Edit by Từ Ann: tieuannann
“Ngũ ca.” Khi Vệ Tâm Bảo đang chờ cơm nhìn thấy bóng dáng Vệ Chiếu, liền lên tiếng chào, “Ngũ ca có muốn ăn cơm với em không? Dì Cầm nhất định sẽ làm đồ ăn thật ngon.”
“Được.” Vệ Chiếu muốn đồng ý ngoài ý muốn.
Vệ Tâm Bảo hơi sững sờ, cô chỉ là khách khí một chút mà thôi, kỳ thật cô càng muốn ăn cùng ba anh trai sinh ba của mình hơn.
Từ trước tới giờ Ngũ ca đều không ăn cơm chung với bọn họ, sao bây giờ lại đột nhiên đồng ý nhỉ?
Nhưng mà ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua trong đầu Vệ Tâm Bảo, rất nhanh liền bị cô ném qua một bên.
Cô sao có thể ghét bỏ Ngũ ca chứ?
Một cô gái tốt không thể ghét bỏ người thân của mình.
Vệ Chiếu đi xuống tầng, ngối đối diện Vệ Tâm Bảo, âm thầm quan sát cô ta. Vệ Tâm Bảo về nhà, dì Cầm nhất định sẽ làm cơm cho cô ta trước, hắn muốn ăn đồ ăn nóng hổi cũng không biết phải đợi đến bao giờ, chi bằng nhân cơ hội này quan sát cô em gái của hắn một cách kỹ lưỡng.
Bỏ kính ra, chải toàn bộ mái lên, Vệ Tâm Bảo hoàn toàn có tố chất trở thành nữ chính của thế giới này. Da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, hơn nữa tuy tuổi còn nhỏ nhưng đường cong thân thể đẹp đẽ, khiến cho khí chất của cô ta mang theo chút gợi cảm, cực kỳ dễ dàng hấp dẫn người khác.
Chỉ là vẻ đẹp của cô nàng này càng giống bông hoa được gia đình nâng niu mà thành, so với Vệ Thiên Phượng khí khái hào hùng thì thiếu vài phần chói mắt với không kìm được lòng mà ngước nhìn. Vệ Chiếu chỉ nhìn thoáng qua liền không có hứng thú nữa.
Dạng em gái nữ chính này hắn đã thấy nhiều, cũng không thấy có gì đặc biệt hơn người.
Dì Cầm rất nhanh đã làm xong đồ ăn mang lên. Quả nhiên, toàn bộ đều là món Vệ Tâm Bảo thích ăn, còn Vệ Chiếu thích ăn cái gì, chỉ sợ căn bản không có ai biết.
“Dì Cầm thật tốt, làm toàn những món con thích ăn.” Vệ Tâm Bảo thấy dì Cầm đi tới, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm với Vệ Chiếu nữa, ngược lại cùng dì Cầm nói chuyện, dì một câu con một câu.
Vệ Chiếu ngồi bên ăn cơm, thuận tiện nghe Vệ Tâm Bảo nói chuyện, mới biết Vệ Tâm Bảo gần đây bị mấy nữ sinh bắt nạt, nhưng cũng có được một người bạn thân, người bạn kia gia cảnh không tốt, lại đồng bệnh tương liên* với Vệ Tâm Bảo “quê mùa”, cho nên quan hệ ngày một tốt hơn.
*Đồng bệnh tương liên: cùng hoàn cảnh, cùng cảnh ngộ.
Người bạn thân này trong nguyên tác cũng là nữ phụ có vai trò lớn, hình như tên là Trương Hiểu Khiết.
Trương Hiểu Khiết cũng là một nhân vật gặp nhiều bi kịch, dung mạo của cô ta cũng đẹp, mặc dù điều kiện gia đình không đặc biệt tốt, nhưng cũng không tệ. Chỉ là điều kiện gia đình cô ta so với gia đình của các bạn học có tiền thì không bằng, cũng may tính cách sáng sủa, lại có vận khí tốt nên thời gian qua sống cũng không tệ.
Cô ta chỉ không may mắn ở chỗ trở thành bạn bè của Vệ Tâm Bảo.
Tính cách bên trong của Trương Hiểu Khiết có chút kiểu như “không phải đen tức là trắng”, cô ta cho rằng bạn thân nên tin tưởng, giúp đỡ lẫn nhau. Cho nên cô ta giúp Vệ Tâm Bảo đối phó với những bạn học nữ kia, giúp Vệ Tâm Bảo học bù, có thể nói là một người bạn vô cùng tốt. Nhưng do Trương Hiểu Khiết không ngừng giúp Vệ Tâm Bảo, ngược lại ngày càng đến gần ba anh em sinh ba kia. Ba anh em kia ở trong trường cũng rất nổi tiếng, thế là tâm tư đố kị của những nữ sinh kia liền từ trên người Vệ Tâm Bảo dời đến trên người Trương Hiểu Khiết, Trương Hiểu Khiết bị bạn học bắt nạt rất thảm.
Thế nhưng cho đến tận lúc này, Trương Hiểu Khiết vẫn chưa cảm nhận được cái gì, cô ta cảm thấy mình là người chính nghĩa, nên vẫn luôn cắn răng chịu đựng.
Lúc này, Vệ Tâm Bảo đi tham gia tiết mục «mỹ thiếu nữ quốc dân», lộ ra diện mạo thật, cũng đưa sự thật cô là em gái của mấy anh em sinh ba kia ra ánh sáng. Lúc này, Trương Hiểu Khiết liền hỏng.
Cô ta vì Vệ Tâm Bảo hao tâm phí sức, kết quả người ta ngay cả thân phận thật cũng không nói cho cô ta.
Vệ Tâm Bảo không nghĩ đến việc giúp đỡ người bạn này chút nào, ba anh em sinh ba kia đối với cô em gái này cũng không phải thật lòng quan tâm, đối với việc Trương Hiểu Khiết xin giúp đỡ cũng làm như không thấy.
Lúc Vệ Tâm Bảo đoạt giải quán quân, Trương Hiểu Khiết bị những nữ sinh ghen ghét kia nhốt một ngày một đêm, sau đó cô ta liền hắc hoá.
Nữ phụ hắc hoá, kết cục là cái gì còn phải nói sao?
Dù sao thì Vệ Tâm Bảo sai ở chỗ vô tâm, Trương Hiểu Khiết sai ở chỗ có tâm, càng thêm không cần nói, sau khi trở thành quán quân, Vệ Tâm Bảo ngày càng nổi tiếng, chín mươi phần trăm nam sinh trong trường đều ái mộ cô, hơn sáu mươi phần trăm nữ sinh lại vì các anh trai ưu tú của cô mà thân cận cô, cô sao còn có thể nhớ đến Trương Hiểu Khiết bé nhỏ?
Nghĩ đến đây, Vệ Chiếu nhịn không được thắp cho nữ phụ này một cây nến.
Quá thảm rồi.
Vai trò của cô ta hẳn là trải đường cho Vệ Tâm Bảo.
Hiện tại xem ra hẳn là Vệ Tâm Bảo vừa mới quen biết với Trương Hiểu Khiết.
Vậy cũng tốt.
Vệ Chiếu cũng không có bao nhiêu tâm tư thương hương tiếc ngọc, càng thêm không có muốn đi tìm Trương Hiểu Khiết. Nói đạo lý, Trương Hiểu Khiết nếu là người nhìn xa trông rộng, coi như bản thân mắt mù quen biết chó, về sau có thể tiếp tục cuộc sống của mình như thường, không cần thiết phải cứ cùng Vệ Tâm Bảo tương ái tương sát.
Thời gian trước bạn của Trương Hiểu Khiết cũng không phải không khuyên cô ta, kêu cô ta không nên quá coi trọng Vệ Tâm Bảo, là bản thân Trương Hiểu Khiết quá “chính nghĩa“.
Tính cách không phải đen tức là trắng quả thực chính là yếu tố thiết yếu cho việc hắc hoá.
Hiện tại còn chưa gấp.
Đợi về sau khi nữ phụ hắc hoá, trí thông minh tăng cao, Vệ Chiếu mới có hứng thú đi tìm cô ta “hợp tác”, hiện tại đi thì có lợi ích gì chứ?
Đây cũng không phải lần đầu Vệ Chiếu liên thủ với nam phụ nữ phụ để hoàn thành nhiệm vụ của mình, đối với việc này hắn một chút lòng áy náy cũng không có.
Nhưng mà bây giờ có thể hỏi một chút xem cách nhìn của Vệ Tâm Bảo về Trương Hiểu Khiết như thế nào.
“Em gái, nếu người này đã là bạn bè của em, thì ngẫu nhiên dẫn về nhà chơi một chút cũng được.” Vệ Chiếu buông bát đũa, giả bộ như lơ đãng mà nói một câu.
“Đúng nha.” Mắt Vệ Tâm Bảo sáng rực lên, “Em hiện tại cũng có bạn bè, quá tốt rồi, em muốn chia sẻ hết tất cả búp bê quý báu của mình cho Tiểu Khiết biết.”
“Cái này không thể được đâu Tâm Bảo.” Dì Cầm ở bên cạnh nghe vậy thì theo bản năng phản bác.
“Tại sao lại không được?” Vệ Tâm Bảo có chút hiếu kỳ.
Đương nhiên là bởi vì ba anh em kia không muốn cô có bạn bè! Nếu như cô có bạn bè, ba anh em kia sao có thể lợi dụng cô để kiếm hảo cảm của cha mẹ nữa.
“Bởi vì trong trường có rất nhiều người xấu.” Dì Cầm lén nhìn Vệ Chiếu một cái, phát hiện Vệ Chiếu không lên tiếng, lá gan liền lớn hơn, “Vệ gia chúng ta có rất nhiều cửa hàng đối địch, chúng ta cũng không biết người bạn này của con rốt cuộc là ai. Nếu con thật lòng muốn chơi đùa với bạn bè, thì có thể đến nhà đối phương hoặc đi ra ngoài. Con nghĩ xem, trong nhà có nhiều thiếu gia như vậy, con chơi cũng không được vui.”
Vệ Tâm Bảo tin tưởng dì Cầm không chút nghi ngờ, “Dì Cầm nói đúng, vậy con liền đi qua nhà bạn ấy chơi.”
... Loại lấy cớ như này mà cũng có thể tin? Trên thương trường dù có đối thủ nhưng có quan hệ thế nào với một đứa bé gái?
Vệ Chiếu quả thật hoài nghi trí thông minh của em gái nữ chính.
“Chỉ là một người bạn, bọn anh bình thường cũng không ở nhà, em đưa về cũng không quan trọng.” Vệ Chiếu bình tĩnh nói, “Anh cũng thường xuyên đưa bạn về chơi.”
Vệ Tâm Bảo gật đầu, “Đúng vậy, Ngũ ca cũng đưa bạn về chơi.”
“Hai chuyện này sao có thể giống nhau?” Sắc mặt dì Cầm thay đổi, nhưng vẫn phản ứng lại rất nhanh, Tâm Bảo, con giả trang như vậy đi học không phải để che giấu bản thân sao? Nếu đưa bạn tới, công sức hoá trang của con liền uổng phí.”
“Đúng, không thể để Tiểu Khiết phát hiện.” Vệ Tâm Bảo trịnh trọng nói, “Tiểu Khiết là bạn của con, sau này nhất định sẽ thông cảm cho con.”
“Đúng vậy.” Dì Cầm khẽ cười nói, “Nếu chút rộng lượng ấy cũng không có, làm sao trở thành bạn của Tâm Bảo con?”
“Phải, phải.” Vệ Tâm Bảo mặt mày hớn hở, “Dì Cầm, con ăn no rồi.”
“Ăn thêm nhiều chút đi, con cá này là sáng sớm dì đi...”
Rất nhanh, hai người Vệ Tâm Bảo và dì Cầm không coi ai ra gì mà bắt đầu tán gẫu.
Vệ Chiếu cười lạnh trong lòng một tiếng rồi rời đi.
Cô em gái này, một chút trí thông minh cũng không có.
Được rồi, trước tiên mặc kệ cô ta, kịch bản còn chưa bắt đầu, bây giờ muốn giúp cô ta dựng lên tam quan thật sự quá khó. Hiện tại lời nói của Vệ Chiếu trong nhà không hề có phân lượng, Vệ Tâm Bảo nghe lời hắn mới kỳ quái.
Ai, nếu là mình xuyên qua thân thể Đại ca của Vệ gia thì tốt rồi.
Vệ Chiếu thở dài, quay lại phòng mình, sắp xếp đồ đạc một chút để quay về trường, hắn còn mấy tháng là thi tốt nghiệp cấp 3. Ở đây có một trường đại học đứng đầu cả nước, nhưng điểm số tương đối cao, thành tích của hắn bây giờ còn thiếu một chút, nhất định phải thi đỗ trường đại học này, tới gần trường này thì trong nhà mới dễ động thủ.
May mắn là ở mấy thế giới nhiệm vụ trước mình đều đã thi quá nhiều, nên không còn luống cuống nữa.
Không phải Vệ Chiếu nói quá, hắn thi đại học cũng đã thi tới bốn năm lần, quả thật không sợ nữa.
Thông báo về trường học, Vệ Chiếu thoáng sắp xếp lại cả một chút ký ức của nguyên thân, lại thay đổi biện pháp muốn kiếm nhiều tiền chút từ cha mẹ Vệ gia. Kỳ thật Vệ gia không hề thiếu chút tiền ấy, chỉ là nguyên thân trước đó không biết tranh giành quyền lợi cho bản thân, chỉ cần nói là mình không nỡ bỏ em gái trong nhà, cho nên muốn thi vào đại học ở gần nha rồi cần lấy tiền học bù là được rồi.
Chỉ cần nhắc tới Vệ Tâm Bảo, muốn nói chuyện tiền bạc cũng dễ. Căn cứ kịch bản về sau, Vệ gia lúc ấy sẽ phá sản, cũng là lúc nữ chính Vệ Tâm Bảo cùng với nam chính diễn kịch bản anh ngược tôi tôi liền chạy, tôi muốn tự lực cánh sinh tiến vào giới giải trí, v.v...
Vệ Chiếu ở trong kịch bản nguyên tác chỉ là một người không có tiếng nói, cán bản không có nhiều đất diễn.
Bây giờ Vệ Chiếu dự định lưu lại tiếng nói, tiền này tất không thể thiếu.
Có tiền thì lời nói trong nhà mới có trọng lượng.
Không thấy Đại ca Vệ gia đang đi con đường này à? Hiện tại coi như cha mẹ Vệ gia thiên vị Vệ Tâm Bảo, cũng không dám hất mặt sai khiến với con trai cả. Dù sao công ty bây giờ cơ hồ đều nằm trong tay con trai cả, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ là đem cổ phần của mình cho Vệ Tâm Bảo mà thôi.
Đúng, theo nguyên tác, cha mẹ Vệ gia cảm thấy tám con trai của mình đều là nam nhi, không nên dựa vào gia đình, cho nên toàn bộ cổ phần và tiền riêng đều giao cho Vệ Tâm Bảo.
Nói đạo lý, cho dù tám đứa con trai không thiếu chút tiền này, cũng không chịu nổi sự bất công của cha mẹ.
Dù sao đều là tiền đưa tới tay, không cần thì phí.
Vì muốn lấy nhiều tiền hơn từ cha mẹ, Vệ Chiếu còn mua một con gấu bông rất lớn tặng Vệ Tâm Bảo, Vệ Tâm Bảo liền cao hứng khen Vệ Chiếu trước mặt cha mẹ, khen Ngũ ca thế này, Ngũ ca thế kia.
Thế là, Vệ Chiếu phát hiện thẻ ngân hàng của mình có thêm ba mươi ngàn.
... Trách không được mấy anh em sinh ba kia cố gắng nắm lấy quan hệ với Vệ Tâm Bảo, tiền này tới tay thật dễ dàng!