Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 24: Chương 24




Việc này đến thật khéo. Bởi vì Bách Thần đang phiền não phải làm thế nào để “phá băng” quan hệ của hắn và Tiêu Lẫm thì cơ hội tự tìm tới cửa. Không biết vì cái gì mà khoảng thời gian này ở Tùng Trúc Uyển không có hạ nhân, càng không biết vì sao Tiêu Lẫm đột nhiên phát bệnh bị đau đến nỗi không thể tự mình lấy dược trong phòng ngủ.

Cái gì không biết chứ cái này Bách Thần chắc chắn biết. Lần này là quả là một cơ hội tuyệt hảo, hắn nhất định phải tận dụng một phen.

Trải qua hai ngày tự hỏi Bách Thần sáng tỏ. Muốn sớm ngày rời khỏi Vương phủ cứ là người đứng xem hoàn toàn vô dụng.

Đứng trên bờ dĩ nhiễn sẽ không bị ướt giày, nhưng cũng là vĩnh viễn sẽ không đến được bờ bên kia.

Bị nhốt ở hậu trạch buồn bực mà chết, việc này không phải là kết quả đời này hắn sống lại muốn.

Có đôi khi bạn không muốn ngang hàng với người đó, lại càng không muốn cùng người đó chung thuyền, nhưng tình thế lại cố tình ép buộc bạn phải đưa ra lựa chọn.

So với những người chưa từng gặp qua, hắn tự nhiên là danh chính ngôn thuận lựa chọn cái người có danh nghĩa là “phu quân” kia.

Nhưng nguyên nhân thật sự là hắn tin thực lực của Tiêu Lẫm. Y là một con sói chỉ tạm thời ngủ đông, khi ngủ đông cũng không ai có thể đánh bại.

Tiêu Lẫm không có hảo cảm với Bách Thần, hắn cũng vậy, nhưng điều này khồn quan trọng. Hắn chỉ hy vọng có thể cùng y đạt thành quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi. Bởi vậy Bách Thần cần thiết phải phô diễn thực lực và thành ý của bản thân ra cho y thấy.

Hắn đã phô thành ý, còn đưa “lễ gặp mặt“. Lấy chỉ số thông minh của Tiêu Lẫm sẽ không mặc kệ tiền căn hậu quả, thậm chí việc nhỏ không đáng kể cũng tiến hành cân nhắc cẩn thận. Giờ chỉ việc chờ khối băng sơn kia tới tìm hắn.

……

Ngày hôm sau chưa đến giờ mẹo Bách Thần đã đến sân rèn luyện chờ Lâm Phi Vân.

Lâm Phi Vân như cũ tới đúng giờ, chỉ đạo hắn làm tư thế đứng tấn, vẫn là nửa canh giờ.

Biểu tình và hành vi của cậu vẫn như mọi khi nhưng Bách Thần lại cảm thấy hơi khan khác. Có lẽ Tiêu Lẫm đã nói gì đó với cậu, vậy tòa băng sơn kia thực sự tín nhiệm hắn rồi đi.

Bách Thần đứng tấn hết thời gian yêu cầu vẫn là có chút cố hết sức, nhưng tính ra so với ngày thứ nhất đã tiến bộ rất nhiều. Ít nhất lúc Lâm Phi Vân nói hết giờ hắn không ngất xỉu nữa.

Đứng tấn xong, Lâm Phi Vân cho Bách Thần thả lỏng một lúc, sau đó mới luyện lực cánh tay.

Trong lúc luyện tập hai người nói chuyện phiếm với nhau vài câu, ai cũng không có đề cập đến chuyện hôm qua Tiêu Lẫm phát bệnh.

Nếu đối phương còn đang suy xét vấn đề hợp tác thì hắn cũng không cần thiết nhắc đến làm gì.

Không vội, hắn có thể chờ.

Ngày qua ngày thong thả mà trôi qua nhanh chóng, cuộc sống sinh hoạt của Bách Thần rất theo quy luật. Sáng rèn luyện, ăn sáng, đọc sách; tới trưa ngủ một giấc lại tiếp tục đọc sách, luyện lực cánh tay; buổi tối ngủ sớm.

Nếu không phải cứ cách hai, ba ngày lại cùng Tiêu Lẫm đi thăm Vương phi thì hắn thậm chí đã quên mất việc mình đã “thành thân” với một nam nhân.

Còn có Tiêu Xuyên ca ca kia, từ sau lần gặp mặt trước thì không còn thấy đâu nữa. Nghe nói tháng sau là sinh thần Thái Hậu, sau đó lại chính thức nghênh thú Liễu công tử vào cửa. Nên gần đây vội đến chân không chạm đất, lần đến chỗ Vương phi thỉnh an cũng giảm bớt rất nhiều.

Việc này làm cho Bách Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn ngàn vạn lần không muốn nhìn thấy cái bản mặt kia, bởi vì sợ chính mình không kìm lòng được mà thọc cho hắn ta mấy đao.

Thái độ của Tiêu Lẫm đối với hắn cũng có vài thay đổi rất nhỏ. Ví như trong ánh mắt y tuy vẫn còn lạnh lẽo nhưng mất đi vài phần chán ghét hắn. Lúc Vương phi dặn dò Tiêu Lẫm phải yêu thương “thê tử”, y cũng gật đầu đáp ứng.

Nhưng mà vẫn không có động tĩnh gì, cũng không lén tới tìm Bách Thần.

Bách Thần nghĩ người này đủ cẩn thận, một tuần đã qua vậy mà vẫn không đưa ra suy xét rõ ràng.

Chẳng lẽ hắn tĩnh toán sai lầm, băng sơn hoàn toàn không muốn cùng hắn hợp tác?

……

Hơn mười ngày qua đi, Bách Thần đã có thể bình tĩnh mà đứng tấn nửa canh giờ, mặt không đỏ, hít thở cũng không còn hổn hển nữa.

Thân thể trẻ tuổi chính là tốt ở chỗ này, một khi đã siêng năng rèn luyện, tiến bộ có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Cánh tay và đùi hắn nguyên bản mềm nhũn cũng đã trở nên rắn chắc hơn. Bách Thần cảm thấy tinh thần cũng trở nên tốt rất nhiều, sức ăn tăng lên, cơ hồ bằng với trình độ đời trước.

Đối với thay đổi này người vui mừng nhất phải kể tới chính là Băng Nhi.

Tiểu công tư thân thể khỏe mạnh đó là chuyện Băng Nhi hạnh phúc nhất. Nàng mỗi này đều vui vẻ mà chạy đến phòng bếp trông coi, làm các loại thức ăn ngon cho Bách Thần bổ dưỡng thân thể. Bách Thần và Lâm Phi Vân cũng trở nên quen thuộc hơn, lúc hắn kêu cậu bằng sư phó cậu cũng không chối từ.

Lúc nghỉ ngơi hai người còn có thể bán dưa một ít chuyện phiếm. Lâm Phi Vân không giống với vẻ ngoài lạnh lùng của mình, lâu lâu cũng có vài điểm hài hước.

Tiêu Lẫm vẫn luôn không có động tĩnh gì, Bách Thần liền phai nhạt tâm tư cùng y hợp tác. Chuẩn bị nghĩ biện pháp khác.

Buổi sáng hôm nay Bách Thần đang ở trong viện đọc sách, thì thấy Lâm Phi Vân và tiểu công tử Thừa Ân Bá là Hà Văn Quang đi vào sân.

“Tiểu phu nhân.” Lâm Phi Vân hướng Bách Thần vấn an.

Bách Thần cười nói: “Lâm thị vệ không cần khách khí.”

“Đệ muội, gần đây sống tốt không?” Hà Văn Quang mặc một thân trường bào màu trắng, đai lưng mạ vàng, trên tay cầm một cây quạt xếp. Nhìn qua thật nhân mô cẩu dạng (*), nếu không phải trong mắt hắn ta có tia ngả ngớn Bách Thần cũng không nghĩ như vậy.

(*)Nhân mô cẩu dạng: dạng chó hình người (thành ngữ TQ), nôm na là chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra nội tâm hèn hạ, nhát chết.)

“Chào Hà công tử.” Bách Thần không mặn cũng không nhạt nói.

Lâm Phi Vân ôm quyền nói: “Hà công tử xin chờ một lát. Ta đến Tùng Trúc Uyển thông báo cho tiểu công tử một tiếng.”

Hà Văn Quang lắc lắc cây quạt, “Được, vừa lúc ta cần cùng đệ muội tâm sự.”

Lâm Phi Vân gật đầu, bước nhanh vòng qua núi giả hướng về Tùng Trúc Uyển.

Đợi cho bóng dáng cậu hoàn toàn khuất, thì vừa rồi Hà Văn Quang còn là một bộ dạng công tử văn nhã đột nhiên thay đổi thành một người khác.

Sắc mặt hắn ta trầm xuống, dạo quanh Bách Thần một vòng, khinh thường cười lạnh, “Biến thành bộ dạng như bây giờ, người thực sự vui vẻ sao?”

Bách Thần: “Ta không hiểu Hà công tử đang nói cái gì.”

Hắn thật sự không hiểu, bất quá hắn cũng muốn làm cho rõ.

Cái người trước mắt ăn chơi trác táng thế nhưng lại có quen biết với nguyên chủ của thân thể này. Điều này ngoài dự kiến của Bách Thần có chút trở tay không kịp.

Há Văn Quàn khép quạt, bức nhìn hắn: “Giả bộ hồ đồ với ta?”

Bách Thần lui về sau hai bước, lẳng lặng nhìn hắn ta.

Hắn phát hiện ánh mắt Hà Văn Quang nhìn hắn có phẩn nộ, lại có trào phúng, còn có một tia....... Tình yêu?

Bách Thần hoài nghi hiện giờ mình chẳng lẽ đang bị hoa mắt, đây là tình huống gì a?

“Vài ngày trước khi ta thành thân đầu ta bị thương. Có rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa.” Bách Thần xoa xoa huyệt thái dương, “Còn nữa, thỉnh Hà công tử đừng có hùng hổ dọa người như vậy.”

“A, ta hùng hổ dọa người?” Hà Văn Quang cắn răng, oán khí phóng ra bốn phía, “Tuy rằng ta không lợi hại như đại ca, nhưng tốt xấu gì cũng là tiểu công tử con của vợ cả. Đối với ngươi cũng là thiệt tình, muốn đem ngươi cưới vào cửa làm chính thê. Khen ngươi, cố tình lại muốn đi lưu luyến, si mê Tiêu Xuyên.”

Tâm Bách Thần rơi lộp bộp. Tuy là ngoài mặt hắn giữ được bình tĩnh nhưng mà trong lòng không nhịn được mà mắng một câu “Ngọa tào!”

Cẩu huyết đến phim truyền hình cũng không dám diễn!

“Ngươi cũng không nhìn lại chính bản thân ngươi. Luận xuất thân, luận học thức, luận tướng mạo, ngươi điểm nào sánh được với Liễu công tử.” Hà Văn Quàn lộ ra nụ cười châm chọc, “Ta thấy không có nha. Đây là kết quả do ngươi từ chối ta, chẳng những không thể gả cho Tiêu Xuyên......”

Hắn ta còn đi tới vài bước ghé sát vào người Bách Thần, đè thấp thanh âm, “Còn gả cho một cái tên tàn phế. Càng buồn cười chính là cái tên tàn phế này không thích ngươi, ngươi muốn biết hắn thích ai không?”

Dứt lời hắn ta cười ha ha, tựa như một kẻ điên và oán phụ hợp thể.

Khóe miệng Bách Thần run rẩy một cái, lẳng lặng mà nghe Hà Văn Quang cười xong, lúc này mới nói: “Hà công tử, nói xong rồi sao?”

Hà Văn Quang tức đến thở không nổi: “Ngươi!”

Bách Thần buông tay, “Ngươi nói những việc này, ta hết thảy đều không nhớ rõ. Ta từng hôn mê suốt mười ngày, lúc tỉnh lại cái gì cũng không nhớ được.”

Hà Văn Quang nhìn người trước mặt, môi hồng, răng trắng là mà thiếu niên đào hoa. Hắn ta có ý đồ từ trên mặt Bách Thần tìm một tia dấu vết nói dối.

Nhưng ánh mắt Bách Thần thanh triệt mà mịt, không còn tia ngọa khí và nghịch ngợm lúc trước.

Thật, thật sự mất trí nhớ sao?

Tác giả có lời muốn nói:

jj vì cái gì liền quang. Khí hai chữ đều che chắn……_(:з” ∠)

Cảm tạ “Giang hồ một mộng” tiểu thiên sứ dinh dưỡng dịch tưới ╭(╯3╰)╮

……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.