Edit: Vân Nhi
Sáng sớm chỉ thấy bên ngoài âm u , trời giống như là bị ai dùng mực loãng
chà lên vài nét, gió Bắc thổi khiến cho cái chuông nhỏ treo ở hiên nhà quay
tròn đinh đinh đang đang vang lên không ngừng.
Minh Ngọc chung quy vẫn là không quản thúc được, nhìn nàng đứng trên đất
một bên thì dậm chân một bên thì chà sát hai bàn tay, ta cười nói: “ Nhìn tên tiểu
hầu tử ngươi, trời lạnh như thế, còn chạy ra đây làm gì?”
Nàng mặc cái áo choàng sa tanh màu đỏ thẫm, lộ ra trên người là trường bào
cũng màu đỏ thẫm, tiếp nhận lò sưởi tay nha hoàn mang tới, nàng cầm thật chặt,
ánh mắt cười nói: “ Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ thôi!”
Phân phó nha hoàn ở trên tháp trải thật nhiều da đệm giường, ta để cho nàng
cởi bỏ giày leo lên ngồi. Da lông màu tuyết trắng, cùng với quần áo nàng đỏ
thẫm, lại hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn với hàm răng trắng tinh và đôi mắt sáng,
trông rất đẹp mắt.
“ Muội làm sao lại nhớ ta?” sau khi bọn nha hoàn hầu hạ nàng ngồi vào chỗ
của mình, ta cười nói: “ Sợ là muốn tránh cái an nhàn lại gặp phải phiền phức
rồi!” sau đó ta nghiêng mắt nhìn Tôn ma ma, hỏi: “ Tôn ma ma, Minh Ngọc đây ở
nhà lại gây cái họa nào rồi?”
Tôn ma ma cung kính ngồi xuống, bất đắc dĩ cười: “ cách cách có chuyện
không biết, Nhị cách cách có điểm không chịu nổi quản thúc. Ngạch phụ mời tới
vài vị ma ma trong cung, lại không có giống như lão nô dễ dàng nói chuyện. Việc
đi đứng nằm ngồi, ăn, mặc, ở cơ hồ đều dạy vài lần. Nhị cách cách bị sửa trị
đến quay cuồng rồi!” bà nói xong, không khỏi chép chép miệng, còn nói: “ Thật
sự chịu không nổi, nên mới đau khổ năn nỉ ngạch phụ, đến tìm cách cách để thanh
tịnh vài ngày!”
Ta nhìn xem Minh Ngọc sắc mặt càng ngày càng buồn khổ, nhịn không được ta
khẽ nở nụ cười.
Minh Ngọc quệt miệng nói thầm: “ Tôn ma ma, ta nghe thấy ý tứ trong lời nói
của bà có vẻ rất vui sướng khi người gặp họa!”
Tôn ma ma cố nén cười nói: “ Lão nô không dám ạ!”
“ Tỷ tỷ, muội không cần đi tuyển tú có được không?” Minh Ngọc nháy mắt, ủy
khuất nói: “ muội quy cũ không được, tính nết cũng không tốt, tuyển cũng phải
lật bài tử. Thời giờ thới thời gian tuyển cũng còn hơn mười tháng, lại bị mấy
lão ma ma khi tra tấn nữa thì chỉ sợ không đợi được tới ngày tiến cung thì muội
đã bước một chân vào quan tài rồi!”
Ta liền quát nàng: “ Nói bậy! Nhiều người ở đây mà nói chuyện vẫn không
biết suy nghĩ!” Tôn ma ma cũng ở bên cạnh niệm phật: “ Tiểu tổ tông của ta ơi,
đừng có nói những lời bậy bạ như vậy, xin thần phật phù hộ…”
“ Muội cho rằng không muốn đi thì không cần đi?” ta nhìn chằm chằm vào ánh
mắt của nàng hỏi: “ Quy cũ này đã được đặt ra nhiều năm, chỉ một mình muội là
có thể thay đổi được sao?”
“ Muội không muốn giống như cô cô vậy, cũng không muốn giống như tỷ tỷ
vậy!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Ngọc đỏ bừng: “ Nhìn thì kim tôn ngọc quý,
nhưng trên thật tế tỷ qua được mấy ngày? Một người thì đọc sách viết chữ, một
người thì ngắm hoa ngắm trăng, làm cái gì đều cũng chỉ có một mình! Giống như
một con chim bị giam trong lồng vậy, chỉ có thể lặng lẽ nhìn trời qua ngày! Còn
có cô cô…”
“ Câm miệng!” nghe nàng chuẩn bị nói ra những lời nói bất kính, ta vội vàng
ngừng lại: “ Có một số việc suy nghĩ trong đầu rồi thôi, trăm ngàn lần không
được nói ra!” Ta chuyển tới vòng tay ngọc bích trên cổ tay, trầm ngâm một chút:
“ Tuyển tú là không thể tránh khỏi, nhưng tỷ tỷ có thể đi cầu xin cô cô và Huệ
phi nương nương, giúp cho muội tìm được một chỗ tốt!”
“ Cái gì mà chỗ tốt chứ?” Minh Ngọc nhìn ta “ Các vị ấy tìm thấy đơn giản
chỉ là dòng họ hoàng thất mà thôi, còn nếu không thì chính là con em nhà quyền
cao chức trọng giàu có mà thôi, là một đám văn không thành võ không giỏi, muội
mới không thấy lạ!”
Ta có chút giận, lại có chút đồng tình, nửa vui đùa hỏi nàng: “ như thế
nào? Chẳng lẽ muội muốn tự mình đi tìm? Tiểu cô nương à, muội nghĩ hiểu được
cái gì? Cho dù là chính mình nhìn trúng, kết quả cũng không chắc là tốt. còn
không bằng nghe lời của cha mẹ, lời của mai mối thì tốt hơn!”
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, có chút tức giận nói: “ đúng vậy, chính mình
tìm cũng chưa chắc là tốt!”
Ta nghẹn lời.
“ Tỷ tỷ,” Nàng đột nhiên chua xót nói: “ tỷ có còn nhớ đã dạy cho ta một
bài thơ hay không?” Khuôn mặt nàng nghiêm túc ngâm lên: “Khô ngư quá hà khấp,
hà thì hối phục cập! Tác thư dữ phường tự: tương giáo thận xuất nhập!”
ta cầm lấy cuốn sách trong tay đứng dậy, vỗ nhẹ trong lòng bàn tay” Tương
giáo thận xuất nhập, tương giáo thận xuất nhập…”
không biết từ khi nào thì trời nổi tuyết, cửa sổ giấy có mấy hạt tuyết từng
trận từng trận bay vào. ở nhà chính lò sưởi được mở ra, âm thanh cười nói xyên
qua rèm cửa thật dày tới đây.
PHương Nhi tiến vào, ta hỏi nàng: “ Bối Lặc gia đã trở lại?”
Nàng trả lời: “ Mới vừa rồi Liên An qua nói, Bối Lặc gia phân phó chuẩn bị
lò sưởi ở trong Đông noãn phòng, ngài mời vài vị gia trở về uống rượu!”
“ uống rượu?” Ta nghi hoặc hỏi.
“ Nói là chúc mừng Thập gia vừa mới có thêm một vị tiểu a ca!” Phương Nhi
cười trả lời.
Ta sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới, lúc ta vừa tới có nghe nói trong
phủ của Dận Nga có trắc phúc tấn, xem ra ta cũng nên đưa tới một phần hạ lễ!
Đang tính toán nên đưa tới cái gì, thì chợt nghe Minh Ngọc lạnh lùng cười
nói: “ Tỷ tỷ, có nhìn thấy không? Đây chính là nam nhân. Đích phúc tấn còn chưa
có vào cửa, Trắc phúc tấn đã sinh tới a ca thứ ba rồi!”
Ta thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lạnh lùng, nhịn không được cười nói: “
Muội cũng đừng có vì một người mà lật đổ cả thuyền như vậy!”
Nàng nhìn xem ta, trong ánh mắt là vẻ lạnh buốt không tương xứng với tuổi
của nàng: “ tỷ tỷ, ngạch nương của chúng ta là quận chúa tôn quý, A mã không
phải vẫn là nạp thêm vài tiểu thiếp hay sao? Còn có, ngay cả Bát gia, năm đó
khi tỷ vừa mới vào cửa…”
“ Nhị cách cách!” Liễu Nhi luôn bên cạnh hầu hạ ta đột nhiên hô lên, hơn
nữa sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Minh Ngọc phảng phất giống như đã nghĩ tới
cái gì, thành khẩn liếc nhìn ta một cái, cúi đầu không nói.
Liễu Nhi quỳ rạp xuống đất: “ Phúc tấn, nô tỳ biết sai rồi!”
Ta cảm thấy trong ngực là một trận đau đớn, thân mình lắc lắc, vội vàng
chống đỡ, nhịn đau cười nói: “ Liễu nhi nha đầu này, càng ngày càng không ra
thể thống gì. Đợi nói với Liễu Ma ma, phạt ngươi một tháng bạc!”
Nhìn lại vài người đang kinh hãi, lại đang thở dài một hơi, ta hoảng hốt
hiểu được, có lẽ thời điểm mà Minh Tuệ vào phủ bát gia, đã từng phát sinh ra
một chuyện gì đó, mà việc này hẳn là một kiêng kị, là chuyện không thể nói ra.
Ngoài cửa sổ, tuyết tựa như rơi nhiều hơn.