Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 47: Chương 47: Thê tử và một tương lai đầy hứa hẹn




Bách Thần hỏi thực trực tiếp.

Nếu muốn thương lượng vụ án thì những tin tức có liên quan phải nói ra. Dù sao cũng đã lường trước Tiêu Lẫm sẽ không hề giấu diếm điều gì, có hỏi trực tiếp cũng chẳng sao.

Y là một người thông minh, thấy rõ tình thế, nhân phẩm cũng không tồi.

Nếu không thì y cũng chẳng để ảnh vệ lộ diện trước mặt Bách Thần, làm vậy cũng coi như là một loại phương thức biểu đạt thành ý đi.

Quả nhiên, Tiêu Lẫm dừng một chút rồi nói: “Bồn Nam Thiên Trúc ở chỗ ta là do Ngọc Yên đem về.”

Mày Bách Thần nhăn lại, vừa định nói thì Tiêu Lẫm nói tiếp: “Ngọc Yên thấy Noãn Xuân đem về một bồn cây thật đẹp, vì thế cố ý chạy theo hỏi nơi bán, rồi nhờ người đi chợ hoa thành nam mua về.”

Trong lòng Bách Thần sáng tỏ, đây là muốn làm cho Tiêu Lẫm vui mà cố ý tìm mua, nhưng không ngờ tới vỗ mông ngựa phút cuối lại vỗ nhầm đùi.

Tỷ muội tốt đã chết, bồn hoa lại làm cho chủ tử giận tím mặt, khó trách gần đây sắc mặt Ngọc Yên luôn rất khó xem, cũng không dám lượn tới lượn lui bên người Tiêu Lẫm.

“Ta nhớ Vương phi đã từng nói qua, bồn Nam Thiên Trúc chỗ bà là do Noãn Xuân đem về.” Bách Thần nghi vấn, “Nam Thiên Trúc vốn không phải là giống loài phổ biến ở phương bắc, một nha hoàn như Noãn Xuân sao lại biết được? Rồi lí do nào khiến nàng đem nó về Vương phủ?”

Tiêu Lẫm nói: “Vấn đề này trước khi Noãn Xuân chết ta đã hỏi qua Ngọc Yên. Ngọc Yên nói Noãn Xuân ra chợ hoa được một vị lão bản đề cử cho nàng, biết Vương phi thích hoa cỏ nên liền mua về một bồn hiếu kính Vương phi.”

“Sau đó ngươi cho người ra chợ hoa điều tra về vị lão bản kia.” Bách Thần thấy biểu tình Tiêu Lẫm, suy đoán nói, “Có phải không có kết quả?”

Tiêu Lẫm gật đầu: “Chợ hoa thành nam chỉ có hai cửa hàng bán Nam Thiên Trúc, cả hai lão bản đều là người dị tộc. Lúc Phi Vân tìm đến thì một chết, một mất tích.”

……

Giết người diệt khẩu.

Noãn Xuân chết, lão bản bán hoa một chết một mất tích, manh mối có thể nói là hoàn toàn bị chặt đứt.

Cho dù có hoài nghi cũng không thể lấy ra chứng cứ.

Nếu không phải hôm nay Hà Văn Quang tự mình lộ quan hệ với Noãn Xuân, xem ra án này muốn tiến triển sẽ phi thường khó khăn.

Bách Thần tự hỏi một lúc, hỏi: “Cái vị lão bản chết là do bị hung khí nào giết?”

“Một kiếm cắt đứt yết hầu, sạch sẽ lưu loát.”

“Thủ pháp này giống cách làm của sát thủ.” Bách Thần nói, “Bọn chúng chỉ muốn tiền, không hề có thâm cừu đại hận với người bị giết, dùng cách này chẳng những sạch sẽ lưu loát còn là thống khổ nhỏ nhất người bị giết phải chịu.”

“Ta cũng nghĩ đến điểm này, nhưng ở kinh thành ngư long hỗn tạp, tổ chức sát thủ nói lớn nói nhỏ đếm ra cũng có vài cái, nếu điều tra rất phí thời gian. Hơn nữa….” Tiêu Lẫm chuyển giọng, “Nghề bọn chúng làm là giết người. Bắt người tiền tài cùng người tiêu tai, dù có tra ra là do ai giết, bọn chúng nhất định không chịu nói ra khách hàng là ai.”

“Thì ra là vậy.”

Nghề nào cũng có quy củ của riêng mình, sát thủ lấy mũi đao liếm huyết mà mua bán, nếu bán đứng khách hàng tương đương với việc hủy hoại danh dự của bản thân. Chẳng những từ đây không ai thuê, mà còn cho dù có trốn ở chân trời góc biển nào đi nữa cũng sẽ bị người cùng nghề đuổi giết.

Bách Thần lại nói: “Vị lão bản mất tích kia sợ là cũng bị giết rồi, chỉ là do chưa tìm được thi thể mà thôi.”

Tiêu Lẫm nói: “Đã mất tích được vài ngày, nếu không phải tiểu nhị báo án thì sẽ không có người nào biết.”

Án kiện bị sát thủ giết chết trừ khi phía trên phái ra tinh anh đi điều tra bằng không đây sẽ biến thành án vô đầu. Địa vị của sĩ nông công thương ở tân triều đều không được coi trọng. Hiện tại người chết là hai người dị tộc lại còn làm nghề buôn bán, phía trên tuyệt đối sẽ không hao tâm lực đi điều tra.

Điều tra theo con đường tổ chức sát thủ tương đương với việc tìm kim đáy biển, vô dụng.

“Hai cửa hàng ở chợ hoa kia giờ đã đóng cửa rồi đi?” Bách Thần nói, “Lúc điều tra, ngươi có bảo Lâm thị vệ đem theo bức họa để dò hỏi tiểu nhị của cả hai cửa hàng chưa?”

Bách Thần nói thật ngắn gọn, nhưng mang theo bức họa vẽ ai đi hỏi người, trong lòng hai người bọn họ biết rõ ràng, không cần nhiều lời.

“Rồi.” Tiêu Lẫm không phủ nhận, “Nhưng bọn họ đều nói chưa từng gặp qua.”

……

Câu trả lời này cũng đã nằm trong dự kiến, ai lại ngu đến mức tự mình hiện thân cơ chứ, không ngại đem phiền toái cho bản thân à?

Bách Thần nói: “Ta có một ý tưởng, liệu Tiêu công tử có muốn nghe?”

Tiêu Lẫm: “Mời Bách công tử cứ nói.”

“Có thể phiền Lâm thị vệ đến gặp hai tiểu nhị kia thêm lần nữa không?” Bách Thần nói, “Nếu có thể gặp lần nữa, đem bức họa vẽ Hà Văn Quang cho bọn họ nhìn thử, không chừng sẽ có kết quả.”

Ánh mắt Tiêu Lẫm sáng lên.

“Đa tạ.” Thanh âm tuy bình tĩnh nhưng ẩn ẩn mang theo cảm kích.

“Việc nên làm.” Bách Thần nói, “Hiện tại chúng ta xem như đã ngồi chung một thuyền, giúp ngươi cũng như giúp chính ta.”

Sắc mặt Tiêu Lẫm không tự giác cứng lại, thực mau lại khôi phục bình thường.

“Nếu thật là Hà Văn Quang, vậy hắn làm vậy vì cái gì?” Tiêu Lẫm lẩm bẩm tự nói, “Nghĩ không ra lý do.”

“Chỉ sợ là Hà Văn Quang cũng chỉ là con chốt thí, bị kéo vào trong vòng mà thôi.” Bách Thần nói, “Đầu óc hắn như thế nào chúng ta cũng biết rồi.”

Tiêu Lẫm bị những lời này chọc đến nỗi không thể không cười. Băng sơn kéo khóe miệng cười làm cho người ta có cảm giác vạn vật sống lại.

Thật tốt, cười một cái thật tốt, Bách Thần thầm nghĩ.

“Ta giúp ngươi chẳng những vì chúng ta chung thuyền mà còn vì ta cực chán ghét loại người ác độc, xem mạng người như cỏ rác.” Bách Thần bổ sung nói, “Dùng âm mưu xảo trá chỉ đạt được lợi ích nhất thời, không có mưu lược hùng tài chung quy sẽ không làm được chuyện lớn.”

Tiêu Lẫm nghe xong những lời này, trong lòng không tự giác hơi chấn động.

Thiếu niên trước mắt này có lẽ không có dung nhan tuyệt thế, cũng không có kinh thế tài học, nhưng hắn trong suốt, thông thấu, lại nhiệt huyết. Tuổi còn nhỏ nhưng gặp biến bất kinh, có phong độ của đại tướng, khí chất khiêm tốn của quân tử.

Tiêu Lẫm nghĩ đến một câu không quá thỏa đáng hình dung: Mỹ nhân ở cốt không ở da.

Lúc trước ta đã hiểu lầm hắn rồi.

Bách Thần trên danh nghĩa là “thê tử”, cũng không phải là gối thêu hoa, mà hoàn toàn ngược lại. Kiến thức hắn rộng rãi, tiền đồ vô lượng.

Y không khỏi tự giễu, bản thân tự xưng là người thông minh, không quan tâm những lời đồn xung quanh; cũng bởi vì quá tự tin nên mới rơi xuống kết cục như bây giờ.

……

Bách Thân đương nhiên là không biết đủ loại cảm xúc ngổn ngang trong lòng Tiêu Lẫm, hắn vẫn còn mãi suy nghĩ cái án tử kia.

“Tiêu công tử, thê tử của hai lão bản kia không ở kinh thành?”

Tiêu Lẫm lấy lại tinh thần, nghĩ một lát rồi nói: “Lão bản bị giết kia đã cùng toàn gia dời tới kinh thành, hiện tại đang ở chợ phía nam.”

“Vậy có biện pháp.” Bách Thần lộ ra tươi cười giảo hoạt, “Ngươi đem bức họa vẽ người hoài nghi kia đem cho hài tử lão bản nhìn chút.”

“Hài tử?” Tiêu Lẫm nhất thời không phản ứng kịp, “Ta đã từng lệnh Phi Vân cầm bức họa hỏi qua thê tử lão bản, nàng cũng nói chưa từng gặp.”

Bách Thần nói: “Người lớn vì rất nhiều nguyên nhân nên sẽ có điều giữ lại, thậm chí là nói dối. Nhưng tiểu hài tử căn bản sẽ không. Với lại nó cũng không chịu quá nhiều phòng bị, nói không chừng thấy nhiều nghe nhiều.”

Tiêu Lẫm khó hiểu: “Vì sao không đem bức họa vẽ Hà Văn Quang cho nhị nữ lão bản nhìn thử?”

Bách Thần: “Ta đoán Hà Văn Quang vẫn chưa đến nhà vị lão bản kia.”

“Ý của ngươi là……” Tiêu Lẫm mê mang một cái chớp mắt, thực mau đã đem việc này xâu chuỗi lại, “Vậy bồn Nam Thiên Trúc kia là Hà Văn Quang đưa cho Noãn Xuân, Noãn Xuân lại mượn hoa hiến phật đưa cho mẫu thân ta. Tóm lại, Hà Văn Quang ấm áp giống gió xuân, không biết bồn hoa kia có độc?”

Bách Thần: “Có lẽ là do hắn được người khác giới thiệu cho, tỷ như người nào đó, lại tỷ như…… Vị lão bản kia chẳng hạn.”

Lúc trước Tiêu Lẫm nghi hoặc ý nghĩ đứt quãng như một đoạn khe đất, giờ nghe Bách Thần nói dường như khe đất ấy dần dần hợp lại, tất cả manh mối đều được xâu chuỗi hoàn chỉnh.

“Hà Văn Quang thật ngu xuẩn.” Tiêu Lẫm hừ lạnh một tiếng, “Bị người ta dùng đao chém mà còn hồn nhiên không phát giác ra.”

“Đầu óc hắn đơn giản, lại dễ xúc động, còn háo sắc.” Bách Thần buông tay, “Người vác nồi tốt như vậy, không tìm hắn thì tìm ai.”

Sự thật hiển nhiên, có người mượn tay Hà Văn Quang đem một bồn Nam Thiên Trúc có độc vào Vương phủ.

Người kia còn biết Ngọc Yên và Noãn Xuân là tỷ muội tốt, dự liệu được Ngọc Yên sẽ vì muốn Tiêu Lẫm cao hứng mà không tiếc tiêu một số tiền lớn để mua về một bồn Nam Thiên Trúc về.

Hay vì dùng tâm tư cong cong vòng vòng để ám hại người khác, còn không bằng đem tinh lực này dùng vào chính sự, có công mài sắt có ngày nên kim, Bách Thần bất đắc dĩ mà nghĩ.

Hắn biết suy đoán của mình lúc này cũng không đáng tin cậy lắm, nhưng trước mắt xem ra cái này có khả năng lớn nhất rồi.

“Gã sai vặt đến xem thi thể lúc trước là do Hà Văn Quang phái đi đi?” Tiêu Lẫm đột nhiên nói, “Cũng chỉ có người ngu xuẩn như hắn mới dám lấy thân phạm hiểm như vậy.”

Bách Thần gật đầu: “Hẳn là hắn sợ bị người ta phát hiện hắn và Noãn Xuân có dan díu, rồi hoài nghi hắn giết người nên muốn hủy thi diệt tích.”

“Không ngờ lại làm bại lộ hành tung, cho chúng ta tìm được manh mối.”

Bách Thần nói: “Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm. Hơn nữa nếu thực sự thành công thì hắn còn trở thành người bị tình nghi nhiều hơn nữa.”

Hai người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy trìu mến đối với việc Hà Văn Quang đã làm, cùng dạng với cách nhìn một người thiểu năng trí tuệ.

“Hôm nay thu hoạch rất nhiều, đa tạ.” Mắt thấy thời gian không sai biệt mấy, trà cũng đã uống mấy chén, Tiêu Lẫm chắp tay, “Ta cáo từ.”

“Tiêu công tử khách khí.” Bách Thần đáp lễ, “Tối nay đúng giờ ta sẽ tới châm liệu, nhân tiện còn có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.”

“Được.”

……

Tiêu Lẫm đi rồi, Bách Thần đi vào trong sân, lười biếng nằm trên ghế nằm

Hắn đoán rằng, trước đây Tiêu Lẫm vẫn luôn án binh bất động là bởi vì y không xác định được là ai gây chuyện. Nếu lần này hắn suy luận không sai, lấy bản lĩnh của Tiêu Lẫm và Lâm Phi Vân thực mau sẽ tra ra được kết quả.

Nếu không lấy được chứng cứ thực sự để đối chất, thì trong lòng y cũng đã có thể xác nhận được mục tiêu hoài nghi.

Có mục tiêu, hết thảy đều không thành vấn đề.

Hắn đánh cuộc một túi thức ăn của Tiểu Hoa, chắc chắn những ngày về sau của Vương phủ càng ngày càng náo nhiệt.

Tiêu Lẫm bên kia đã ra mặt, hắn bên này cũng phải nỗ lực mới được.

Đúng lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên từ Tùng Trúc Uyển bay qua đây.

“Lại đây.” Bách Thần hướng nó vươn tay cánh tay ra.

Tiểu Hoa nghe lời mà đứng trên cánh tay hắn.

“Mi thật là một tiểu quỷ bướng bỉnh. Chủ nhân của mi vừa mới về không lâu, mi không ở đó bồi hắn mà vội vàng chạy qua bên này tìm ta, không sợ hắn sinh khí sao.” Bách Thần dùng ngón tay gãi gãi cái đầu nhỏ của Tiểu Hoa. Lông xù xù mềm mụp, xúc cảm thật tốt.

Tiểu Hoa vui vẻ kêu: “Ku ku ku!”

“Được được được, biết mi ngoan ngoãn.” Bách Thần nói, “Vậy tiếp tục bồi ta đọc sách ha?”

Tiểu Hoa gật đầu: “Cô!”

……

“Thiếu gia, uống dược.”

Ngọc Yên gõ cửa vào phòng, phát hiện chủ tử đang ở ban công ngắm phong cảnh.

Sườn mặt lúc nào cũng lạnh lùng hiện tại lại có chút nhu hòa. Ngọc Yên nhìn đến ngây dại, bộ dạng chủ tử lúc này, rất đẹp.

Nhưng tới lúc y quay đầu nhìn ả, vẫn là cái gương mặt lạnh như băng sương kia.

“Đặt trên bàn nhỏ.”

“Vâng.”

Ngọc Yên không dám cãi mệnh lệnh chủ tử, nhưng lúc đặt dược lên bàn lại trộm nhìn về hướng hồi nãy chủ tử nhìn.

Xuyên qua khe hở rừng trúc, có thể thấy Bách Thần đang mỉm cười nói chuyện cùng Tiểu Hoa, khung cảnh ấm áp một cách kì diệu.

Tác giả có lời muốn nói:

Hà Văn Quang: Cõng nồi riết cũng thành thói quen.

Tiểu Hoa: Có thù thì thù, oán thì oán, sao lại đánh cược thức ăn của con!(*)

《(*) Tác giả đã từng nói, về sau Tiêu Hoa sẽ là con của hai người, nên ta dùng xưng hô ‘con’.》

……….

3/3/2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.