Lâm Phi Vân nói sơ lược: “Chính là mấy ngày gần đây. Vương phi được tiểu phu nhân chăm sóc giờ bệnh tình đã có chuyển biến tốt.”
“Vậy thì tốt, Lâm thị vệ nhờ ngươi thay ta vấn an Vương phi.” Bách Triển Nguyên vuốt vuốt râu, nhìn về phía Lâm Phi Vân, ngoài cười mà lòng không cười nói: “Nếu như vậy thì ta không nên trách bọn họ vì không chịu về rồi. Chỉ là con ta thành thân đã lâu nhưng ta chưa gặp mặt qua tân lang, có phải không được hợp lý lắm không?”
Lâm Phi Vân đương nhiên biết Bình Tây Hầu không thoải mái như vẻ bề ngoài mà thật sự đang tức giận, chỉ còn cách dùng kế hoãn binh thôi: “Hầu gia bớt giận, đợi cho Vương phi khỏi bệnh hẳn, tiểu công tử thân thể có thể hoạt động tiện hơn, lúc đó chắc chắn sẽ tới bái phỏng Hầu gia.”
Bách Triển Nguyên gật gật đầu, xem như không hề so đo việc mạo phạm ngày hôm nay. Lâm Phi Vân cuối cùng cũng miễn cưỡng qua mặt được gã. Bình Tây Hầu này rất tinh, có rất nhiều chuyện đều nhìn thấu nhưng không nói ra mà thôi.
Sắp xếp xong lễ vật, Lâm Phi Vân giả vờ nói bận việc, hàn huyên vài câu với Bách Triển Nguyên, lại nhận lỗi một phen sau đó mới mang theo hạ nhận rời Hầu phủ.
Lâm Phi Vân vừa mới đi mặt Bách Triển Nguyên lập tức trầm xuống. “Lâm Phi Vân này vậy mà đầu óc mau lẹ, nói bọn người Vương phủ đến hợp tình hợp lý. Ta từng thắc mắc tại sao hôn sự này lại tổ chức mau như thế, hấp tấp như thế...” Bách Triển Nguyên cười lạnh, “Hóa ra là vì vội vã xung hỉ.”
Vương phi mới bị bệnh mấy ngày gần đây? Tưởng gã là con nít ba tuổi chắc.
Lăn lộn ở quan trường nhiều năm như vậy nếu không nhìn ra đối phương giở trò gì thì chẳng phải gã sống uổng phí sao.
Vương thị bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách thời điểm bọn họ tới cửa cầu hôn thái độ cường ngạnh như thế. Một hai bắt buộc phải thành thân vào mồng tám tháng tư, có phải bên kia tìm thuật sĩ giang hồ gì gì đó để bói toán không?
“Tiểu công tử ngã ngựa chân bị tàn phế, Vương phi lại sinh bệnh, nhất định phong thủy trong Vương phủ có vấn đề.” Bách Triển Nguyên nói: “Xét thủ đoạn của Khang Vương phủ, tìm được người tài ba dị sĩ tới sửa chữa phong thuỷ không phải không có khả năng.”
“May mà không đem Phương Phỉ gả qua đó.” Vương thị vỗ ngực, một bộ dáng vừa nghĩ đến đã sợ chết khiếp, “Chủ ý của Vương ma ma xem ra thật sự quá tốt, bằng không không những nữ nhi ngoan của thiếp phải gả cho một tên phế nhân, còn thành công cụ cho bọn họ xung hỉ!”
Vương ma ma lấy ra khăn tay lụa lau nước mắt, thấp giọng nói: “Nô tỳ đã nhìn nhị tiểu thư lớn lên, nô tỳ thật sự không nỡ nhìn tiểu thư phải chịu ủy khuất......”
“Được rồi.” Bách Triển Nguyên không kiên nhẫn mà đánh gãy lời Vương ma ma, “Ngươi đối với Hầu phủ trung thành như thế nào thì lòng ta tự biết. Hiện tại không có người ngoài, không cần khóc sướt mướt như vậy.”
Vương ma ma phát giác bản thân đã diễn quá sâu, hậm hực thu hồi khăn tay, cúi đầu nói: “Vâng.”
“Chúng ta đổi đích nữ thành con vợ lẽ, việc này bên ngoài ai cũng biết. Còn Vương phủ dùng người để xung hỉ chỉ là phỏng đoán, không có chứng cớ xác thực.” Bách Triển Nguyên đã khôi phục được bình tĩnh, suy tư nói, “Việc hôn sự là do đích thân Hoàng Thượng ban hôn, lần này chúng ta chỉ có thể ngậm bồ hòn (*) thôi. Về sau chúng ta cùng Khang Vương phủ không ai nợ ai, cũng xem như ta không có đứa con trai này.”
(*) Ngậm bồ hòn: phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng (tựa như phải ngậm bồ hòn)
“Nhưng mà......” Vương thị có chút lo lắng, “Khang Vương rất được lòng Hoàng Thượng, trong tay lại cầm binh quyền, chúng ta mà nháo đến cùng có phải không được ổn cho lắm?”
“Ai nói ta muốn nháo đến cùng?” Bách Triển Nguyên nói, “Khang Vương không đáng tin cậy, không cần trông cậy vào hắn.”
Nói xong gã cho tất cả mọi người lui ra, chỉ chừa Vương ma ma ở lại.
Vương ma ma không cần Hầu gia phân phó đã tự động đóng cửa lại.
Bách Triển Nguyên khen ngợi mà gật đầu, quay qua thấp giọng nói với Vương Thị: “Hoàng Thượng gần đây trầm mê thanh sắc, thân thể ngày càng lụn bại. Xem ra triều đình cách ngày thay chủ sợ rằng không còn xa.”
Vương thị châm chước nói: “Không phải đã lập Thái tử rồi sao, có thay chủ cũng như vậy đi?”
“Khó nói.” Bách Triển Nguyên nói, “Gần đầy Ngũ hoàng tử cũng rất nổi bật, chúng ta nên phòng ngừa chu đáo một chút.”
“Hầu gia, ý tứ của chàng là......?”
“Ngũ hoàng tử còn chưa cưới chính thê, tháng sau là sinh thần Thái Hậu, nghe nói Hoàng Thượng cố ý mượn thịnh hội lần này chọn chính phi cho Ngũ hoàng tử.”
“Ngũ hoàng tử khí vũ hiên ngang, văn võ song toàn.” Trên mặt Vương thị hiện ra nét sầu lo, “Nhưng nghe nói hắn đã thu rất nhiều sủng cơ mỹ thiếp, thậm chí còn có nam sủng. Rất lăng nhăng, nếu mà Phương Phỉ gả cho hắn, thiếp có chút đau lòng......”
Mà quan trọng là, nếu Ngũ hoàng tử không được việc, nhất định sẽ bị tân quân diệt trừ, đến lúc đó nữ nhi bà phải làm cái gì bây giờ?
Đây là một cuộc chơi lớn đánh cược cả tánh mạng.
“Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.” Bách Triển Nguyên lộ vẻ mặt không vui đánh gãy lời nói Vương thị, “Nàng đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, về bảo Phương Phỉ luyện tập cầm kỳ thi họa và quy củ cho tốt, tháng sau tiến cung đừng làm cho ta mất mặt.”
Vương thị khổ sở trong lòng, “Hầu gia, nhưng......”
“Không nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định như vậy đi.” Bách Triển Nguyên tỏ rõ thái độ không còn bất cứ thứ gì có thể khiến gã thay đổi quyết định, “Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi một lát. Cơm trưa không cần kêu ta.”
Dứt lời vung tay áo, một mình rời đi.
Vương thị thất hồn lạc phách ngã ngồi ở trên ghế, phàm là những chuyện Bách Triển Nguyên đã quyết, trước nay đều không lay chuyển được.
Giờ phút này Vương thị có chút khó chịu, Vương ma ma lập tức đi đến vuốt trước ngực bà, cho bà thuận khí, “Phu nhân, nên nghĩ mọi việc theo hướng tốt. Có lẽ Ngũ hoàng tử được việc cũng không biết chừng.”
Bà ta dừng lại một chút rồi lại nói tiếp, “Thứ cho nô tỳ nói thẳng. Hơn nữa, trong kinh thành danh môn kiều nữ nhiêu vô kể, nhị tiểu thư và Ngũ hoàng tử chưa chắc đã có duyên phận phu thê.”
Vương thị nghĩ một lát rồi nói, “Mong là vậy, giờ thì chỉ có thể thuận theo ý trời thôi.”
……
Tràng tuồng bên Hầu phủ Bách Thần tất nhiên không biết. Hắn đã ăn trưa xong, bây giờ đang ở tiểu viện Phong Vũ Lâu đọc sách tiêu thực.
Như vậy so ra khi ở Hầu phủ thì ở đây an nhàn hơn thẳng. Ít nhất có thể tự do hoạt động cơ thể mình, không có người giám sát hay quấy rầy, có thể hưởng thụ không gian yên tĩnh.
Đương nhiên, thế này và những ngày giam lỏng trong nhà chẳng khác gì nhau, chúng đều không phải cái Bách Thần muốn, cái hắn muốn là tự do chân chính.
Hắn đang nghiên cứu cuốn “Tiểu bách khoa lịch sử tân triều“. Phát hiện ra rằng thời đại này cũng thi tứ thư ngũ kinh. Nhưng mà ở phần triệu tập dự thi của Lại bộ rất khác, không quá rắc rối, còn chia ra làm hai hạng mục văn, võ riêng biệt. Con cháu quan lại tự căn cứ vào sở trường đặc biệt của mình mà ghi danh vào lĩnh vực đó.
Nhưng mà Bách Thần bi ai nhận ra rằng bản thân chẳng phù hợp với phương diện hay lĩnh vực nào cả.........
Đang rối rắm thì chợt thấy một bóng mờ ảo xinh đẹp phi vào trong viện, bỗng nghe thấy một giọng nói giòn tan vang lên.
“Nhị tẩu, ta tới tìm tẩu học nghề nè!”
Bách Thần giương mắt nhìn lên thấy Tiêu Mạt một thân váy lụa hồng nhạt, phối với làn da trắng như tuyết của cô, rất xinh đẹp, khi cười rộ lên còn có hai cái má lúm đồng tiền, phi thường đáng yêu.
“Chào muội.” Bách Thần có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng nha đầu này chỉ nói chơi mà thôi ai dè lại thật lòng muốn học, “Đã ăn trưa chưa?”
“Đã ăn rồi.” Tiêu Mạt thấy Bách Thần đang xem sách, hỏi, “Muội có quấy rầy tẩu đọc sách không?”
Bách Thần đứng lên đem sách vở cất đi, cười nói, “Không có, muội ngồi xuống trước đi.”
Hai người vừa ngồi xuống, Tiêu Mạt hứng trí bừng bừng yêu cầu Bách Thần dạy cô điêu khắc.
“Muội thật sự muốn học? Cái này mà học rất buồn tẻ và không thú vị đó.” Theo quan sát của Bách Thần thì hắn cảm thấy tính tình Tiêu Mạt rất ngại mấy việc nhàm chán.
Tiêu Mạt nghĩ một lát rồi nói: “Học trước đi, nếu mà chơi chán muội sẽ không học nữa.”
Bách Thần: ……
Hắn nhớ tới lời Vương phi nói, Tiêu Mạt cả ngày đều ở trong Vương phủ cũng rất nhàm chán. Chi bằng bồi tiểu cô nương lưu manh này một khoảng thời gian vậy.
Bách Thần trước mang theo Tiêu Mạt tìm một cây trúc thích hợp để điêu khắc. Hai người ngồi xổm xem xét ở bìa rừng trúc, tìm một lát rốt cuộc mới tìm được một cây tương đối phù hợp.
“Đây là cây trúc của ca muội, nếu hắn trách tội thì muội nhớ giúp ta gánh đó nha.” Bách Thần nói giỡn.
Tiêu Mạt che miệng cười hì hì, sau đó nói: “Không thành vấn đề.”
Tẩu tử này vậy mà còn biết nói đùa nha, một chút cứng nhắc cũng không có.
Ở trong viện tìm được một cây đao liền chặt trúc xuống, sau đó Bách Thần bắt đầu giảng những điều cơ bản khi điêu khắc cho Tiêu Mạt. Tuy rằng hắn cũng chỉ biết được một chút da lông.
Không ngờ Tiêu Mạt thế nhưng thực nghiêm túc mà học, không có lộ ra một tia không kiên nhẫn nào, cái này có chút ngoài dự kiến của Bách Thần.
……
Cùng lúc đó ở Tùng Trúc Uyển.
Tiểu Hoa có chút không an phận mà phe phẩy cánh đi tới đi lui trong lồng sắt. Không những thế còn muốn vươn vuốt nhỏ bẻ khóa lồng.
“Đừng làm việc vô ích.” Tiêu Lẫm buông cuốn sách trong tay xuống, “Đã đổi khóa.”
Tiểu Hoa phẫn nộ: “Cạc cạc cạc cạc cạc!”
Tiêu Lẫm nhướng mày, không nói gì, tiếp tục đọc sách.
Tiểu Hoa lại có ý đồ “vượt ngục”, vài lần đều không thành công, rốt cuộc thừa nhận mình không thoát ra được.
Vì thế tiếng kêu từ phẫn bộ biến thành cầu xin: “Ku ku ku!”
“Không được.”
Tiêu Lẫm nhìn bộ dáng bé nhỏ của nó lại có chút không đành lòng, mặt có vẻ nhu hòa hơn tí, “Hôm nay đừng đi ra ngoài, bồi ta.”
Tiểu Hoa nghe xong lời này, nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt tựa hồ là tự hỏi, cuối cùng nó gật gật đầu, an tĩnh hơn.
Lúc sau Tiểu Hoa nhìn Tiêu Lẫm ra điều kiện: “Ku ku ku a a a a!”
Tiêu Lẫm nhếch khóe miêng: “Được, hôm nay cho người ăn đồ ăn ngon.”
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ “Béo con thỏ nha béo con thỏ” tiểu thiên sứ địa lôi bao dưỡng, moah moah
Cảm tạ “Béo con thỏ nha béo con thỏ” “Ấm áp Như Ý” “Đại kiều muốn mỗi ngày vui vẻ” chờ tiểu thiên sứ dinh dưỡng dịch ^_^
……….