Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 127: Chương 127




Tiêu Xuyên đã chết, thân xác này là một người khác.

Người đó lại chính là người đã hại chết hắn ở kiếp trước.

Bách Thần cũng không phải không có lý do, bản thân hắn có thể từ ngàn năm sau xuyên đến nơi này, như vậy Tiêu Xuyên đã chết, Thiệu Phi xuyên qua thì có vấn đề gì?

Quan trọng hơn là những ký hiệu và những đường thuận tay vẽ trên bản đồ đều là thói quen của Thiệu Phi, hắn đời trước nhìn vô số lần -- vả lại có rất nhiều dấu hiệu mà niên đại này không có, đặc biệt là một bút vẽ thành hình sao năm cánh, hắn đến nơi này lâu như vậy, còn chưa thấy người nào dùng qua.

Thiệu Phi là người tâm tư kín đáo thủ đoạn tàn nhẫn, liên tưởng đến thủ đoạn gom tiền của Kỳ Lân Phường mượn sức quan lớn dùng các loại biện pháp đê tiện, thậm chí còn làm ra ma túy, chắc chắn có không ít chủ ý đều do người này đề ra.

Đời trước không có tiết tháo đạo đức, đời này càng không biết xấu hổ.

H

iện tại Bách Thần nhớ tới hắn chỉ cảm thấy ghê tởm và phẫn nộ, hơn nữa lấy Tiêu Lẫm ra so sánh, hắn chỉ muốn chọc mù hai mắt chính mình đời trước.

Lửa giận hừng hực thiêu hắn đầu óc càng hỗn loạn, hận không thể lập tức xé ngay tên cặn bã này.

Nhưng lý trí còn sót lại nói cho hắn, không được, hiện tại là thời khắc mấu chốt, hắn không thể loạn!

Hắn phải bình tĩnh, nếu như bị phẫn nộ lấn chiếm đầu óc thì mọi thứ đều sẽ bị huỷ hoại, nếu thật là hắn xuyên tới, vậy thù mới hận cũ cùng nhau tính.

Hít sâu mấy hơi, Bách Thần cuối cùng bonhf ổn lại cảm xúc.

“Dấu hiệu trên bản đồ này, có phải do Tiêu Xuyên vẽ không?” Bách Thần nhìn A Trát Đồ, “Ngươi không cần giả dối, thành thật sẽ được khoan hồng.”

A Trát Đồ vừa rồi thể hội một phen khủng bố, không dám lại lỗ mãng, thành thật trả lời: “Đúng vậy.”

Tiêu Lẫm nhíu lông mài, duỗi tay lấy bản đồ xem xét.

Tiêu Xuyên chân chính có chút hiểu thơ văn, nhưng quân sự mưu lược có thể nói là dốt đặc cán mai, làm sao biết đánh dấu vào chổ quan trọng như thế này.

Bách Thần tiếp tục hỏi: “Bản đồ địa hình hoàng cung là ai cho ngươi?”

A Trát Đồ nói: “Là Liễu Thừa Tướng.”

“Trong tay ngươi cầm bản đồ hoàng cung, là muốn làm gì?” Tiêu Lẫm mở miệng châm chọc nói, “Dẫn đầu đại quân Đột Kiệt công phá hoàng thành?”

A Trát Đồ dừng một chút, biểu tình có chút sợ hãi, “Ta đối với lãnh thổ của các ngươi không có hứng thú, ta chỉ muốn trở lại Đột Kiệt. Đây là Liễu đại nhân thấy A Mộc thông minh lấy về cho hắn…… A Mộc chính là Tiêu Xuyên.”

…… Quả nhiên Liễu tướng không biết con rễ “Tiêu Xuyên” của hắn ở dưới mí mắt hắn dở trò, thật là cốt truyện xuất sắc.

“Thanh lâu Kỳ Lân Phường của các ngươi dùng cách thỏa mãn đam mê của quan viên và bán dược kiếm tiền……”

Bách Thần còn chưa nói xong, A Trát Đồ cắt ngang: “Đây đều là chủ ý của Tiêu Xuyên, hắn nói chỉ cần nắm được nhược điểm con người, bọn họ sẽ nguyện ý vì ta giao nộp tiền tài, cùng ta về Đột Kiệt ngóc đầu trở lại. Tuy nói ta không hiểu nhược điểm của con người gì đó, nhưng biện pháp này thực dùng được, mấy tháng này kiếm tiền so với mấy năm trước kia kiếm được còn nhiều hơn.”

Quả nhiên là Thiệu Phi trong lớp da của Tiêu Xuyên.

Lấy đầu óc của Thiệu Phi, nếu không phải hiện tại thân thể này tàn tật võ công tàn phế, chỉ sợ sẽ làm ra chuyện lớn hơn nữa.

Hơn nữa lần này nếu không phải Ngũ hoàng tử đột nhiên nổi điên làm kế của Thái Tử để lộ ra sơ hở, bọn họ sẽ không điều tra đến bước này.

Thiệu Phi tên cặn bã này, nhất định phải diệt trừ.

Nghĩ đến đây, Bách Thần hỏi: “Tiêu Xuyên đi nơi nào? Hắn chân cẳng không tiện vì sao còn muốn đi ra ngoài mua đồ vật?”

“Thái Tử phái người mang theo hắn ngồi xe ngựa đi.” A Trát Đồ nói, “Hắn đi vội vàng, nói muốn đi ra ngoài mua chút giấy Tuyên Thành, thôn trang này không có.”

Nói đến cái này, Bách Thần lại hỏi: “Thái Tử có phải cũng là khách quý của thanh lâu các ngươi? Hắn có dùng nguyên dương tán hay không? Còn có mệnh quan triều đình nào là khách quen của các ngươi?”

A Trát Đồ trong lòng biết rõ ràng, nếu nói khả năng còn có một đường sống, nếu không nói thì chỉ có đường chết.

Huống chi những người đó cũng đều là người Trung Nguyên, chỉ là quan hệ hợp tác với hắn, không cần thiết vì bọn họ bỏ lỡ một cơ hội sống.

“Đúng vậy, còn có một ít đại nhân cũng ngẫu nhiên sẽ đến chơi.” A Trát Đồ trả lời, “Còn có một đại nhân thần bí, hắn chỉ ghé qua hai lần, sau đó đem Liễm Diễm chuộc đi rồi.”

Liễm Diễm…… Chính là Trinh Nương!

Bách Thần cùng Tiêu Lẫm trao đổi ánh mắt, Tiêu Lẫm hỏi: “Vị đại nhân này tên họ là gì? Bộ dáng ra sao?”

“Hắn mỗi lần tới đều bọc áo choàng màu đen, vào phòng cũng không chịu cởi.” A Trát Đồ nói: “Rất là thần bí, là Thái Tử mang đến.”

“Không có gì đặc thù sao?” Bách Thần hỏi, “Dù cho bọc áo choàng, sau khi vào nhà ở dưới ánh sáng cũng có thể thấy rõ một ít khuôn mặt đi?”

A Trát Đồ dùng sức suy nghĩ một phen: “Chỉ nhớ rõ hắn bốn mươi năm mươi tuổi, không có râu.”

Bốn mươi năm mươi tuổi còn không có râu, đây hoàn toàn không phù hợp thẩm mỹ cổ đại…… Bách Thần trong đầu đột nhiên như có một đạo sấm sét đánh qua, kẻ có râu trong đêm tối xuất hiện ở nhà Trinh Nương cùng khuôn mặt ngày ấy từ lãnh cung đi ra đại môn……

Hắn biết đó là ai!

Hơn nữa Thiệu Phi bị người của Thái Tử đón đi, bọn họ sẽ dễ dàng bắt được A Trát Đồ……

Một giả thuyết đáng sợ nổ tung trong đầu Bách Thần.

Hắn trước chém hôn mê A Trát Đồ, sau đó nói với Tiêu Lẫm: “Trong cung khả năng sẽ xảy ra chuyện!”

“Sao lại thế này?” Tiêu Lẫm chấn động.

“Ta hoài nghi có người tiết lộ, Tiêu Xuyên không phải đi ra ngoài mua đồ vật, mà là bỏ A Trát Đồ đào tẩu.” Bách Thần nói, “Nếu Liễu tướng bị bắt, chắc chắn tra ra chuyện tiêu dao tán, tuyệt đối sẽ liên lụy đến Thái Tử. Thái Tử được ăn cả ngã về không, nói không chừng muốn trước tiên tạo phản, hôm nay bọn họ biết chúng ta muốn tới bắt A Trát Đồ liền tương kế tựu kế, nếu không chúng ta như thế nào có thể dễ dàng một lưới bắt hết bọn họ?”

Tiêu Lẫm nói: “Hoàng Thượng có cấm vệ quân, Thái Tử một quân tốt đều không có, tạo phản thế nào?”

Bách Thần nhìn hắn: “Nếu như thủ lĩnh cấm vệ quân phản bội Hoàng Thượng, sẽ phát sinh cái gì?”

Tiêu Lẫm sắc mặt biến đổi, “Chúng ta nhanh chóng hồi kinh. Gần một tháng ta đều an bài đội hộ vệ ở trong cung luân phiên trực, chính là sợ xảy ra chuyện. Tối nay Khương Hạo Nhiên trực, nếu thực sự có đại sự phát sinh, hy vọng hắn có thể suất lĩnh các huynh đệ trước đứng vững.”

Bách Thần gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, lập tức hồi kinh.”

……

Lúc này trong ngự thư phòng.

Ánh nến sáng như ban ngày, Đức Huệ Đế ngồitrên long ỷ của mình, nhìn nhi tử trước mắt cơ hồ giống như không quen biết.

Con trai lớn của hắn từ nhỏ đôn hậu lại nhân ái, hiện tại sao lại biến thành một con bạch nhãn lang khoác lớp da người này?

“Ngươi lặp lại lần nữa.” Đức Huệ Đế tức giận đến trên ngực phập phồng, “Ngươi muốn trẫm làm gì?”

“Phụ hoàng.” Thái Tử đem giấy bút trình lên, “Thỉnh ngài ra chiếu thư, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nhi thần.”

“Hỗn trướng!” Đức Huệ Đế lật bàn, nổi giận nói: “Trẫm còn chưa chết ngươi liền bức trẫm thoái vị, thật là lòng muông dạ thú, ý đồ đáng chết!”

Thái Tử ngoài cười nhưng trong không cười, “Thỉnh phụ hoàng thành toàn hài nhi.”

“Người đâu!” Đức Huệ Đế hô to.

Thôi công công đẩy cửa tiến vào: “Bệ hạ có gì phân phó?”

“Gọi ngự tiền thị vệ vào đây!”

“Dạ, Hoàng Thượng.” Thôi công công khom lưng nói, “Lão nô đi ngay.”

Không bao lâu, vài tên ngự tiền thị vệ vào trong phòng.

Đức Huệ Đế chỉ vào Thái Tử, “Nghịch tử này ý đồ tạo phản, bắt lấy hắn cho ta!”

Nhưng ngự tiền thị vệ vẫn đứng ở đó, không có động tĩnh gì.

“Các ngươi không hiểu ta nói gì sao?” Đức Huệ Đế rít gào, “Bắt lấy Thái Tử cho ta!”

Ngự tiền thị vệ vẫn đứng thẳng bất động.

Đức Huệ Đế không phải người ngu xuẩn, hắn cơ hồ lập tức ý thức được, nhóm người này đã không nghe hắn nói.

“Phụ hoàng.” Thái Tử nói, “Ngài xem phụ tử chúng ta, không cần thiết nháo đến nông nỗi như thế, ngài chỉ cần viết chiếu thư, về sau ngài chính là Thái Thượng Hoàng, có thể được nhi thần hầu phụng, an hưởng tuổi già.”

Đức Huệ Đế tức giận đến sắp nổ tung, “Ngươi đã là Thái Tử, về sau giang sơn này tất cả đều là của ngươi, vì sao phải làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế?”

“Nếu ngôi vị hoàng đế này sớm hay muộn đều là của ta, vậy không phải càng sớm càng tốt sao.” Thái Tử lộ ra một tia không kiên nhẫn, “Phụ hoàng, ta khuyên người không cần quá ngoan cố.”

Dứt lời hắn vỗ vỗ tay, Thôi công công mang theo một thái y đi đến.

Thái y từ hòm thuốc lấy ra một viên thuốc, Thôi công công tiếp nhận thuốc viên đi tới trước mặt Đức Huệ Đế.

Đức Huệ Đế nhìn Thôi công công, cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Bệ hạ, ngài vẫn là nên hạ chiếu thư đi.” Thôi công công nói, “Làm Thái Thượng Hoàng so với mất mạng còn tốt hơn.”

Đức Huệ Đế không thể tin được, người hậu hạ hắn từ lúc hắn vẫn là hoàng tử đến bây giờ lại phản bội hắn.

Toàn bộ người của hoàng cung, trong một đêm, tựa hồ toàn bộ đều phản bội hắn.

Hắn căn bản không biết ván cờ này đã bố trí từ khi nào, mà hắn lại không hề phát hiện!

Đức Huệ Đế trong lòng tuyệt vọng, sắc mặt trắng nhợt, ngã ngồi tới rồi trên long ỷ.

Trải qua những cuộc đấu tranh hoàng gia hắn biết con hắn muốn làm gì.

Nếu như không viết chiếu thư thoái vị, hắn sẽ bị “Chết bất đắc kỳ tử”.

Chỉ cần hắn vừa chết, lại có thái y chứng minh Hoàng Thượng là chết bất đắc kỳ tử, Thái Tử thuận lý thành chương kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Cho dù hắn chủ động thoái vị, Thái Tử hoặc là giam cầm hắn, hoặc là cũng sẽ làm hắn “Chết bất đắc kỳ tử.”

Hắn về sau tuyệt không có ngày lành.

Giờ phút này Đức Huệ Đế căm hận chính mình vì cái gì tín nhiệm thái giám này, hận chính mình vì cái gì muốn lập nghịch tử này làm Thái Tử, càng hận chính mình vì cái gì ngu xuẩn như thế.

Hắn cầm chén trà hung hăng ném lên mặt đất, chén trà không tính, còn đem hết thảy đồ có thể đập trong phòng đập hết.

Đợi Đức Huệ Đế đập hết đồ trong phòng thành một mảnh hỗn độn, Thái Tử rốt cuộc không kiên nhẫn.

“Phụ hoàng, thỉnh ngài nhanh chóng viết chiếu thư, nếu không đừng trách nhi thần không bận tâm tình nghĩa phụ tử!”

“Muốn ta viết chiếu thư thoái vị?” Đức Huệ Đế cười lạnh một tiếng, “Nằm mơ.”

Thái Tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn không đợi nữa, hắn không có thời gian.

“Phụ hoàng, nếu ngài không chịu hợp tác, vậy đừng trách hài nhi vô lễ.” Thái Tử phân phó thị vệ bên cạnh, “Hầu hạ Hoàng Thượng dùng dược.”

“Rõ.”

Hai ngự tiền thị vệ đi đến trước mặt Đức Huệ Đế, đang muốn bắt lấy cánh tay hắn, lại nghe thấy bên ngoài vang lớn một trận.

“Có thích khách!”

Ở ngoài điện thủ thị vệ hô to, sau đó là một mảnh hỗn loạn.

Thái Tử sắc mặt biến đổi, “Nơi này lưu hai người, còn lại đi ra ngoài nhìn xem.”

Vài tên thị vệ mới vừa đi ra cửa, lại là một trận vang lớn, trên nóc nhà đạp đỗ một lỗ lớn, theo mái ngói rơi xuống còn có một bóng người màu đen.

Hai thị vệ bên cạnh Đức Huệ Đế theo bản năng che đầu né tránh, bóng người màu đen cư nhiên một tay khiêng Đức Huệ Đế, nhón chân một chút, hướng lên trên bay đi mất.

Một loạt động tác nước chảy mây trôi, trong nháy mắt làm tất cả người trong điện không thể phản ứng.

Sau một lúc lâu, Thái Tử phục hồi tinh thần tức muốn hộc máu rống giận: “Một đám phế vật! Còn không mau đuổi theo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.