Editor: Lê Uyên Uyên
Kiệu hoa đỏ thẫm có tám người khiêng đã ngừng trước cửa lớn Bình Tây Hầu.
Số người trong đội đón dâu thật sự rất nhiều, khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt, Vương phủ còn phát cho dân chúng vây xem kẹo mừng, dưa và trái cây, trừ bỏ tân lang không tới còn lại đều đủ cả.
Bách Thần vừa bước qua ngạch cửa quần chúng xunh quanh liền liều mạng vỗ tay, tiếng hoan hô từng trận từng trận nổi lên, Vương thị hướng các đại gia thăm hỏi trên mặt lại mang theo ý cười hiền lành. Hiện tại không khí ở Hầu phủ và dân chúng rất náo nhiệt.
Hỉ bà và Băng Nhi đang chuẩn bị đỡ Bách Thần vào trong kiệu, liền thấy Vương thị ở một bên giữ chặt tay Bách Thần.
“Con của ta a ~~~”
Vừa rồi còn cười đến thực đoan trang, bây giờ biểu tình của Vương thị đột biến, khóc ầm lên, một tay nắm tay Bách Thần tay còn lại cầm khăn tay làm bộ lau nước mắt.
“Nương thật luyến tiếc con gả chồng hu hu, mười bày năm hu hu, thật luyến tiếc hu hu...” (Thật cmn giả tạo T_T)
Bách Thần được Băng Nhi phổ cập kiến thức biết rằng đây là truyền thống đưa thân của nhà mẹ đẻ gọi là “Khóc kiệu“. Mẫu thân muốn biểu đạt sự luyến tiếc của mình trước khi nhi nữ xuất giá, nước mắt càng nhiều thì chứng tỏ càng chân thành, khóc đến lợi hại thì càng đại cát đại lợi.
Vốn dĩ hắn cũng có chút muốn khóc lóc tỏ vẻ không nỡ “Xuất giá”, muốn cùng cha mẹ ở cùng nhau tới già, nhưng hắn hoàn toàn không có tâm tình phối diễn cùng vị “Mẫu thân” này.
Cố Hồng âm thầm rơi nước mắt đó mới là quyến luyến nhi tử, chứ không phải kiểu như Vương thị, dưới chiếc khăn tay khuôn mặt lại không mang theo chút cảm xúc nào.
“Mẫu thân.”
Bách Thần nhàn nhạt nói: “Quen rồi thì sẽ tốt, miễn cho sau này vào lúc Nhị tỷ xuất giá người càng không nỡ xa nàng.”
Vẻ mặt Vương Thị cứng đờ, tiếng giả khóc nãy giờ cũng ngưng lại, trước đó rõ ràng đã chuẩn bị tốt lời kịch vậy mà nàng đột nhiên quên mất.
Lúc này Băng Nhi vội vàng cúi đầu nhéo vào lòng bàn tay mình để nhịn cười, Hỉ bà tự nói với chính mình cái gì cũng không biết, cũng chẳng nghe thấy cái gì. Nhà giàu âm sâu bí hiểm tốt nhất nên giả câm giả điếc.
Người từ đầu đến cuối luôn nắm lấy dây cương của ngựa đang chờ ở phía trước là Lâm Phi Vân lúc này cũng quay đầu nhìn thoáng qua.
Đương nhiên vẫn là khuôn mặt không có chút cảm xúc đó.
Vương Thị đúng là trong việc diễn kịch rất tốt, rất có kinh nghiệm. Bị Bách Thần làm nghẹn một bụng cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn, chớp mắt một cái đã bình ổn tiếp tục giả bộ nghẹn ngào nói:
“Đứa nhỏ này còn có tâm trạng chọc nương nữa nha, ta thật sự có thể không cho con gả chồng đó, hu hu.”
Hỉ bà phối hợp rất đúng lúc, khuyên nhủ:
“Phu nhân, hài tử lớn lên cũng có lúc phải gả cho người ta đừng nên đau lòng quá nhiều. Tiểu công tử về sau sẽ được phu quân cùng cha mẹ chồng thương yêu, mong phu nhân tin tưởng điều này! Giờ lành đã đến, dẫn tiểu công tử lên kiệu.”
Vương Thị xoa xoa tay Bách Thần, “Con à, về sau hãy giữ gìn sức khỏe đừng làm cho nương phải lo lắng.”
“Đã biết, thưa mẫu thân.”
Bách Thần bị nàng xoa như vậy toàn thân liền nổi hết cả da gà.
Vương Thị lại ô ô a a khóc vài tiếng xong mới thả ra cho Bách Thần lên kiệu.
Bách Thần khi ngồi vào kiệu,chuyện đầu tiên hắn làm là kéo khăn trùm đầu xuống. Bận rộn lâu như vậy toàn thân hắn đều bủn rủn bây giờ mới có thể nghỉ ngơi thoải mái một trận.
Hiện tại thân thể có chút gầy yếu về sau phải rèn luyện để cải thiện hơn mới được. Lâm Phi Vân hành lễ với Vương Thị.
“Thuộc hạ sẽ nhanh chóng mang theo tiểu công tử về vương phủ, mong phu nhân an tâm.”
Vương Thị gật đầu cười, “Trên đường mong cậu chiếu cố nhi tử ta.”
Lâm Phi Vân quay đầu nhìn lại, kiệu hoa ở một bên, Băng Nhi và Hỉ bà mỗi người đứng một bên của kiệu hoa; các kiệu phu cường tráng mỗi người đã sớm vào vị trí của mình, phía đằng sau chở của hồi môn và ngựa để đón dâu cũng được mọi người chuẩn bị thỏa đáng.
Lâm Phi Vân phất phất tay, “Lên đường hồi phủ.”
“Vâng!”
Nhóm kiệu phu hô khẩu hiệu nâng kiệu hoa lên, tiếng kèn xô na thổi lên cùng với tiếng pháo tề minh làm cho không khí tràn ngập vui mừng. Quần chúng xung quanh lại là một màn hoan hô vang vội.
Lâm Phi Vân sải bước đến con hắc mã, đứng dưới ánh sáng mặt trời lúc này lông nó lại hiện lên bảy màu. Hai chân của anh hướng tới bụng con ngựa kẹp một cái, con ngựa phản ứng phát ra tiếng phì phì trong mũi, nó vui sướng mà giơ bốn chân chầm chậm tiến về phía trước.
Đội ngũ đón dâu cũng chậm rãi đi theo sau, rời hầu phủ hướng tới vương phủ.
Nhìn đội ngũ đón dâu đi càng lúc càng xa, Vương Thị dùng khăn tay lau mồ hôi lộ ra ý cười khi đạt được mục đích. Tiễn được Tang môn tinh còn cùng Khang Vương phủ có hôn ước, một hòn đá ném trúng hai chim, còn giải quyết được hai cái phiền phức lớn ở trong lòng.
Khuê nữ của nàng tất nhiên phải có nhân trung xứng mới được.
……
Đội ngũ đón dâu đi trên con đường rộng lớn, người dẫn đường phi thường rất chăm chú.
Kinh thành vuông vức, cách vài hiệu buôn lại gây sự chú ý.
Phía Bắc là hoàng thành của Thiên tử, ở phía rìa Đông Bắc là nơi hoàng thân quốc thích và quyền thần ở kinh thành đều có vài cái biệt viện giống nhau.
Rìa Tây Bắc là nơi ở của các người có công lao quý báu và các quan chức quan trọng.
Nơi hai bên ở là hai sườn của Thiên tử, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Vốn dĩ đi từ thành Tây Bắc đến Đông Bắc cũng không tốn thời gian dài, nhưng đây là hỉ sự của hoàng thân quốc thích nên phải đi vòng quanh thành một vòng để tỏ khí phái của hoàng gia.
Lâm Phi Vân cưỡi ngựa đi đầu, đầu ngựa không có quải lụa hỉ hồng, anh cũng không có mặc y phục đỏ nhưng vì anh sinh ra thật tuấn lãng, ngựa thì hùng tráng uy vũ dọc đường đi đều bị người ta hiểu lầm là tân lang. Đi đến nơi tập trung nhiều người, có một người đàn ông trung niên lớn tiếng trêu chọc nói có lang quân tuấn tú, bên trong kiệu nhất định là mỹ nương tử nũng nịu.
Bách Thần:……
Vị đại ca này, người có chút hiểu lầm rồi đó.
Nghĩ lại chính mình cũng có cảm giác như thế huống chi là người qua đường? Việc này thật sự vớ vẩn lại có chút không chân thật, bất quá hắn hiểu rõ việc hôn sự này là giả nên “Tân lang” là ai cũng không quan trọng.
Lâm Phi Vân không tranh lý với quần chúng nhiều chuyện, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, như cũ mà dẫn đội ngũ đi về phía trước.
Nhóm kiệu phu đầy kinh nghiệm nên bước đi rất trầm ổn, ngồi trong kiệu cũng không có cảm giác quá xốc nảy, Bách Thần ở trong theo tiết tấu rụng động cơ thể thế nhưng hắn thật sự ngủ mất rồi.
Đợi cho hắn ngủ đủ một giấc thức dậy, vén mành kiệu lên xem xét thì thấy tà dương đỏ như máu, đã hoàng hôn rồi, chung quanh đã sớm không còn tiếng động ồn ào của phố phường.
Nhìn lại đằng sau đều là những căn nhà trang trọng, chắc đã đến nơi các quý nhân sống. Đúng lúc này Băng Nhi lại đây, nhỏ giọng nhắc nhở nói:
“Tiểu thiếu gia, sắp tới Vương phủ rồi.”
Bách Thần gật gật đầu, lấy khăn trùm đầu đội lên cho chính mình.
Sau đó hắn cảm nhận được một tia khác thường.
Cảm nhận vài giây hăn rốt cuộc phát hiện vì sao lại có cảm giác thấy kỳ quái. Vì tiếng kèn xô na, tiếng diễn tấu sáo cùng tiếng trống không biết đã ngừng khi nào.
Hiện tại chỉ nghe được tiếng chân ngựa đạp lên phiến đá xanh phát ra âm thanh thanh thúy, kiệu phu áp xuống tiếng hít thở hòa vào tiếng bước chân của mọi người.
An tĩnh như vậy có chút thấy quỷ dị.
Hồi nãy đi vòng quanh thành phô trương đến thế, không khí nhiệt liệt vui mừng, như thế nào khi đến Vương phủ ngược lại an tĩnh đến như vậy?
Hơn nữa đường đi hiện tại không phải là ngõ lớn mà là có chút giống ngõ nhỏ.
Đang ở buồn bực, liền nghe thấy Lâm Phi Vân ở phía trước nói:
“Dừng kiệu.”
Tới rồi.
Kiệu phụ dừng lại ổn định kiệu hoa, Bỉ bà lần đầu tiên gặp loại tình huống này nên chần chờ một lát mới thanh thanh giọng nói, máy móc theo sách vở.
“Tân nương đến ~~~~ Mòi tân lang đá kiệu nghênh đón tân nương.”
Căn cứ vào giọng điệu của Hỉ bà cùng mảnh không khí yên tĩnh xung quanh, Bách Thần suy đoán “Tướng công” hắn vẫn chưa ở cửa nghênh đón-- Tại Bình Tây Hầu đã không cho mặt mũi như vậy khi đến địa bàn của Vương phủ cái vị Tiêu công tử kia hẳn là càng không có chút cố kỵ gì đi.
Quả nhiên sau một lúc lâu, tiếng của Lâm Phi Vân ở ngoài kiệu vang lên.
“Tiểu phu nhân, tiểu công tử thân thể bị bệnh nhẹ, thuộc hạ thay ngài ấy đá kiệu nghênh đón. Thuộc hạ không có ý mạo phạm, mong tiểu phu nhân đừng trách tội.”
Âm thanh không cao không thấp, không mang theo một tia tình cảm, nói đúng hơn chính là hoàn thành nhiệm vụ.
Đây không phải là thỉnh cầu mà chỉ là báo cho hay.
Bách Thần: “Phiền toái.”
Ai khai kiệu môn hắn cũng chẳng quan tâm dù sao cũng không phải thật sự gả chồng nhưng mấy chữ tiểu phu nhân này thật sự hắn không tiêu hóa được.
Hỉ bà chỉ đạo Lâm Phi Vân đá kiệu, lại xốc kiệu môn, cung kính làm ra cái tư thế mời.
“Thỉnh tiểu phu nhân hạ kiệu.”
Nhìn xuyên qua khăn trùm đầu có thể thấy y đang cúi đầu mặt lạnh lùng không có bất kì biểu tình gì.
Bách Thần từ kiệu hoa tự mình đi ra, Băng Nhi và Hỉ bà vội vàng chạy lên đỡ hắn.
Hắn vừa giương mắt nhìn đã nhìn thấy cửa, cửa này cũng là hồng sơn kim đinh, thể hiện thân phận cao quý của chủ nhân nơi này, nhưng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đây là cửa hông.
Trước cửa treo hai cái lồng đèn đỏ thẫm, mặt trên dán chữ hỉ ngoài ra cũng chẳng trang trí gì thêm.
Không có âm nhạc vui mừng cũng không có pháo trúc đón dâu chỉ có mấy bà lão hạ nhân đứng chờ, cửa bãi cháy bồn.
Đủ loại đãi ngộ, liền hiểu đối với hôn sự này Khang Vương phủ thật sự rất bất mãn, nhưng vì cái gì mà đồng ý yêu cầu vô lí của Bình Tây Hầu dùng con của vợ lẽ thay thế cho đích nữ xuất giá?
Bách Thần có dự cảm sinh hoạt về sao sẽ thật không an ổn.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn không có quan hệ với tiểu kịch trường
Tác giả: Nghe người đọc đoán trước, ngươi về sau phải quỳ đến đầu gối vỡ vụn a
~Tiêu công tử: Đại trượng phu, tuyệt đối…… Nên quỳ liền quỳ. (LẦY! QUÁ LẦY!!!)
Bách Thần: Nói cho tốt tiết tháo đâu?
---
Cảm tạ “Béo con thỏ nha béo con thỏ” tiểu thiên sứ địa lôi bao dưỡng cùng dinh dưỡng dịch tưới ~~
Yêu yêu đát ~~