Xuyên Qua Bộ Bộ Kinh Tâm Ta Là Minh Tuệ

Chương 14: Chương 14




Edit: Vân Nhi

Bước chân của ta hơi ngừng một chút, nghĩ tới ngày đó Dận Đường thất thố, trong lòng lại có hơi chút khẩn trương. Ta đương nhiên là nhìn ra, Dận Đường đối với Minh Tuệ hẳn là có một chút cảm tình không thể nói ra, cảm tình này có lẽ là đơn phương, bằng không Minh Tuệ cũng không có gả cho Bát gia.

Tuy nói hai người là biểu huynh muội, có chút tiếp xúc cũng không có gì lạ. nhưng bất quá bây giờ đang ở trong cung, khắp nơi đều có tai mắt, đừng nói là có cái gì đó, chính là cho dù ngươi có trời quang trăng sáng, thì cũng sẽ có người như hổ rình mồi chờ tìm lấy sai lầm. Cái gọi là miệng người đáng sợ, ta cũng tận lực không muốn đi làm cái chuyện gì gây sự chú ý của mọi người.

Trong lúc ta đang chần chờ suy nghĩ, thì thấy Dận Đường từ bên trong đi ra, trên người vẫn còn mặc triều phục. hắn vừa đi vừa khoác áo choàng, đi tới trước mặt ta thì ngừng lại, đôi mày thanh tú nhếch lên, mắt phượng mỉm cười, chắp tay ôn nhu nói với ta: “ bên ngoài hàn khí nặng như vậy, bát tẩu tới đây như thế nào lại không đi vào, ngạch nương chờ tẩu đã lâu!”

Ta phúc thân hành lễ, mỉm cười hỏi: “ Cửu gia phải về sao?”

Hắn lại nhíu mày, ra vẻ bất mãn cao giọng nói: “ ngạch nương thấy cháu gái sẽ không cần con. Nói là muốn cùng tẩu nói chuyện, ghét bỏ ta ở đây vướng bận, đuổi ta đi rồi!”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe Nghi phi cách cửa sổ cười mắng: “ Được rồi, ngươi đó, ở đó giận dỗi cho ai xem hả? bên ngoài lạnh như vậy, còn không để cho muội muội của ngươi vào đây!”

Dận Đường cũng cười lớn nói: “ trễ một chút ta lại tới thỉnh an ngạch nương!” Sau đó lại nói với ta: “ Bát tẩu, ta đây liền cáo lui trước!”

Lúc này Dận Đường thế nào lại có nửa phần cô đơn của đêm đó, hắn khoác áo choàng màu trắng, khuôn mặt trong suốt, quả thực là có vài phần phiêu phiêu như tiên. Nhìn thân ảnh của hắn bước ra cửa, ta mới bắt đầu xoay người bước vào trong nội đường.

Nghi phi nửa dựa nửa ngồi trên kháng, thấy ta tiến vào, không đợi ta hành lễ, liền vội vàng kêu cung nữ giúp ta cởi áo choàng, hầu hạ ta lên kháng, giữ chặt lấy tay ta, khẽ nói: “ đứa cháu này, ngươi như thế nào lâu như vậy mới tới thăm cô cô vậy?” bà lại hỏi tới Minh Ngọc, ngày thường ở nhà lấy gì tiêu khiển, có gây ra chuyện bướng bỉnh gì hay không.

Ta nhất nhất trả lời vấn đề của bà, lại đem mấy cuộn chỉ Huệ phi gửi tới cho bà. Bà nhận lấy nhìn nhìn, để sang một bên, một đôi mắt phượng nhìn ta cẩn thận đánh giá.

Bị bà nhìn có chút sợ hãi, mặt ta hơi đỏ lên, gục đầu xuống hỏi: “ Cô cô, người nhìn con như vậy làm gì?”

“ có phải có người làm cho con giận hay không?” gương mặt bà được bảo dưỡng thỏa đáng, tuy là đã lớn tuổi, nhưng vừa nhìn là biết thời trẻ bà cũng có nhan sắc thanh nhã, lúc này khuôn mặt mà vẻ thướt tha vẫn không giảm đang ẩn ẩn lộ ra chút hàn ý.

“ không” ta thở dài nói “ Cô cô vì sao lại nói vậy, có ai dám khi dễ con đâu?”

” ta ở đây có nghe nói vài ngày trước Tam phúc tấn ở trước mặt con nói vài lời khó nghe phải không?” bà ép hỏi.

“ chị em dâu bọn con trong lúc đó bất quá là đùa vui một chút thôi!” ta thưởng thức cái chuôi gối như ý bằng vàng trong tay, không thèm để ý nói.

Nghi phi đưa tay đoạt lấy cái như ý trong tay ta, thảy ra ngoài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “ Tuệ nhi, trước kia con cũng là một người tính tình mạnh mẽ, trong mắt không để một hạt cát, miệng lưỡi không buông tha người, như thế nào trong hai năm này lại càng lúc càng hòa tan, lại có chút cảm giác không tranh với đời vậy! lúc trước ta không muốn đem con gả cho lão Bát, theo hắn hai năm, cô gái mười bảy mười tám tuổi hiện nay tại sao nhìn như thế nào cũng giống như bảy tám mươi tuổi vậy?”

Ta đùa cợt bỏ qua, không thuận theo nói: “ Cô cô chính mình còn trẻ đến như vậy lại nói người ta già đi là sao đây?”

Bà cũng giơ tay sờ sờ mặt của ta, thở dài nói: “ Bát a ca kia là một tên hồ đồ, một cô gái xinh đẹp như hoa vậy, lại toàn tâm toàn ý với hắn, hắn cũng không biết tiếc biết thương.” Bà lại chuyển đề tài hỏi: “ hắn có phải luôn nghỉ trong phòng của Mã Nhĩ Thái thị hay không?”

Sự việc này ta cũng không có để ý quá, thật sự không biết nên nói cái gì, ta chỉ có thể giả ngu.

“ Nữ nhân này thoạt nhìn thanh tịnh, thì ra là một kẻ chuyên dụ dỗ, sớm biết như vậy lúc trước nên để cho nàng cùng hai nữ nhân kia cùng đi tới thôn trang đi!” Thanh âm của Nghi phi mang theo vài phần mãnh liệt.

“ Hai nữ nhân kia?” Lòng của ta chợt lạnh, trừ bỏ Nhược Lan, làm sao lại còn hai nữ nhân? Trước kia ta cũng mang máng nhớ cũng có đọc trong lịch sử là trước khi đại hôn Dận Tự còn có hai cách cách(tiểu thiếp) bên cạnh. Nhưng hơn một năm này, ta cũng không có phát hiện ra dấu vết của nữ nhân nào, nên cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nay nghe tới, thì ra là hai nữ nhân kia ở trong thôn trang, hơn nữa hẳn là do Nghi phi ra tay.

Nhìn ta thật lâu không có phản ứng, Nghi phi âu yếm vỗ lưng ta: “ Mã Nhĩ Thái thị tuy rằng thân phận không bằng con, nhưng dù sao nàng ta cũng vào cửa sớm hơn con, lại là Trắc phúc tấn do chính lão Bát thỉnh phong, tự nhiên địa vị cũng không giống nhau. Con trăm ngàn lần đừng chịu thua kém, cũng đừng để cho vợ kế sinh con trưởng trước nha!”nói xong, bà lại hỏi chút chuyện trong khuê phòng khiến cho mặt ta đỏ bừng, lại không thể nói kỳ thực thời gian Dận Tự ở trong phòng của ta hai chúng ta chỉ đơn thuần ngủ, nên ta chỉ có thể lung tung trả lời.

Nghi phi cau mày, phe phẩy đầu nói: “ Không được, vẫn là thỉnh thái y lại đây coi xem một chút, kê chút đơn thuốc cho con uống. Thời gian dài như vậy, có thể nào một chút động tĩnh cũng không có?”

Ta thấy ngăn cản cũng không được, chỉ có thể để mặc bà thôi. Trong lòng ta âm thầm nghiền ngẫm, nếu như thực sự không thể sinh con, là sẽ bị hưu, hay là sẽ nghênh đón một đống nữ nhân vào cửa? nghĩ lại ta lại thấy, thái y đều đã thành tinh, ngay cả nếu tra ra ta không thể sinh con thì cũng sẽ không dám nói nha! Lúc đó sẽ kê cho ta một ít thuốc không có tác dụng gì để dùng mà thôi.

Không bao lâu, Thái Y viện được xưng tụng là “ Phụ khoa thánh thủ” La Kính Đình vội vàng chạy tới. Sau khi thỉnh an, La thái y đem cổ tay phải của ta đặt lên một cái đệm, rồi đặt hai ngón tay lên kinh ngạc của ta, một lát sau, hắn nhíu nhíu mày, không thể tin được lại xem thêm một lát nữa, trên trán tựa như ra một chút mồ hôi. Hắn lại run rẩy nói: “ thỉnh phúc tấn đưa tay trái ra!” ta vươn tay trái, hắn lại xem một lát. Hắn đứng lên khom người với Nghi phi nói: “ hồi Nghi phi nương nương, Bát phúc tấn đây là… đây là…” Hắn nhìn xem ta, lại nhìn xem mấy cung nữ, tựa hồ như khó có thể mở miệng.

Nghi phi hướng hắn liếc mắt một cái, nói: “ Lâm mama lưu lại, còn các người đi ra ngoài đi! Minh Tuệ, con cũng ra ngoài đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.