có thể tùy hứng. Đã đến nước này rồi, chúng ta tốn thêm chút tiền mua giấy bút cũng có sao đâu?”
Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng cũng bỏ được đao từ trên tay sơn tặc kia xuống.
Nhưng những người ôm chủ ý như thế này trong Hắc Phong trại cũng không ít.
Thậm chí, không ít người còn âm thầm dự định, chờ lấy được bạc về, liền đem tên thiếu gia đã giày vò bọn chúng hơn một tháng này loạn đao chém chết!
Chuyện này rất nhanh liền truyền đến tai thủ lĩnh.
“Cho hắn!” Trong mắt thủ lĩnh tràn đầy âm tàn, “Đưa hết bút mực giấy nghiên cho hắn, nói cho hắn biết nếu hắn còn dám đòi hỏi, thì chúng ta liền tra tấn hạ nhân của hắn trước!”
Không thể làm thịt con dê béo này, liền làm thịt tên hạ nhân kia thì thế nào?
Mỗi ngày chém tên hạ nhân kia một đao, chặt đốt ngón tay của hắn xuống rồi mang cho cái tên thiếu gia yếu ớt kia xem, còn sợ hắn không nghe lời sao!
Bọn chúng là thổ phỉ, chứ không phải mở thiện đường.
Đại khái Vệ Chiếu cũng biết nếu ép đám sơn tặc này quá thì đối với hắn cũng không có chỗ tốt, bởi vậy đợi những tên sơn tặc kia đem bút mực giấy nghiên tới lần nữa, hắn liền chẳng nói thêm lời gì, mà ngoan ngoãn viết thư.
“Ca, thư huynh viết căn bản không có người nhận đúng không.” Vệ Băng Thanh không quá chắc chắn rằng ca ca mình còn có bằng hữu như vậy thật hay không, đành phải hỏi thêm một câu.
“Đương nhiên không có.” Vệ Chiếu thổi vết mực trên giấy, đưa thư cho Vệ Băng Thanh bên cạnh, “Đều là bịa đặt. Nhưng những tên sơn tặc này cả đi cả về cũng phải tốn chút thời gian, chờ bọn chúng phát giác, thì chúng ta đã sớm chế trụ hết những tên khác, đây chỉ là chút kế hoãn binh mà thôi.”
“Ca ca, nếu huynh không thích những tên sơn tặc này, nói với muội một tiếng, muội trực tiếp giết hết bọn chúng là được.” Vệ Băng Thanh không hiểu, sao ca ca lại phải hao tổn khí lực lớn như vậy đi giày vò đám sơn tặc này?
“Giết người cũng chỉ là đầu chạm đất, đám sơn tặc này dám cả gan làm những chuyện thương thiên hại lí kia, thì cũng đã chuẩn bị tốt tâm lí có thể mất đầu bất cứ lúc nào. Hôm nay chúng ta giết một nhóm, thì sẽ còn xuất hiện nhóm thứ hai nhóm thứ ba, không giáo huấn một lần cho thật sâu sắc, thì bọn chúng căn bản sẽ không biết sợ.”
Vệ Chiếu đương nhiên sẽ không chỉ đơn giản giết hết đám sơn tặc này.
Nếu như hắn chỉ biết giết người, vậy Tiêu Như Phong kia cũng sẽ không được hắn trả về mà không mất một cọng lông nào, những người trên giang hồ kia cũng không chỉ đơn giản là bị đoạn trần duyên mà thôi.
Có đôi khi, người chết thường rất dễ dàng bị người khác quên lãng.
Nhưng mà một người mang theo sỉ nhục sống sờ sờ lại có thể ngày ngày nhắc nhở những kẻ trên giang hồ kia, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, bằng không kết cục của những người đi trước kia sẽ lại là kết cục bọn họ!
Tựa như tuyến kịch bản trước đây, hiệu ứng hồ điệp nhất định sẽ tiếp tục xảy ra.
Lần này cho dù hắn có giết hết toàn bộ người của Hắc Phong, thì cũng không thể cam đoan đám người tiếp theo đến chiếm đỉnh núi này không gọi là Hắc Phong trại?
Giết tới giết lui, thì có thể giết ra cái gì?
Bản thân Vệ Chiếu, không hi vọng mình tạo quá nhiều sát nghiệp.
Chỉ cần Vệ Băng Thanh không động thủ giết chết người, thì nàng sẽ không cần phải đối mặt với tình trạng người người đòi đánh đòi giết, bởi vậy, rất nhiều chuyện đều phải có khả năng lưu lại một con đường sống.
Ừm, mặc dù những kẻ bị đoạn trần duyên trên giang hồ bây giờ chắc chỉ hận không thể đem Vệ Băng Thanh tháo thành tám khối.
Nhưng đó đều là một đám bại tướng dưới tay, không đáng nhắc đến.
“Được rồi, đem bức thư này giao cho mấy tên sơn tặc kia.” Vệ Chiếu nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy ở giữa nơi sơn dã này thưởng trà cũng có một loại phong vị khác.
Vệ Băng Thanh nghe ca ca, cũng không hỏi nhiều, cầm theo bức thư, đi ra ngoài giao cho mấy tên sơn tặc cách ngoài cửa không xa.
“Thiếu gia nhà ta cho các ngươi, đừng đến làm phiền!” Vệ Băng Thanh quăng thư ra, liền nhấc chân muốn đi.
“Ngươi!” Một tên trong đám sơn tặc sờ sờ thư trong tay, hoàn toàn yên tâm, cũng không còn gì sợ hãi, lúc này liền muốn cho tên hạ nhân không coi ai ra gì kia một bài học.
Chỉ là đao của hắn vừa mới giơ lên, đại hán kia liền quay đầu lại, lạnh lùng trừng hắn một cái.
Sơn tặc lập tức sửng sốt đến bất động.
Cái này... Con mắt này thật sự quá đẹp!
Sơn tặc cảm thấy mình sinh ra một chút ý nghĩ không nên có.
!!!
Chẳng lẽ hắn có hứng thú với đồng tính?