Nội tâm Hà Văn Quang thập phần phẫn uất. Người mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ, như vậy liền xem như chưa từng có cái gì xảy ra là xong chuyện? Nhưng mà nếu Bách Thần thật sự chưa từng mất trí nhớ thì hắn ta làm gì?
Nguyên bản hắn ta mượn cơ hội này kích thích Bách Thần một chút để làm cho lòng mình thoải mái. Giờ thì hay rồi, chẳng những không kích thích được hắn, ngược lại làm cho cảm xúc của chính mình không ổn định, ngọn lửa không tên lại cháy lớn hơn nữa.
Thiếu niên trước mặt hiện tại có vẻ mặt mờ mịt cùng vô tội. Sợi tà hỏa ở trong lòng Hà Văn Quang gãi ngứa tâm can hắn ta, nhịn không được liền tiến lên niết cằm Bách Thần.
Bách Thần phản ứng nhanh nhẹn tránh thoát, lại hung hăng đánh mạnh tay hắn ta. Hà Văn Quang đau đến không tự chủ mà la tê một tiếng.
Ánh mắt Bách Thần lộ ra một mạt tàn khốc, “Hà công tử, mong ngươi có điểm tôn trọng ta. Nếu ngươi còn muốn động tay động chân, đừng trách ta không khách khí.”
Nếu là kiếp trước, Hà Văn Quang chỉ cần dơ tay lên là đã bị hắn phế bỏ.
Khuôn mặt Hà Văn Quang anh tuấn nhưng kỳ thật chỉ là phù phiếm. Sắc mặt hắn ta xanh xao, vừa thấy là biết do tham mê tửu sắc lâu ngày mà tạo thành, thân thể cũng đã sớm bị bào mòn bảy tám phần, hiện tại chỉ còn khí huyết của tuổi trẻ chống đỡ.
Nếu không hảo hảo điều tức, không chừng 5 năm sau chắn chắn đi chơi ở một nơi thật xa.
Không cần thân thể kiếp trước, chỉ cần thân thể hiện tại này Bách Thân cũng dư sức đánh hắn ta ngã sấp xuống.
Ăn chơi đàng điếm như vậy mà còn dám nói ẩu nói tả, nói ta cùng hắn chơi trò thâm tình? Thật buồn cười.
Hà Văn Quang che lại tay phải bị đánh tới đỏ, tức giận muốn mắng người nhưng cũng nhờ vậy mà bình tĩnh được vài phần.
Mặc kệ tiểu tiện nhân này có mất trí nhớ thật hay không, hắn ta không nên ở trong Vương phủ mà làm ra chuyện như vậy. Vừa rồi thật sự là khí lên não.
Bất quá vì người này lớn lên trắng nõn có điểm ngon miệng, lại chính là không có ăn được hắn nên mới tâm tâm niệm niệm. Hà Văn Quang tự an ủi như vậy với chính mình, cảm xúc cuối cùng cũng ổn định được một ít.
Hắn ta nhìn Bách Thần, hừ lạnh một tiếng, ác độc cười nhạo nói: “Ngươi cứ giả ngây thơ đi, ta xem thân thể như trẻ con của ngươi đích xác có thể giữ cả đời không.”
“Bang!”
Tiếng tát vang dội, Hà Văn Quang bụm mặt, không dám tin mà nhìn Bách Thần, hắn ta tức giận đến nói cũng nói lắp, “Ngươi, ngươi dám đánh ta?!”
“Vì cái gì mà ta không dám?” Bách Thần lắc lắc bàn tay có chút đau, mỉm cười nói, “Biểu đệ đối với đệ muội nói lời ác độc, ta đây là dạy người cách làm người.”
“Tiện nhân ngươi tìm chết!”
Hà Văn Quang nào đã chịu qua đãi ngộ như thế, tức khắc khó thở công tâm, giơ tay lên định cho Bách Thần một cái tát. Không nghĩ tới tay đi được giữa đường đã bị Bách Thần bắt được.
Hắn ấn huyệt mệnh môn (*) Hà Văn Quang, chỉ cần thoáng dùng sức, người sau liền đau đến nhe răng trợn mắt.
《(*) Huyệt mệnh môn: - Ở dưói đốt xương sống thứ 14 ( Giáp ất, Đồng nhân, Phát huy, Đại thành)
- Lấy ở chỗ lõm dưới đầu mỏm gai đốt sống thắt lưng 2.》
Đúng lúc này, một bóng dáng màu lam xuất hiện qua khe hở rừng trúc, là Lâm Phi Vân. Bách Thần buông tay ra, Hà Văn Quang lùi ba bước, khó khăn lắm mới đứng vững được. Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ ác độc và phẫn nỗ ngày càng rõ ràng.
Vừa muốn mắng chửi người, Lâm Phi Vân đã vòng qua núi giả đi đến đây.
“Tiểu phu nhân, Hà công tử.” Lâm Phi Vân thấy không khí có chút không đúng, hỏi: “Nhị vị đây là……?”
Bách Thần ngồi vào bàn đá bên cạnh cầm lấy sách, “Mới vừa rồi Hà công tử nghe nói ta theo ngươi học công phu, cố ý cùng ta luận bàn một chút.”
Hà Văn Quang không nói gì, một khi xuất hiện người thứ ba, hắn ta liền nhanh chóng bình tĩnh lại, lập tức điều chỉnh cảm xúc.
“Đúng vậy, chúng tôi luận bàn một chút. Lâm thị vệ võ công quả thực danh bất hư truyền, đệ muội cũng là một tay hảo sinh sắc bén.” Hà Văn Quang ngoài cười nhưng trong không cười mà ám phúng một câu.
“Hà công tử quá khen.” Lâm Phi Vân cúi đầu làm tư thế mời, “Tiểu công tử đang ở đại sảnh chờ ngài, mời đi bên này.”
Hà Văn Quang trừng mắt, liếc nhìn Bách Thần một cái, sau đó mới đi đến Tùng Trúc Uyển.
Lâm Phi Vân quay đầu nhìn Bách Thần đang ngồi xem sách, lại nghĩ đến trên mặt Hà Văn Quang có dấu bàn tay hồng hồng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cứ như vậy đi phía sau Hà Văn Quang.
……
Thấy bóng dáng hai người kia rời đi, Bách Thần buông quyển sách xuống, đi lên phòng ngủ trên lầu.
Băng Nhi từ trong phòng nhỏ đối diện đi ra, trong tay còn cầm khăn tay đã thêu được một nửa, “Tiểu thiếu gia, nhanh như vậy mà đã xem sách xong rồi sao? Người đói bụng ạ? Nếu đói bụng thì nô tỳ lấy cho người một chén cháo nấm tuyết đường phèn nha.”
“Xem sách có chút mệt, ta đi lên phòng nghỉ ngơi một lát.” Bách Thần xua tay, “Ta không có đói bụng, ngươi tiếp tục thêu hoa đi.”
Dứt lời vào phòng, đóng cửa lại.
Băng Nhi chớp chớp mắt, như thế nào lại cảm giác hôm nay tiểu thiếu gia có điểm tức giận?
……
Tức giận? Hắn đương nhiên tức giận.Người ngồi ở trong viện, chỉ ngửa mặt nhìn bầu trời. Hắn đã chiêu ai chọc ai, vậy mà nhất quyết phải loạn một chuyện như vậy. Vương hầu công tử gì đó, mỗi người đều là ảnh đế. Năm, sáu người đều giả chính trực, sau lưng đều là một bút lạn trướng. (Đoạn này có hơi khó hiểu nên ta chém, nhưng mà ta đã cố gắng để cho nó gần đúng nghĩa gốc, mong mọi người thông cảm)
Bách Thần thật trăm triệu lần không nghĩ tới chính là nguyên chủ của thân thể này cư nhiên còn có nhiều tình cảm gút mắt như vậy.
Đây là cái loại gì mà cắt không đứt, càng gỡ càng rối, càng lòi ra thêm một đống quan hệ? Loạn một đoàng khiến hắn không nghĩ tới cũng không được. Bỗng nhiên huyệt thái dương vô cùng đau đớn, kéo lại tính khí bộp chộp nóng nảy khi nãy.
Lượng tin tức lớn như thế hoàn toàn ập vào làm hắn trở tay không kịp.
Bách Thần xoa xoa huyệt thái dương muốn cho bản thân bình tĩnh lại.
Uống chén trà, lại rửa mặt, sau đó đem cửa sổ và cửa ban công đều mở ra. Gió mát lùa vào phòng, cổ phiền muộn còn tích tụ ở trong lòng cuối cùng cũng chịu tiêu tán đi một chút.
Bách Thần đứng trên ban công, hít sâu mấy hơi, cưỡng bách bản thân cần phải xem xét lại tình huống bây giờ.
Tinh tế suy nghĩ, nghi hoặc và rất nhiều vấn đề lúc trước, hiện tại có thể tìm được đáp án.
Nguyên chủ có cá tính bướng bỉnh lại có chút ngạo khí, không thích học tập. Nói vậy thì trong kinh thành loại con nhà giàu tham chơi sẽ có một vòng quen biết. Đám người hắn, Hà Văn Quang và Tiêu Xuyên chắc là quen biết nhau như thế.
Tiêu Xuyên là một nhân tài, lại ôn nhu như ánh mặt trời, đối nhân xử thế thì ôn hòa lễ độ. Thực dễ dàng làm cho nguyên chủ thiếu niên này luân hãm vào.
Mà vừa lúc Hà Văn Quang lại coi trọng nguyên chủ, cố tình nguyên chủ không đồng ý hắn ta.
Có người chính là như vậy, càng không chiếm được đồ vật mà mình muốn thì lại càng muốn sở hữu được nó. Nguyên bản Hà Văn Quang chỉ nghĩ muốn chơi chơi thôi, thế nhưng không chơi được lại động tâm tư muốn cưới nguyên chủ về. Nhưng nguyên chủ là một cây gân, trừ bỏ Tiêu Xuyên ai cũng không thích.
Điều mà hắn biết hiện tại là: Người yêu của nguyên chủ cùng người khác đính hôn, mà bản thân nguyên chủ lại bị bắt thay tỷ tỷ mình gả cho một tên phế nhân, lúc ấy, lựa chọn của nguyên chủ là lừng lẫy đâm đầu vào cột. (Cái mối quan hệ thật là ba chấm =..=)
Cái này cũng có thể giải thích tại vì sao mà nguyên chủ một lời không hợp liền tự sát. Chỉ gả cho cái tên Tiêu Lẫm tàn phế sẽ không quyết tuyệt như vậy, mà là do ngươi âu yếm trong lòng lại muốn cưới người khác, tin tức này quả là một đao trí mạng. Chặt đứt một sợi quyến luyến trần thế cuối cùng này của nguyên chủ.
Ngốc, quá ngốc.
Tạo vật thật biết trêu người, kiếp trước hắn bị người kia giết chết, không ngờ nguyên chủ thân thể kiếp này cũng vì khuôn mặt giống người kia mà bị mất mạng.
Hắn không tin Tiêu Xuyên chưa từng không có ái muội nào đối với nguyên chủ. Nếu ngay từ đầu, Tiêu Xuyên kiên quyết cự tuyệt thì nguyên chủ sẽ không hãm sâu đến thế.
Tựa như kiếp trước của Bách Thần, người kia vẫn luôn đối với hắn thật tốt, còn cố ý lâu lâu sẽ vô tình có tia ái muội mờ ám. Cho nên hắn vẫn luôn cho rằng bọn họ tình đầu ý hợp, tiến đến với nhau chỉ còn là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng hiện thực đã dạy cho Bách Thần một bài học sinh động mà tàn khốc.
Người đàn ông ôn nhuận như ngọc, luôn mỉm cười chiếu sáng nhân tâm, nhưng sự thật lại giống như một cái võng vô hình. Trước tiên đem người vây quanh, lại chậm rãi buộc chặt, làm người ở bên trong bất tri bất giác mất đi sức chiến đấu, hoàn toàn luân hãm vào, cuối cùng là lâm vào vạn kiếp bất phục.
Bách Thần một quyền đập lên lan can. Đời này, nếu ai lại muốn cùng hắn chơi trò mập mờ, hắn nhất định sẽ tẩn người đó đến việc sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác.
……
“Phanh phanh phanh --”
Cũng không biết đứng ở ban công bao lâu, một trận tiếng đập cửa đánh thức Bách Thần đang chìm trong suy nghĩ.
Hắn quay đầu lại, “Vào đi Băng Nhi.”
“Tiểu thiếu gia, nên ăn cơm trưa rồi ạ!” Băng Nhi cười thần bí, “Tiêu công tử cũng tới đây.”
Bị Bách Thần nhắc nhở vài lần, Băng Nhi sợ chủ tử tức giận nên không còn kêu là cô gia nữa. Sửa miệng kêu là Tiêu công tử.
“Được, ta xuống ngay.”
Tòa băng sơn này rốt cuộc cũng chịu tới.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn không quan hệ tiểu kịch trường
Bách Thần: Trân ái sinh mệnh cự tuyệt ái muội.
Lâm Phi Vân: Duy trì.
Tiểu Hoa: Như thế nào ta lại cảm thấy cha ta về sau sẽ bị tẩn đến sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác?
Tiêu mỗ nhân ( giận): Ngươi có phải không mong ta được sống tốt!
———
Cảm tạ “21946811” “CYQ mưa nhỏ điểm” “Ấm áp Như Ý” ba vị tiểu thiên sứ dinh dưỡng dịch tưới ╭(╯3╰)╮