Kỳ thật ban đầu Bách Thần muốn lén lút tự mình rèn luyện.
Hắn tính toán đem thân thể này rèn luyện cường tráng chút, sau đó xem sách, học tập, hấp thu tri thức của thế giới này. Sau đó nữa là tranh thủ tham gia triệu tập dự thi của Lại bộ. Sau sau đó nữa là tìm cơ hội rời khỏi Vương phủ.
Như vậy hắn mới có khả năng đạt được tự do chân chính.
Nhưng nhìn Lâm Phi Vân đối đãi ôn nhu với tiểu Hoa, trong nháy mắt liền thay đổi chủ ý.
Bách Thần nghĩ bên cạnh Phong Vũ Lâu là Tùng Trúc Uyển, tự mình lén lút rèn luyện quá bồng bột thì không nói đi, đáng nói là luyện dưới mí mắt của tên Tiêu Lẫm tàn nhẫn kia, thực sự rất dễ bị bại lộ-- vì thời đại này không có kĩ thuật đánh cận chiến, ở Vương phủ cũng không thể chạy bộ.
Dễ bại lộ như vậy còn không bằng lấy cớ thân thể yếu đuối để Lâm Phi Vân chỉ bảo hắn, cho cậu ta bẩm báo với Tiêu Lẫm, sau đó đường đường chính chính mà luyện không bị nghi ngờ.
Lâm Phi Vân là người ngoài lạnh trong nóng, cậu ta nhất định sẽ là một người thầy tốt.
……
Rửa mặt xong, Bách Thần liền thoải mái leo lên chiếc giường mềm mại mà nằm. Hôm qua không được ngủ trên giường, hôm nay lại được, điều này khiến hắn bắt đầu sinh ra một chút hạnh phúc.
Ngày đầu tiên “gả” vào Vương phủ cứ như thể mà qua. Tựa hồ như chẳng có việc gì, lại tựa hồ như là cảnh bình yên trước cơn sóng dữ.
Cái khác không nói đến, trước tiên nói đến Liễu công tử kia. Chỉ mới nhắc đến tên của cậu ta thôi mà đã làm cho băng sơn Tiêu Lẫm có dao động. Vừa nghĩ đến, trong đầu Bách Thần lập tức xuất hiện tiết mục hai huynh đệ cùng yêu một người nhưng người kia chỉ yêu một mình vị đại ca kia.
Khó trách có một người ôn nhu như Ngọc Yên đây đưa tới tận cửa cũng chẳng cần, thì ra đã có bạch nguyệt quang của lòng mình, mà bạch nguyệt quang này lại chính là đại tẩu của y?
Cái này cũng quá cẩu huyết rồi. Bách Thần có chút hoài nghi liệu rằng hắn có đoán sai hay không, mà không phải phim truyền hình đều diễn như thế sao?
Nói chung hai huynh đệ kia có cẩu huyết đến mức nào cũng chẳng liên quan đến hắn, cứ an tĩnh làm người đứng xem là tốt nhất.
Điều cần quan tâm hiện giờ là ngày mai sẽ bắt đầu học “Chương trình huấn luyện”, nghĩ đến đây, Bách Thần thả lỏng đầu óc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
……
Sáng sớm hôm sau, để biểu hiện thành ý mà Bách Thần tới sân sớm chờ Lâm Phi Vân.
Đúng giờ mẹo Lâm Phi Vân xuất hiện, vì không muốn kinh động mọi người nên cậu không gõ cửa, mà là dùng khinh công bay vào.
Vạt áo màu lam tung bay dưới ánh sáng nhạt và sương sớm rất xứng với vẻ ngoài tuấn lãng của Lâm Phi Vân. Cả người cậu đều toát lên khí phách của thiếu niên.
Bách Thần có chút bị chấn trụ, hắn luôn cho rằng khinh công chỉ là hư cấu, hôm nay đã được khai mắt. Lâm Phi Vân là thị vệ của Vương phủ, lại danh chấn kinh thành, hèn gì Bình Tây Hầu quyền quý đối với cậu ta có vài phần xem trọng. Không phải là không có đạo lý.
“Công phu Lâm thị vệ rất tuyệt.” Đợi cho Lâm Phi Vân đáp xuống đất, Bách Thần tự đáy lòng tán thưởng cậu ta.
Lâm Phi Vân hành lễ: “Đã khiến tiểu phu nhân đợi lâu.”
Không ngờ Bách Thần tới đây sớm để chờ, trong lòng có chút tin tiểu phu nhân thật sự muốn học võ.
“Ta cũng vừa mới đến.” Bách Thần chắp tay nói, “Việc này không nên chậm trễ, Lâm sư phó (*) xin bắt đầu dạy học.”
(*) Sư phó= Thầy, nhưng mà để phù hợp với cách xưng hô thời cổ thì để sư phó. Sư phụ cũng được nhưng mình thích gọi là Lâm sư phó cho nó trẻ hơn.
Nghe hai chữ sư phó, Lâm Phi vân ngẩn ra, ngay sau đó lập tức khôi phục xua tay nói, “Thuộc hạ sao gánh nổi hai chữ này. Tiểu phu nhân chớ nên xưng hô như thế, có chết ta cũng không dám nhận.”
“Sư giả truyền đạo thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc. Ngươi truyền thụ công phu cho ta thì tự nhiên cũng đủ sức gánh hai chữ sư phó này.”
Vẻ mặt Bách Thần cực kỳ chân thành, “Nếu ngươi cảm thấy xưng hô như vậy không ổn, thì ta chỉ gọi ngươi là sư phó trong lúc tập võ vào buổi sáng, quyết định như thế được không?”
Lâm Phi Vân tự hỏi, sau một lúc lâu thì gật đầu nói: “Được.”
Hai người đều không phải là loại người thích nói chuyện vô nghĩa, chỉ hàn huyên đơn giản rồi lập tức bắt đầu chương trình huấn luyên.
“Tiểu phu nhân, thân thể ngài gầy yếu, bắt buộc phải tăng lực cho tứ chi. Bởi vì tứ chi cường kiện thì mới có căn cơ học võ.” Lâm Phi Vân đem vạt áo xốc lên một bên, nửa người trên bất động, hai chân tách ra rộng bằng vai, lại hơi hơi khụy gối, “Trước tiên ngài chiếu theo ta làm tư thế này, đứng tấn (*), nắm hai tay lại đặt ngang bên hông.”
(*)Gốc là “Đem ngựa bước trát thượng” (把马步扎上) chỗ này mình tra baidu thì kiểu như đứng tấn nên mình ghi như thế. Bạn nào hiểu góp ý giúp mình. Xin cảm ơn.
“Được.”
Kiếp trước Bách Thần tiếp thu là kiểu huấn luyện kiểu hiện đại, không có học qua võ thuật truyền thống nhưng mà cũng có biết chút ít. Hắn làm theo tư thế Lâm Phi Vân, thân trên dựng thẳng, hai chân tách ra, đem trọng tâm đặt ở nửa người dưới.
Nhưng thân thể này thật sự rất yếu, Bách Thần làm tư thế đứng tấn không được vài phút hai chân bắt đầu trướng đau, thân mình ê ẩm, hít thở cũng có chút không được thông thuận.
“Tiểu phu nhân, điều chỉnh hô hấp.” Lâm Phi Vân có chút bất ngờ vì tư thế đứng tấn của Bách Thần rất chuẩn, chỉ dẫn nói: “Tận lực đừng để bị phân tâm, như vậy hai chân sẽ không cảm thấy nhức mỏi.”
Bách Thần làm theo chỉ dẫn Lâm Phi Vân điều chỉnh lại hô hấp, chuyển lực chú ý lên hai chân gần như đang đeo thiếc chì. Lúc này mới tận lực tập trung, không suy nghĩ gì nữa.”
“Đứng tấn là căn bản của việc luyện võ.” Giờ phút này Lâm Phi Vẫn tựa như sư phó chân chính, chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, “Vô luận là tu nội công hay ngoại công, đều nhất định trải qua việc này. Thân thể tiểu phu nhân gầu yếu, luyện võ càng cần theo tuần tự mà tiến. Vì vậy hôm nay đứng tấn không nên lâu quá, nửa canh giờ là đủ rồi.”
Bách Thần:……
Nếu là thân thể trước kia của Bách Thần, đừng nói nửa canh giờ, hai canh giờ cũng không chút do dự, sảng khoái đồng ý. Nhưng mà thân thể hiện tại này, nửa canh giờ thôi cũng có thể lấy đi nửa cái mạng nhỏ của hắn.
Lâm Phi Vân thấy biểu tình thống khổ của Bách Thần, liền nói: “Nếu tiểu phu nhân không thể kiên trì được, có thể ngừng bất cứ lúc nào.”
Bách Thần cười cười, không nói gì.
Không cần phép khích tướng của Lâm Phi Vân, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc. Bách Thần chính là có đau cũng đau đủ nửa canh giờ.
“Ta đi qua bên tiểu thiếu gia lấy chút đồ, một lát nữa sẽ về.” Trước mắt Lâm Phi Vân tương đối vừa lòng với biểu hiện của Bách Thần, so với tưởng tượng của cậu còn tốt hơn rất nhiều.
“Sư phó, người đi đi.” Bách Thần lược bỏ đi họ của Lâm Phi Vân, kêu như vậy tương đối thuận miệng hơn là “Lâm sư phó”, dù sao võ công của Lâm Phi Vân lợi hại như vậy kêu cậu ta bằng một tiếng sư phó bản thân cũng chả ngại.
Lâm Phi Vân sửng sốt, khuôn mặt lạnh lùng khẽ hồng, sau đó cậu ta nhanh chóng xoay người đi về hướng Tùng Trúc Uyển.
Bách Thần tiếp tục đứng tấn.
Hình như biện pháp Lâm Phi Vân chỉ dẫn đã có tác dụng, bởi vì cảm giác khi xưa Bách Thần mai phục, huấn luyện mười mấy tiếng đồng hồ không thể động đã trở lại. Dần dần, Bách Thần không còn cảm giác nhức mỏi kia nữa, cơ thể cũng gần như tê cứng.
Bách Thần tập trung thần trí, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tiếp tục kiên trì thì sẽ làm được, đó là lời Bách Thần nói với chính mình.
……
Vòng qua núi giả, Lâm Phi Vân đi đến một góc tường viện trong Tùng Trúc Uyển.
Nơi đó có những tạ đá dùng để luyện lực cánh tay, chúng được xếp ngay ngắn dưới đất. Lớn nhất thì cỡ cối xay, nhỏ nhất thì gần bằng đá cuội.
Ánh mắt Lâm Phi Vân lướt qua từng cái, cuối cùng dừng ở cái nhỏ nhất.
Cậu cầm tạ đá trong tay ước lượng thử. Đối với Lâm Phi Vân thì nó vô cùng nhẹ như bông, nhưng đối với người mới học thì thật sự là một công cụ để rèn luyện lực cánh tay rất tốt.
Lâm Phi Vân xoay người đang định quay về Phong Vũ Lâu thì thấy Tiêu Lẫm tự mình đẩy xe lăn từ trong viện ra đây.
Y mặc một bộ y phục luyện công màu đen, cổ tay áo dùng dây màu vàng buộc gọn lại, tóc được chải vô cùng chỉnh tề. Cả người Tiêu Lẫm càng có thêm vài phần lãnh ngạo, anh tuấn.
Lâm Phi Vân đặt tạ đá xuống đất, “Thuộc hạ thỉnh an tiểu thiếu gia, chúc tiểu thiếu gia buổi sáng tốt lành.”
“Sớm.” Tiêu Lẫm gật đầu, tầm mắt nhìn vật trên mặt đất, “Đây là...?”
Lâm Phi Vân nói: “Thuộc hạ định đem tạ đá này cho tiểu phu nhân dùng để luyện lực cánh tay.”
“Hắn thật sự muốn luyện võ?”
“Theo đánh giá của thuộc hạ, tiểu phu nhân thật sự có ý nguyện này.”
Tiêu Lẫm không tỏ ra ý kiến gì, đi tới ven tường. Y nhìn tạ đá được xếp ngay ngắn kia, cuối cùng lấy một đôi tạ lớn được làm bằng sắt.
Tạ sắt được đúc từ sắt tinh khiết ở trong tay Tiêu Lẫm tựa như một món đồ chơi nhỏ tinh xảo biết nghe lời, mặc cho chủ nhân nó chơi đùa như thế nào cũng được.
“Hiện tại hắn đang làm cái gì?”
“Hồi tiểu thiếu gia, hiện tại tiểu phu nhân đang đứng tấn.”
Tiêu Lâm nhướng mày, tựa hồ như có hứng thú. Y buông tạ sắt xuống, đẩy xe lăn đi vào rừng trúc.
Xuyên qua khe hở của rừng trúc có thể thấy Bách Thần đang ở trong sân đang đứng tấn. Vẻ mặt có chút nhăn nhó, khuôn mặt trắng nõn cũng đã trướng đến đỏ bừng, mồ hôi tẩm ướt cả trán, dù vậy Bách Thần vẫn ngoan cường mà giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích một phân nào.
“Ngươi đi qua bên đó đi.” Tiêu Lẫm xoay người quay về.
“Vâng.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bách Thần có cảm giác rằng hai chân hoàn toàn không còn thuộc về chính mình, thất khiếu cũng muốn bốc khói, tư duy thì bắt đầu hỗn độn, mơ hồ. Loại cảm giác này hắn vô cùng quen thuộc, đó chính là điềm báo cho việc ngất xỉu.
Trước kia có một lần chấp hành nhiệm vụ, ẩn núp suốt 48 tiếng đồng hồ không ăn cũng không uống, hắn chính như vậy mà ngất xỉu.
“Tiểu phu nhân, đã đến giờ có thể nghỉ ngơi rồi.”
Lâm Phi Vân? Cậu ta về từ khi nào vậy?
Lời nói của Lâm Phi Vân mù mịt, mênh mang bay bay như tiên nhạc mà truyền vào tai Bách Thần. Thật tốt quá, có thể nghỉ ngơi rồi.
Bách Thần cố gắng chống đỡ thân thể, vừa buông lỏng tinh thần hai chân tức khắc nặng như sắt. Không thể chống đỡ được nữa, mắt thấy phải ngã xuống mặt đất...
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ “Ấm áp Như Ý” “21946811” tiểu thiên sứ dinh dưỡng dịch tưới, A Thần nhất định sẽ khỏe mạnh trưởng thành sau đó rời nhà trốn đi ( uy
……….
Editor: Chương này edit khó quá trời luôn!!!