Trải qua một đợt hữu kinh vô hiểm, Bách Thần may mắn xoát độ tồn tại trước Lạc Lan Dạ bằng suy luận độc đáo của mình.
Không những thế, hôm nay là yến hội, các đại lão cơ bản đều tới tham gia. Vì thế cho dù sau khi trúng tuyển triệu tập dự thi bị phân đến nơi nào đi chăng nữa, trong lòng bọn họ đều có chút ấn tượng đối với Bách Thần.
Coi như cái tên Hà Văn Quang ngu xuẩn từ trong trứng kia làm được một việc tốt.
Thật không khôn ngoan khi trêu chọc đến loại người như Bách Thần. Bách Thần là người không thích gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện, vì thế Hà Văn Quang chỉ cần dám đến gây sự, hắn thấy một lần liền đánh một lần.
Dù gì xem người ta đọc sách XX (*) đến nghiến răng nghiến lợi mà lại không dám biểu hiện ra bên ngoài cũng rất thú vị.
《(*) Nguyên bản chỗ này là hai ô vuông a, chắc là sách đồi trụy nên bị lược bỏ từ. Hàm nghĩa của câu là châm biếm Hà Văn Quang, Bách Thần thấy bộ dạng tức mà không thể nói của gã như vậy cũng cảm thấy rất thú vị.:)) Mà tác giả so sánh cũng thật thú vị》
Sau khi tiệc trà kết thúc, mọi người lại dời bước đến hoa viên hội hợp với gia quyến của mình. Sau đó trò chuyện và ngắm hoa cùng thái hậu.
Hoa viên trong cung thái hậu cực kỳ xa hoa, các loại cỏ cây, hoa quý hiếm gần như đều có thể tìm thấy tại đây.
Bà thích hoa sen, Đức Huệ Đế liền sai người đào một hồ hoa sen cực lớn, bên cạnh có vài cái ao và vài cái đình hóng gió có tầm nhìn khác nhau. Ngày thường trong cung thái hậu rất ít người, làm cho đình đài tuy có phồn hoa nhưng lại mang vẻ cô đơn. Hôm nay có nhiều người đến đây như vậy làm cho nơi này dương khí tràn đầy, người thích náo nhiệt như thái hậu cũng cao hứng hẳn lên.
Tiêu Mạt vẫn luôn bồi bên người bà, lâu lâu lại đưa lên một quả táo, xoay qua lại đấm lưng cho bà, bộ dáng ngoan ngoãn làm thái hậu cười không khép miệng lại được.
“Mạt Nhi năm nay đã mười sáu tuổi rồi đúng không?” Thái hậu hỏi Khang Vương phi ngồi bên cạnh bà, “Có đính hôn với gia đình nào chưa?”
Khang Vương khí sắc cực hảo, khi cười lên càng đẹp như mỹ nhân trong tranh. Giọng nói bà nhẹ nhàng ấm áp: “Vẫn chưa ạ. Nha đầu này thấy vậy thôi chứ thật sự còn bướng bỉnh, không hiểu chuyện nhiều lắm.”
“Cũng không còn nhỏ nữa.” Thái hậu cầm tay Tiêu Mạt vỗ vỗ, nhẹ giọng trêu ghẹo, “Mạt nhi, hôm nay vừa lúc có nhiều thanh niên tài tuấn tụ hội tại đây, con xem có yêu thích ai hay không? Nếu có thì nói cho tổ mẫu, tổ mẫu sẽ giúp con.”
“Hoàng tổ mẫu lại lấy cháu gái ra trêu đùa nữa rồi.” Mặt Tiêu Mạt đỏ lên, làm nũng nói, “Con không cần gả chồng, còn muốn bồi mẫu thân, bồi hoàng tổ mẫu.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Thái hậu cười nói, “Rồi thì con cũng phải gả đi, mà cho dù con có gả đi thì cũng có thể thường xuyên về thăm tổ mẫu mà.”
Tiêu Mạt cầm quả nho đã được cẩn thận lột hết vỏ đưa qua cho thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, mau ăn nho ạ.”
Thái hậu bất đắc dĩ há mồn, “Con, đứa nhỏ này…….”
Người nói vô tình, người nghe có tâm.
Hà Văn Tuấn nãy giờ vẫn xem hoa nói chuyện phiếm kỳ thật vẫn luôn chú ý đến chỗ Tiêu Mạt. Lúc mà thái hậu nhắc tới chuyện gả chồng thì biểu tình của cậu rõ ràng dao động.
Thì ra là có tình ý a~ Không biết vị công tử này đến khi nào mới nói lòng mình cho Tiêu Mạt biết, càng không biết bao giờ mới dám hướng Khang Vương cầu hôn Tiêu Mạt?
Bách Thần chỉ biết Hà Văn Tuấn say mê Tiêu Mạt mà lại không biết phụ thân hắn- Bình Tây Hầu cũng có chủ ý này.
Đích trưởng tử của Bách Triển Nguyên đã qua tuổi hai mươi, trong nhà chỉ có một thiếp hồi phòng, vẫn chưa có cưới chính thê.
Vốn dĩ Bách Triển Nguyên vẫn chưa chọn được người thích hợp nhưng vừa rồi lão chợt nghe lời thái hậu nói đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra rằng Tiêu Mạt quả là một người con dâu xứng đáng được chọn.
Xinh đẹp, thông minh, tươi mát mềm mại như quả hồng căn mịn, nhưng chủ yếu nhất chính là thái hậu cực kỳ yêu thương nàng. Nếu Bách An Bang trở thành chồng của cháu thái hậu thì ngày sau ôm đùi cũng dễ dàng mà ôm hơn.
Bách Triển Nguyên thấy nữ nhi mình ở phần tranh tài cơ hồ không hề có khả năng đánh bại được gia nữ của Liễu gia, nên liền lựa chọn quên đi cái câu không bao giờ muốn lui tới Khang Vương phủ mà lão đã từng nói trước đó. Tóm lại, bỏ cái lộ tuyến Ngũ hoàng tử này chuyển sang tự vả mặt mình mà đánh chủ ý lên Tiêu Mạt.
Lão nhìn nhi tử ngồi cách khá xa đang lẳng lặng uống trà. Bách Triển Nguyên nghĩ mình hẳn là phải đi tâm sự cùng với Bách Thần một chút.
……
Bách Thần từ lúc giữa giờ ngọ đã bắt đầu rót một bụng rượu, hậu quả là giờ có chút quá mót. Hắn vắt hết óc cố gắng tìm một vài từ văn nhã, thấp giọng hỏi Tiêu Lẫm vẫn luôn ngồi bên cạnh, “Tiêu công tử, cái kia…… Cho hỏi tây các nằm chỗ nào? Lần đầu tiên ta tới Vạn Thọ Cung, chuyện đường xá như người mù vậy.”
Bách Triển Nguyên không ưa gì cái người con của vợ lẽ này, vì thế cho dù trong cung có hoạt động gì thì cũng không bao giờ dẫn nguyên chủ tới đây. Những việc trên do Băng Nhi nói với hắn.
Tiêu Lẫm sửng sốt, ngay sau đó nói: “Vòng qua hồ sen rồi cứ đi thẳng theo hướng tây sẽ thấy một rừng trúc, sau cánh rừng chính là nơi cần đến.”
Dừng một chút, lại nói: “Có cần ta dẫn đường không?”
“Không cần, cảm ơn.” Bách Thần đứng dậy, thấp giọng nói: “Ta đi một lát sẽ về.”
Tiêu Lẫm gật đầu.
Nhìn bóng dáng Bách Thần rời đi, Tiêu Lẫm không nghĩ ra vừa nãy vì sao bản thân lại bổ sung thêm một câu như vậy.
……
Bách Thần thực sự cực kỳ gấp lắm rồi, vì thế đi càng nhanh hơn.
Khi đi hết hết vòng hồ sen, rồi lúc đi vào núi giả, hắn bỗng xoay người, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Phụ thân, sao người không đi bồi mẫu thân đi, đi theo ta làm gì?” (*)
《Ta ghét ba cái vụ xưng hô này lắm. Vì không đúng là rối một nùi. Chỗ này vì quan hệ giữa cha con Bách Thần không tốt nên ta để xưng hô Ta- phụ thân》
“Cái tiểu tử thúi ngươi giờ đã có lông có cánh liền trở mặt phải không?” Bách Triển Nguyên cực kỳ vất vả mới đuổi kịp hắn, giờ mệt đến thở hồng hộc, “Đi nhanh như vậy làm cái quái gì!”
“Ta quá mót.”
“.........” Bách Triển Nguyên nghẹn lời, sau đó vặn mặt, “Ngày hồi môn ngươi và Tiêu Lẫm không về thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại thái độ ngươi đối với phụ thân như vậy được sao?”
Bách Thần lập tức vào trạng thái tất cung tất kính, “Vậy phụ thân, xin hỏi người tìm ta có việc gì?”
Bách Triển Nguyên trừng mắt rồi liếc hắn một cái, lão cố gắng bình ổn hơi thở xong mới nói: “Nãy ta có nghe thái hậu nói, cô em chồng ngươi vẫn chưa đính hôn……”
“Phụ thân.” Chỉ mới nghe được một nửa thì Bách Thần đã biết lão ta có dự định gì, vì vậy hắn trực tiếp đánh gãy lời lão, “Chuyện này ta không giúp nổi, người hãy tự bàn với Vương gia đi.”
“Ngươi!” Bách Triển Nguyên làm bộ muốn đánh hắn thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau núi giả truyền đến. Lão buộc phải thu hồi tay đã vươn được một nửa kia về, làm bộ làm tịch chỉnh lại y phục, nghiêm trang nói: “Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của ca ca ngươi, ngươi phải luôn nhớ tới a.”
Vừa dứt lời không đợi Bách Thần đáp lại đã lập tức vội vàng đi mất.
Bách Thần: ……
Hắn cơ hồ giận đến hóa cười.
Có đôi khi hắn không thể phân rõ cái người cha thích chiếm tiện nghi này là khôn khéo hay ngu xuẩn nữa. Lão dựa vào cái gì mà cảm thấy hắn sẽ cố sức đi làm cái chuyện phá hỏng phẩm chất như vậy?
Liền không tính tới gia thế, lấy tài năng của Tiêu Mạt thôi thì Bách An Bang ngàn năm cũng trèo không tới.
Hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, vừa muốn tiếp tục đi đến nơi cần đến thì liền thấy một người từ đằng sau núi giả đi ra.
Quần áo màu tím, anh tuấn cao lớn, trên người còn có mùi hương cỏ cây nhàn nhạt.
“Thỉnh an Ngũ hoàng tử.” Vừa thấy rõ người đến Bách Thần lập tức đứng vững hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Ngũ hoàng tử hơi hơi nheo đôi mắt quan sát thiếu niên nghiêm trang trước mặt này, “Bách công tử ngươi muốn đi đâu vậy?”
Bách Thần: “Đi giải quyết một chút, ta quá mót.”
Hắn đã cố nhịn nãy giờ. Hiện tại lại thấy ánh mắt đối phương dao động trên dưới người mình, đã vậy còn mang theo ý suồng sã làm hắn thực không thoải mái. Vì thế liền dứt khoát nói lời thô tục luôn.
Ngũ hoàng tử sờ sờ mũi, cười, “Vậy ta không quấy rầy ngươi nữa.”
Bách Thần hơi hơi chắp tay, lướt qua người gã đi nhanh về phía rừng trúc.
……
Từ WC đi ra, rồi lúc băng rừng trúc bỗng nhiên cảm giác được một trận hơi thở không tầm thường.
Thân thể phản ứng theo không kịp suy nghĩ, vì thế chưa làm được động tác gì đã bị người xuất hiện chế trụ.
Thật là âm hồn không tan.
“Ngũ hoàng tử, người làm gì vậy?” Bách Thần dùng sức ném tay gã ra, “Lôi lôi kéo kéo thế này không hề hay đâu.”
“Gả vào Vương phủ, không hạnh phúc chút nào đúng không?” Ngũ hoàng tử không những không tức giận mà còn mỉm cười nhìn Bách Thần, “Căn bản Tiêu Lẫm đâu có thích ngươi, ngươi cần chi ra vẻ bộ dáng trinh tiết như thế?”
“Ha, phải vậy không?” Trong lòng Bách Thần vô cùng buồn bực, vì cái gì mà hắn cảm thấy dường như cả thế giới đều biết Tiêu Lẫm không thích hắn? Lòng phun tào bao nhiêu miệng lại nói nhàn nhạt bấy nhiêu, “Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến Ngũ hoàng tử?”
“Ở cùng một người không yêu thương mình còn không bằng tự mình đi tìm niềm vui sướng khác.” Ngũ hoàng tử tiến tới hai bước, “Ngươi nghĩ như thế nào?”
Bách Thần hiểu rõ rồi, đây là muốn trực tiếp thượng hắn a…….
Ngũ hoàng tử tham sắc vượt cả thiên hạ, có khi còn vượt hơn cả cái vũ trụ này. Phỏng chừng con cái nhà người ta mới lớn một chút, không bàn nam hay nữ, đều bị tinh trùng thượng não mà bắt người về.
Khó trách hoàng thượng không thích gã. Tham sắc tựa như tự mình đặt một cây đao trên đầu, người như vậy cho dù có tài cán cũng không thể nào quản lý tốt được một quốc gia.
“Ta không nghĩ như vậy.” Bách Thần lười vòng quanh, trực tiếp nói thẳng, “Ta không có hứng thú với Ngũ hoàng tử.”
Ngũ hoàng tử sắc mặt biến đổi, đây là lần đầu tiên có con mồi nói với gã lời không lưu tình như vậy.
Bất quá, càng thú vị hơn.
Gã đã nhìn nhiều mấy con cừu non dịu ngoan, xinh đẹp, giờ lại gặp được một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, thật mới mẻ.
“Nhưng ta lại có hứng thú với ngươi a.”
Ngũ hoàng tử tới gần, muốn bắt lấy tay hắn, Bách Thần chợt lóe một cái khó khắn lắm mới tránh thoát được.
Trong lòng kêu thầm không tốt, Ngũ hoàng tử là người biết võ công, nơi này lại yên tĩnh không một bóng người, bản thân càng lại không phải là đối thủ của gã.
Ngũ hoàng tử muốn động thủ lần nữa bỗng nhiên lá bên ngoài rừng trúc bị thứ gì đó cán lên, phát ra một trận tiếng vang lớn.
Ngũ hoàng tử nhíu lông mày, dừng động tác lại.
Sau khi nghe kĩ thì ra chính là âm thanh chuyển động của xe lăn.
Bách Thần trong lòng thở phào một hơi
“Sao lại đi lâu như vậy.”
Theo giọng nói, Tiêu Lẫm đẩy xe lăn chậm rãi xuất hiện.
“Gặp Ngũ hoàng tử, cùng hắn nói nói mấy câu.” Bách Thần đi qua đặt tay lên tay đẩy xe lăn, “Thật ngại, vì đã làm ngươi đợi lâu như thế.”
Tiêu Lẫm nhàn nhạt hành lễ, “Thì ra Ngũ hoàng tử cũng ở đây.”
“Không hổ là tân hôn yến nhĩ (*) cảm tình thật tốt, mới xa nhau có một chút đã nhớ thương.” Ngũ hoàng tử mau chóng khôi phục thái độ bình thường, làm ra bộ dáng chuyện gì cũng chưa xảy ra, cười tủm tỉm nói, “Vậy không làm chậm trễ vợ chồng hai ngươi nữa, ta đi trước.”
《(*) Chỉ nàng dâu mới, vợ mới.》
“Ngũ hoàng tử đi thong thả.” Tiêu Lẫm nói.
Chờ đến khi thân ảnh Ngũ hoàng tử hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Bách Thần mới nói: “Cảm ơn ngươi.”
Nếu không phải Tiêu Lẫm xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ hôm nay hắn rất khó thoát thân.
Tiêu Lẫm chỉ ừ một tiếng: “Đi thôi.”
“Được.”
Bách Thần đẩy xe lăn, hai người chậm rãi đi về hướng hồ sen.
Gió nhẹ thổi mặt hồ gợn từng đợt sóng lăn tăn, là mùa hè nên hoa nở rộ cả một góc màu hồng phấn.
Dọc đường đi không khí thực tĩnh lặng. Tiêu Lẫm không nói lời nào, Bách Thần cũng không biết nói cái gì ngoài việc phi thường cảm tạ tòa băng sơn này ra tay giải vây cho hắn.
“Vị Ngũ hoàng tử này không tốt.” Tiêu Lẫm đột nhiên nói, “Người đừng bị hắn lừa.”
“…… Được, nghe ngươi.”
Bách Thần cảm thấy kỳ thật băng sơn cũng không chán ghét đến mức như thế, nói cách khác, chọn y làm bằng hữu cũng không tồi.
--------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn không quan hệ tiểu kịch trường.
Bách Thần: Ta thiệt tâm thiệt ý muốn làm bằng hữu với ngươi, ngươi lại muốn thượng ta?!
Tiêu mỗ nhân: Thực xin lỗi, ta nhịn không được. JJ