Tiêu Lẫm được Lý mẫu đẩy ra, Bách Thần ở đằng sau cách y nửa bước, hai nha hoàn đi ở phía sau hắn.
Mới vừa vào nhà đã ngửi được cổ tử, một mùi hoa thanh nhã đến động lòng người, trong đó còn ẩn ẩn một chút mùi thuốc, không cảm thấy khổ nị, ngược lại còn có chút dễ ngửi.
Cùng lúc đó, hắn còn cảm giác được một cổ uy nghiêm đang chảy xuôi trong không khí, đây là thiết huyết và vinh uy do rong đuổi nhiều năm trên sa trường mới có được.
Bách Thần không cần nhìn vẫn có thể cảm nhận được vị Khang Vương này đang bất động thanh sắc mà đánh giá hắn.
“Lẫm nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân đại nhân.” Tiêu Lẫm cúi đầu hành lễ.
“Bách Thần thỉnh an Vương gia, Vương phi.”
Bách Thần cũng khom mình hành lễ.
“Ngoan, ngoan.” Vương phi mở miệng, thanh âm uyển chuyển ôn nhu, “Các con đều không cần đa lễ.”
Bách Thần lúc này mới đứng dậy, tầm mắt trở về nhìn thẳng bình thường.
Viện này yên tĩnh nhưng rất độc đáo, so với đại sảnh thì bất đồng, trang trí trong nhà đều là đồ bình thường.
Gia cụ trong phòng không phải những thứ xa hoa như gỗ đỏ, gỗ đàn mà toàn là đồ làm bằng trúc. Tràn đầy sự tươi mát của gió.
Vật phẩm, trang sức cũng không xa hoa hay sang quý như vàng bạc, đồ sứ. Nơi nơi đều trưng hoa tươi thanh nhã và những bồn hoa xinh xắn, còn có điêu khắc một ít tạo hình tinh xảo. Nơi này không giống chỗ ở của Vương phi, trái ngược lại có chút giống nơi ở của nữ tử thế ngoại ẩn cư.
Khang Vương phi thoải mái nửa dựa trên trường kỷ, đã đầu mùa hè vậy mà đầu gối còn đắp một tấm thảm mỏng, từ đó có thể đoán rằng thân thể bà có chút hư hàn.
Bà ăn mặc đơn giản, khuôn mặt không trang điểm, tuy có hơi tái nhợt nhưng lại khó nén được vẻ đẹp của quốc sắc thiên thương. Mặt trái xoan tinh xảo, ngũ quan vô luận tách ra vẫn là một tổ hợp ở bên nhau, có thể nói rằng đây chính là đẹp tuyệt trần. Càng kỳ diệu hơn là trên người bà có hai loại khí chất xuất trần, kết hợp với nhau đó là ung dung hoa quý và đạm nhiên, không lệnh nào có thể cấm lòng người sinh hảo cảm.
Nếu ăn diện lộng lẫy, thì chỉ có thể dùng câu khuynh quốc khuynh thành mới hình dung được vẻ đẹp của bà.
Khang Vương ngồi trên ghế đặt sát mép giường, không giận tự uy. Vị này là huynh đệ của hoàng đế, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ đường hoàng. Tóc ông đã có chút hoa râm, trên mặt là dấu vết của năm tháng để lại, dù thế vẫn không che dấu được khí chất oai hùng bất phàm và hậu duệ của quý tộc.
Như vậy xem ra, Tiêu Lẫm có bộ dáng giống Vương Phi, nhưng lại không giống lắm với khí chất của cả hai người.
Một bên dịu dàng, tiên khí bay bay, một bên khí phách, con người sắt đá, như thế nào lại sinh ra đứa con mặt than y chang núi băng?
……
Bách Thần chú ý tới Khang Vương mặc một thân y phục quý giá, đẹp đẽ, này là thanh y mãng văn phục, phi thường chính thức.
Ăn mặc như vậy nhất định là muốn đi thượng triều, nhưng thời gian hiện tại có chút kỳ quái -- nói là đã bãi triều thì tính ra vẫn còn quá sớm, nói là chưa vào cung thì lại quá trễ.
“Hôm qua ngủ ngon giấc không?”
Khang Vương cầm lấy cái ly, thổi thổi mạt trà, thần thái bình tĩnh, nhìn không ra là cao hứng hay không cao hứng, câu hỏi cũng chẳng có chủ ngữ.
Tiêu Lẫm: “Thưa phụ thân, hôm qua ngủ khá ngon.”
Bách Thần cũng trả lời theo: “Ta ngủ rất khá, đa tạ Vương gia đã quan tâm.”
Khang Vương nhìn về phía Bách Thần, trong mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, ngay sau đó nói:
“Ngươi và phụ thân ngươi tính tình trái ngược, không giống nhau, ngươi cẩn thận cứng nhắc.”
Ngụ ý, Bình Tây Hầu bát diện linh lung, trường tụ thiện vũ.
Cái này cũng không phải đánh giá gì tốt, Bách Thần lại không cách nào phản bác.
Đừng nhìn Bình Tây Hầu ở Hầu phủ giống các đại gia trưởng khác hay lộng quyền bá đạo, nhưng ở trong quan trường lại hoàn toàn thay đổi bộ dáng đối phó, gã có chút thông minh, lại rất là láu cá, đứng ở vị trí này cũng không dễ dàng, vì thế cổ thể lực nào có chỗ tốt gã đều muốn bám dính vào.
Hôn sự này cũng là do chính gã cầu tới cửa Vương phủ, còn chỉ đích danh muốn Tiêu Lẫm làm rể hiền của gã. Không nghĩ tới sắp đến đầu lại di hoa tiếp mộc (*) chơi Vương phủ một phen.
(*)Di hoa tiếp mộc: Dời hoa ghép cây, chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.
Khó trách Khang Vương lại khó chịu, việc này quá bình thường.
Nhưng theo quyền thế và tính cách của Khang Vương lại đáp ứng cái “Hiệp ước không bình đẳng” này, giờ thì chỉ ở trước mặt hắn châm chọc Bình Tây Hầu một chút, nghĩ như thế nào đều cảm thấy bên trong có chút đại hữu văn chương.
“Thưa Vương gia, giữa cha và con trai tính cách nhất định sẽ có điều khác biệt.”
Bách Thần một câu nhiều ý, không nhiều lời.
Khang Vương uống ngụm trà, đang chuẩn bị nói cái gì đó, liền nghe thấy Vương phi nhẹ nhàng a một tiếng, mày nhíu lại.
“Ái phi, làm sao vậy?”
Khang Vương phản ứng nhanh chóng, nhanh buông chén trà, lập tức đứng dậy ngồi vào mép giường của Vương phi, thần sắc lo lắng mà xoa xoa tay bà, lại dùng mu bàn tay đo nhiệt độ trên trán bà, “Có phải nơi nào cảm thấy không thoải mái?”
“Chỉ là bả vai đột nhiên có chút đau.”
Vương phi ôn tồn, lời nói nhỏ nhẹ, “Không có việc gì đâu.”
“Bả vai đau như thế nào lại không có việc gì?”
Khang Vương nâng Vương phi dậy, “Để ta xoa bóp cho ái phi.”
Dứt lời liền ngựa quen đường cũ mà bắt đầu xoa bóp bả vai cho Vương phi, thủ pháp thành thạo, động tác mềm nhẹ.
“Ái phi, đã thoải mái hơn chút nào chưa?” Ngữ khí sủng nịch lại lấy lòng.
Vương phi tươi cười, “Cảm tạ Vương gia.”
“Cảm tạ cái gì chứ.”
Khang Vương thấy thiếu nữ Vương phi tươi cười, không khỏi cả lòng đều ấm lên, “Đây là việc người chồng nên làm.”
Bách Thần nhịn rồi lại nhịn, khóe miệng vẫn là phi thường tiểu nhân run rẩy vài cái.
Hắn đang thấy cái gì? Vương gia nửa đời bá đạo rong ruổi sa trường một giây sau liền biến thành sủng thê cuồng ma?
Người này đột nhiên thay đổi quá nhanh khiến hắn không kịp phòng ngừa, không hề phòng bị nên cứ như vậy thấy được một cái đại hình ngược cẩu ngay trước mắt.
Hắn nhịn không được dùng dư quang khóe mắt liếc mắt ngắm Tiêu Lẫm ngồi trên xe lăn ở bên cạnh, y thần sắc như thường, tựa hồ đối với tình cảnh này sớm đã thấy quá bình thường.
Không chỉ mình y, hạ nhân, tùy tùng ở đây, ngay cả Băng Nhi cùng hắn gả vào, tất cả đều có biểu tình thực bình tĩnh.
Bách Thần:……
Nhớ rõ hồi trước hắn ở Hầu phủ tay chân chết lặng cái gì cũng không làm được, liền cùng Băng Nhi nói chuyện phiếm. Mong từ miệng nàng tìm tòi được một số tin tức, mà Băng Nhi lại nói với hắn quá nhiều. Nói vị Vương gia quyền cao chức trọng này là nam nhi si tình, đối với Vương phi rất là ân ái, chỉ yêu mình bà. Ông vốn không muốn nạp thiếp, nhưng vì Vương phi mãnh liệt yêu cầu nên mới nạp qua một người. Sau đó, thiếp thất kia qua đời, Vương gia tuyên bố không bao giờ nạp thiếp nữa.
Hắn không tin tưởng cho lắm, nam nhân nhà quyền quý trong xã hội phong kiến không ai phải ôm trái ấp tam thê tứ thiếp chứ? Nhưng hiện tại, hắn có chút tin rồi.
Bách Thần giương mắt, vừa lúc tương ngộ ánh mắt của Vương phi.
Đối phương nhìn hắn hơi chớp chớp mắt, lộ ra tươi cười có chút nghịch ngợm nhưng lại thiện ý.
Hắn hiểu rồi, mới vừa rồi Vương phi là giả bộ thân thể không thoải mái để giải vây cho hắn.
Bách Thần hồi cho bà một nụ cười.
Hắn có chút rõ vì sao Khang Vương chỉ chung tình với một mình Vương phi thôi.
“Vương gia, hiện tại không còn đau.”
Vương phi vỗ vỗ cánh tay Khang Vương, “Vất vả cho ngài rồi Vương gia.”
Dứt lời nói với Lý mẫu: “Chuẩn bị trà đi, ta gấp không chờ nổi, muốn uống trà con dâu.”
“Vâng, phu nhân.”
Lý mẫu phân phó nha hoàn đứng bên cạnh, “Noãn Xuân, châm trà.”
Nha hoàn tên là Noãn Xuân vâng một tiếng sau đó đi vào trong, một lát sau mang ra cái khay, bên trên là hai chén trà làm bằng ly sứ men xanh.
Cô bưng khay trà, Lý mẫu đem chén trà đưa đến tay hai vị tân nhân. Khang Vương cũng đã trở lại ngồi trên cái ghế lúc trước.
Bách Thần và Tiêu Lẫm kính trà cho Vương gia, Vương phi, lại nhận từ song thân bao lì xì, xem như đã xong nghi thức nhỏ này.
Vốn dĩ dựa theo quy củ, bà bà còn phải dạy cho con dâu một số quy củ, nhưng Vương phi hiển nhiên không có quyết định này.
Bà vẫy tay với Bách Thần, Bách Thần tiến lên.
“Vương phi.”
Bách Thần sợ bà duỗi đầu quá mệt mỏi, nửa ngồi xổm xuống cùng bà nói chuyện.
“Như thế nào còn gọi là Vương phi, giống Lẫm Nhi kêu ta là mẫu thân đi.”
Vương phi cười cười, tháo vòng tay ra, “Hôn sự này hấp tấp, ta lại chưa cho người chuẩn bị lễ vật gì. Con nhận lấy cái vòng tay này nha.”
Tiêu Lẫm đột nhiên nói, “Cái vòng tay này là bà ngoại cho người.”
“Bà ngoại con, lão nhân gia cho ta, ta truyền cho con dâu của con ta không được sao.”
Tiêu Lẫm:……
Bách Thần biết Tiêu Lẫm không vui, hắn cũng không vui.
“Mẫu thân.”
Bách Thần nghĩ nghĩ vẫn là thay đổi xưng hô, hắn không muốn phật ý bà, “Tâm ý người con nhận, nhưng mà mong người thu lại ý muốn này, con không thể nhận được.”
Vương phi nguyên bản chỉ cảm thấy trận hôn sự này thật sự ủy khuất cho thiếu gia Hầu phủ, đưa lễ vật để biểu đạt một chút ý yêu quý mà thôi. Không nghĩ tới con dâu mới như thế lại rất hiểu chuyện, bà ngược lại càng muốn đeo vòng tay cho hắn.
“Con không lấy lễ vật, muốn cãi nương sao.”
Khang Vương cũng nói: “Vương phi cho ngươi ngươi mau nhận lấy.”
Tiêu Lẫm:……
Bách Thần thấy Vương phi tâm tính còn có chút giống tiểu hài tử, liền nói:
“Mẫu thân, đây là bà ngoại cho người, con thật không thể nhận. Nếu người muốn cho con lễ vật, con có thể hay không tự mình chọn một cái.”
Tiêu Lẫm vừa nghe lời này mày lập tức nhăn lại, sắc mặt Khang Vương cũng không được tốt.
Chỉ có Ngọc Yên vụng trộm vui, vừa từ Hầu phủ tới cư nhiên dám đòi lễ vật, cho rằng chính mình là ai? Sợ là càng muốn đồ tinh quý nha? Ả chờ xem con vợ lẽ Hầu phủ này ăn mệt.
Vương phi ngược lại không bực:
“Vậy con nghĩ xem con muốn cái gì?”
Bách Thần đứng dậy đối Vương phi hành lễ, tay hướng tới trường kỷ cách bên cạnh một lóng tay:
“Con muốn cái này, mẫu thân có thể hay không đưa cho con.”
Ngón tay hắn hướng về cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái bồn cảnh, bên trong là lá cây màu xanh xen lẫn hồng mọc cao đứng thẳng, mọc tầng tầng giống như lông chim, hình thái phiêu dật rồi lại tựa như trúc.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ “Béo con thỏ nha béo con thỏ” bảo bảo mà, lôi bao dưỡng cùng dinh dưỡng dịch tưới, A Thần nhất định sẽ khỏe mạnh trưởng thành tích ~~
Yêu yêu đát ~~~
……….
Edit có lời tâm sự: Vất vả edit gần hết chương lỡ tay bấm thoát quên lưu lại. T_T