Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 93: Chương 93




Đây là một xe ngựa nhìn qua bình thường kỳ thật rất cao quý xa hoa, bánh xe bình thường đều dùng gỗ cứng chế thành, nhưng chiếc xe trước mắt này, Bách Thần phát hiện bánh xe đều là gỗ đỏ làm thành, chủ nhân nhất định phi rất giàu có.

Vị cô nương cách vách này, quả nhiên rất có địa vị.

Xe ngựa dừng lại, một bà tử hơn 50 tuổi cùng nha hoàn mười bảy tám tuổi chạy chậm ra tới chờ.

Đây là Trương Đại Nương cùng nha hoàn tùy thân vị cô nương kia.

Màn xe xốc lên, từ bên trong bước xuống một người mặc váy lụa màu hồng nhạt, nữ tử dáng người yểu điệu, nhìn qua khoảng 17 18 tuổi, cột tóc đuôi ngựa, giữa mày dán hoa điền nho nhỏ, mặt mày như họa, ở dưới ánh trăng thoạt nhìn thanh thuần lại lộ ra một tia lười biếng.

Nếu không phải thần sắc của nàng có chút tái nhợt, thật giống như thần tiên bế nguyệt.

Nàng mới vừa xuống xe ngựa, Trương Đại Nương liền vì nàng bọc áo choàng, ngay sau đó nha hoàn kia cũng tiến lên, đỡ nữ tử.

Nữ tử hướng trong xe ngựa hành lễ, mành trên xe ngựa đó thả xuống.

Trong nháy mắt, Bách Thần thấy trong xe ngựa ngồi một người nam nhân, buổi tối bọc áo choàng mang mũ, hoàn toàn thấy không rõ bộ dáng, chỉ có thể thấy hắn có râu dê, cằm có chút tiêm.

Rất nhanh, xe ngựa liền đi, nữ tử được bà tử cùng nha hoàn đỡ cũng về tới trong viện.

Hết chuyện hóng.

Tiêu Lẫm lại đem Bách Thần khiêng xuống dưới, làm Bách Thần lại cảm nhận được cảm giác bay.

Hai người hiển nhiên đều có nghi vấn với cảnh vừa rồi, nhưng trên đường không phải nơi nói chuyện, hai người vào trong nhà Bách Thần, vào nhà chính.

“Ngươi vừa rồi thấy bộ dáng nam nhân trong xe ngựa sao?” Bách Thần rót cho Tiêu Lẫm một ly trà, “Ta chỉ nhìn thấy người nọ liếc mắt một cái.”

Tiêu Lẫm lắc đầu, “Ta chỉ nhìn thấy phần dưới mũi, không phân biệt được, nhưng hẳn là người trong quan trường, chức quan còn không thấp.”

“Đại khái thật là nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài sao?” Bách Thần hừ lạnh nói, “Mang theo ngoại thất ra ngoài dự tiệc, đối với bọn họ mà nói không phải cũng là chuyện thường sao?”

-- này giống người giàu đời sau, có vợ không tính, còn muốn nuôi “Bạn gái”, lúc xã giao mang theo “Bạn gái”, chẳng những có thể được sắc, còn có thể được “Bạn gái” bồi rượu, quả thực một công đôi việc.

Bách Thần đời trước bắt được một tên buôn lậu súng ống đạn dược, hắn chẳng những có vợ, có tiểu tam, còn có tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục. Lúc đi ra ngoài làm ăn còn tùy cơ mang theo ba bốn năm sáu người theo, quả thực làm người ta ngứa mắt.

“Việc này ngoài mặt không chính đáng, nhưng lại thành trao lưu, buồn cười.” Tiêu Lẫm nói, “Đều là tiểu nhân dối trá, mặt trong mặt ngoài đều muốn.”



Đối với bọn họ mà nói, hai người một đời một kiếp đều chỉ là trong kịch mới có đi.” Bách Thần sau khi uống rượu có chút cảm xúc, “Cùng người như vậy thành thân, thật sự không bằng cả đời độc thân.”

“Nhưng vẫn có ngoại lệ.” Tiêu Lẫm thấp giọng nói, “Tỷ như ta.”

“Đúng vậy, cái này ta tin.” Bách Thần nói, “Chỉ tiếc chúng ta đều bị vận mệnh đùa bỡn, ngươi chỉ có thể thành thân lần hai mới có thể hoàn thành tâm nguyện này.”

Tiêu Lẫm:……

Vì cái gì có một loại xúc động muốn phun máu đây, hắn tự nhủ chính mình, không cần gấp, không cần hoảng, nhất định phải vững vàng bình tĩnh.

Hai người hàn huyên một trận, ngày thứ hai đều có chính sự, Tiêu Lẫm liền mang theo Như Ý cáo từ.

Đi khỏi Bách Thần, Tiêu Lẫm quyết định nhà tu sửa xong liền lập tức dọn lại đây.

……

“Tiểu thiếu gia, uống xong rượu sẽ khát nước, uống chút nước đường rồi nghỉ ngơi đi.” Lúc Bách Thần ở bên cạnh giếng múc nước rửa mặt Băng Nhi bưng chén đi ra.

“Được.”

Bách Thần rửa mặt, thanh tỉnh nhiều, nghĩ đến bát quái lúc nãy không nhịn được hỏi: “Ngươi cùng Trương Đại Nương đã nhiều ngày thường xuyên cùng nhau mua đồ ăn, nàng không nói cho ngươi gia thế cô nương kia sao?”

“Không có.” Băng Nhi đem chén để trên bàn, “Trương Đại Nương hiền lành, nhưng sẽ không nói việc cô nương kia, miệng rất kín.”

“Thì ra là thế.”

Quả nhiên là được nuôi dương bên ngoài, nghĩ đến này, tâm tình bát quái biến mất hầu như không còn.

“Cô nương cách vách ban ngày sẽ không ra cửa, ngẫu nhiên thấy nàng buổi tối lên xe ngựa ra cửa, không biết là chuyện như thế nào.” Băng Nhi nói, “Trương Đại Nương trừ bỏ mua đồ ăn, còn sẽ đi bốc thuốc, hình như cô nương nhà nàng thân thể có chút không tốt.”

“Ân.”

Đã nhìn ra, vừa rồi lúc xuống xe ngựa mặt không có chút máu, cảm giác bị gió thổi qua liền sẽ bay đi.

……

Uống xong nước đường, rửa mặt xong, Bách Thần ngược lại không buồn ngủ, hắn để Băng Nhi đi ngủ, chính mình một người ở trong viện ngắm trăng.

Lại là một đêm mười lăm, nguyệt như khay bạc, quang tựa lượng sa.

Sau khi xuyên qua, mấy ngày này là những ngày an ổn nhất của hắn, là thời điểm hắn thích nhất, chẳng sợ đôi khi vội đến đêm hôm khuya khoắc mới có thể trở về, lại có thể làm tâm tình hắn bình tĩnh.

Chỉ là ngẫu nhiên sẽ có chút hoang mang, hắn lại không rõ hoang mang này rốt cuộc ở nơi nào.

Hoang mang này giống như móng vuốt nhỏ, thường thường nhẹ nhàng mà gãi trái tim hắn, làm hắn có chútngứa ngáy, cũng có chút mờ mịt.

Tỷ như hiện tại, hoang mang lại xông ra.

Đến tột cùng là không đúng chỗ nào?

Hắn ở trong viện lang thang không có mục tiêu mà đi, đầu óc đồng thời cũng mờ mịt, lúc đi đến chân tường, trong viện ách vách truyền đến một trận thanh âm khóc nức nở, ép tới phi thường phi thường thấp, nhưng Bách Thần vẫn có thể nghe được đại khái.

“Cô nương, ngươi phải bảo trọng thân mình a……” Nghe thanh âm là Trương Đại Nương, trong giọng nói mang theo đau lòng, “Còn như vậy, thân thể ngươi……”

“Trương mụ, ta không có việc gì, không phải ngươi cho ta uống dược sao.” Thanh âm nữ nhân lịch sự văn nhã, hẳn là chủ nhân tòa nhà cách vách, chính là cô nương mỹ diễm lại thanh thuần kia, nàng ôn nhu nói: “Đừng lo lắng.”

“Ta……” Trương Đại Nương ngừng tiếng khóc, thở dài: “Tới, uống dược đi, uống xong liền đi nghỉ ngơi, đã khuya rồi, không nên ngồi lâu trong viện.”

“Được.”

Dần dần, tiếng nói chuyện trong viện cách vách biến mất, có lẽ kia cô nương kia đã uống thuốc vào phòng nghỉ ngơi.

Trương Đại Nương ngữ khí đau lòng, vị cô nương kia lại bình tĩnh, tựa hồ là xem nhẹ mọi thứ, cùng hình tượng tiểu tam tâm cơ không giống.

Có lẽ là hắn đã đoán sai đi, mỗi người đều có bí mật của mình, ngay cả hắn đều không ngoại lệ.

Nghĩ đến này, hắn cũng không muốn quan tâm chuyện người ta, quyết định đi ngủ.

……

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Lẫm đúng giờ xuất hiện ở trong viện hắn, so đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.

“Không phải hôm nay ngươi đi quân doanh sao?” Bách Thần ngạc nhiên nói, “Như thế nào lại đây?”

“Trước lại đây dạy ngươi luyện võ sau đó đi cũng kịp.” Tiêu Lẫm nói, “Những ngày gần đây không yên ổn cho lắm, nghe nói sẽ có võ công giang dương dung nhập kinh thành, gần đây gây vài án, Đại Lý Tự các ngươi hẳn là biết việc này đi?”

Bách Thần gật đầu: “Đều là người qua đường buổi tối say rượu bị đi qua ngõ cụt bị đánh, những vậy đáng giá trên người đều bị cướp đi, đã xảy ra bốn năm án tử, thủ pháp tàn nhẫn, đã chết hai người. Gần đây Mai đại nhân vì việc này nghe nói tóc đều bạc trắng, nếu không thể phá án, chỉ sợ án tử bị hắn hướng lên trên.”

“Hắn làm quan này chính là quá thoải mái, không cho hắn chút cảm giác đứng ngồi không yên một chút, hắn cũng không biết làm quan khó thế nào.” Nhìn ra đánh giá của Tiêu Lẫm đối Mai đại nhân cũng không ra sao, sau đó hắn nói: “Các ngươi gần đây án tử nhiều, nếu chậm tiến độ cũng không cần đi đêm, nhất định phải ngồi xe ngựa, nếu không không an toàn. Lúc trước ta nói thay ngươi chuẩn bị xe ngựa, ngươi chết sống không cần, nói chính mình chuẩn bị, kết quả lâu như vậy cũng không mua.”

“…… Là ta sơ sót.” Bách Thần cười khổ nói, “Đừng nói xe ngựa, ngay cả nha hoàn bà tử quét tước cũng chưa kịp tìm, ngươi thật ngốc đến hồ đồ.”

“Ta để Như Ý đến đây đi, nàng cơ linh, làm việc cũng thỏa đáng, cùng Băng Nhi còn có thể làm bạn.”

Bách Thần nhíu mày, “Nhưng……”

Tiêu Lẫm giơ tay ngăn cản Bách Thần chuẩn bị nói, lại nghiêm trang nói: “Ngươi nhất thời cũng tìm không thấy hạ nhân thích hợp, Như Ý có thể đến thay thế, đợi cho ngươi tìm được hạ nhân vừa ý, ta lại đem Như Ý trở về.”

“Nhưng Như Ý ngày thường hầu hạ ngươi a, ngươi đem nàng phái đến nơi này ngươi làm sao bây giờ?”

Tiêu Lẫm nói: “Hạ nhân Vương phủ rất nhiều, đừng lo ta. Mấy ngày nữa tòa nhà của ta cũng có thể vào ở, đến lúc đó ta cũng sẽ tùy thời tới ở, Như Ý có thể làm việc hai bên.”

“Vậy được rồi, đa tạ.” Bách Thần trước sau cảm thấy không được tốt, nhưng bộ dáng chân thành của đối phương như thế, hắn lại cảm thấy nếu cự tuyệt có phải hay không sẽ làm Tiêu Lẫm cảm thấy mình không xem hắn là bằng hữu.

Dưới tình huống rối rắm như thế, Bách Thần đành phải đáp ứng.

“Ngươi giúp ta như vậy, ta cũng không biết phải làm gì cho đúng.” Bách Thần thẳng thắn nói, “Cảm giác giống như ta chiếm tiện nghi của ngươi.”

“Nào có, bằng hữu cần gì dùng hai chữ “Tiện nghi” hình dung.” Tiêu Lẫm biểu tình chân thành tha thiết, “Chúng ta là từ địch thành bạn, đối xử chân thành.”

Bách Thần bị hắn làm cảm động muốn rớt nước mắt, trong lòng ấm áp, đang muốn nói cái gì, vừa lúc Băng Nhi liền đem cơm sáng bưng ra tới.

“Ta…… Có phải hay không ra tới không đúng lúc?” Băng Nhi cười hắc hắc.

“Ngươi nha đầu này, đừng nói bừa.” Bách Thần bị gián đoạn, cũng đã quên chín mình muốn nói gì, mời Tiêu Lẫm lại đây ăn cơm sáng.

Ăn xong cơm sáng, Tiêu Lẫm lại chỉ đạo Bách Thần luyện một lần quyền pháp, rất nhanh tới giờ ra cửa.

“Ngồi xe ngựa của ta, ta đem ngươi đưa đi nha môn, sau đó lại ra khỏi thành đi quân doanh.” Tiêu Lẫm nói, “Ta không cần đúng giờ, khi nào đi đều được.”

Bách Thần nghĩ nghĩ, “Được.”

Hai người ra cửa, đang muốn đi ra đầu hẻm lên xe ngựa Tiêu Lẫm, mới vừa đi vài bước, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa khác vội vàng vào ngõ nhỏ.

Bách Thần ngẩn ra, này không phải xe ngựa Lạc đại nhân sao? Sao hắn đến đây?

Xe ngựa dừng trước mặt hắn, Lạc Lan Dạ vén rèm lên, nhìn thấy Bách Thần liền đi thẳng vào vấn đề nói, “Xảy ra án tử, Bách Tư Trực, lên xe.”

Nói xong lúc sau mới thấy Tiêu Lẫm, hắn hơi hơi giật mình, lúc này mới xuống xe, chắp tay hành lễ, “Hạ quan bái kiến thế tử gia.”

“Lạc đại nhân khách khí.” Tiêu Lẫm ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp lễ, “Sớm như vậy liền có đại án?”

“Đúng vậy, lại nói tiếp, người bị hại còn cùng thế tử gia có thân duyên quan hệ.”

Tiêu Lẫm mày nhăn lại: “Ai?”

Lạc Lan Dạ nói: “Thừa Ân Bá phủ nhị thiếu gia, Hà Văn Quang.”

Tiêu Lẫm:……

Bách Thần:……

Hôm qua còn kêu người đến tặng đồ, thế nhưng đã xảy ra chuyện?

“Hà công tử xảy ra chuyện gì?” Bách Thần vội vàng hỏi.

“Bị người đánh, hiện tại chỉ còn nửa cái mạng.” Lạc Lan Dạ thần sắc nôn nóng, “Chúng ta hiện tại phải đến bá phủ xem tình huống Hà công tử, thế tử gia, cáo từ.”

Bách Thần nói: “Tiêu huynh, cáo từ.”

“Cáo từ.”

Tiêu Lẫm chắp tay, sau đó trơ mắt nhìn Bách Thần lên xe Lạc Lan Dạ đi mất.

…… Vì cái gì có một loại cảm giác bị tranh sủng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.