Edit: Vân
Nhi
Ta sửng sốt,
lập tức bật cười: “ Nha đầu này, càng ngày càng lớn mật, những lời này cũng có
thể hồ đồ nói?”
Liễu Nhi
nhìn ta, biểu tình đột nhiên trở nên có chút kỳ quái, nàng bước nhanh đi tới
trước bàn trang điểm, mở ra một ngăn kéo nhỏ, lấy ra bên trong một món đồ, lại
quay bước tới gần bên ta.
Nàng cầm
trong tay một gói nhỏ màu trắng, đưa tới ở trong tay của ta, nói: “ Cách cách,
người đã quên đây là cái gì sao?”
Ta thấy vẻ
mặt nàng nghiêm nghị, trong lòng lòng cũng có chút tò mò, liền đưa tay tiếp nhận.
ta mở gói nhỏ màu trắng đó ra, bên trong thì ra là một cây phượng trâm. Chạm
vào con phượng hoàng muốn giương cánh bay, một đầu bén nhọn lóe lên hàn quang.
Cây trâm được làm thật là tinh xảo, lúc này tuy rằng vàng độ tinh khiết không
cao, so với vàng thời hiện đại thì hơi cứng hơn một chút, nhưng đồ vật này lại
có thủ công rất tinh xảo.
Ta cầm phượng
trâm ở trong tay, ân ẩn lạnh, thân mình ta không khỏi run lên.
Liễu Nhi nức
nở nói: “ Lúc trước, cách cách nghe được đây là đồ vật mà Bát gia tự mình chọn
để vào bên trong sính lễ, nên yêu thích vô cùng. Lúc thành thân, người nhất định
phải mang ở trên đầu. Kết quả…” nước mắt của nàng lập tức rơi xuống: “ kết quả
Bát gia căn bản là không có nhìn tới tâm ý của cách cách! Ngày ấy, Trắc phúc tấn
cố tình để hư thai, Bát gia tự nhiên liền không để ý tới người, xả vạt áo bỏ
cách cách mà đi!”
“ Liễu
Nhi!” Ta cảm thấy thân mình chợt rét lạnh, ta quát lên ngừng lời nàng lại: “
Không cần nói nữa!” Ta không muốn biết trước kia đến tốt cùng là đã xảy ra chuyện
gì, tóm lại sẽ là chuyện không tốt lắm!
“ Lúc ấy nô
tì thấy Bát gia lao ra khỏi tân phòng, không yên lòng cách cách nên đã tiến vào
xem!” Liễu Nhi cố ý không ngừng lời, tiếp tục nói tiếp: “ cách cách vẻ mặt trắng
bệch, cầm cây phượng trâm này trong tay, hướng về phía ngực đâm xuống!” Nàng ta
hiển nhiên là đang nhớ lại tình cảnh trước đó, trên mặt là dáng vẻ sợ hãi, tâm
ta cũng gắt gao co lại, đau đớn quen thuộc lại bắt đầu tràn ra.
“ Nô tỳ sợ
tới mức hồn xiêu phách lạc, vội vàng xông lên đoạt lấy cây trâm, lại cầm lấy
khăn cầm máu cho cách cách. May mà vết đâm không sâu, nhưng vẻ mặt của cách
cách lúc đó cả đời nô tỳ cũng đều không quên được, như vậy tuyệt vọng, dường
như tâm đều đã chết!”
“ Sau đó…”
Liễu Nhi còn muốn nói gì, thì chợt nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng bước chân,
nàng liền vội vàng ngừng lời.
Chỉ thấy
rèm cửa được vén lên, Dận Tự bước vào, thấy tình cảnh của ta và Liễu Nhi, lại
nhìn thấy phượng trâm ở trong tay ta, sắc mặt hắn có chút quái dị, thì thào
nói: “ Thì ra, nàng vẫn còn giữ…”
Ta đem phượng
trâm bỏ vào trong bao vải, đứng lên, giao cho LIễu Nhi sắc mặt quái dị, thản
nhiên nói: “ Thu lại đi. Những cái này sau này không cần phải đưa cho ta xem nữa!”
Liễu Nhi có chút kinh ngạc đem trâm kia để vào chỗ cũ.
Sắc mặt của
Dận Tự dịu đi, nói với ta: “ Phúc Tấn đã uống thuốc rồi, hiện tại La thái y ở
ngoài, để cho hắn bắt mạch cho nàng!” nói xong, hắn phân phó Liễu Nhi: “ Ngươi
đi thỉnh La thái y vào đây!”
Liễu Nhi lo
lắng liếc mắt nhìn ta một cái, ta cười cười, nàng liền vội vàng đi ra ngoài.
Dận Tự như
có chút suy nghĩ nhìn xem tủ bàn. Ta bước từ trên kháng xuống, đợi Phương Nhi
các nàng tiến vào hầu hạ. Cho đến khi mặc tốt quần áo tiếp khách, thì ta nghe
Liễu Nhi hồi báo, La thái y đã tới đây rồi.
Dận Tự đi ở
phía trước, ta đi theo sau hắn ra buồng trong, nhìn thấy La thái y đang ngồi ở
bên bàn uống trà, Dận Tự gật gật đầu, ta đi lên chào La thái y một chút, hắn liền
đứng lên xưng không dám nhận.
Ta ngồi vào
trước bàn, đặt tay ở trên đệm, La thái y cẩn thận bắt mạch một chút, lại cười
nói: “ phúc tấn thân thể đã không còn trở ngại, Bối Lặc gia cùng phúc tấn cứ
yên tâm!”
Nghe hắn
nói như vậy, ta nghe thấy Dận Tự tựa hồ như thở ra một hơi dài. Ta cười cười, đối
với Thái y nói: “ Đa tạ La thái y lo lắng!”
Hắn vuốt vuốt
chòm râu mỉm cười nói: “ Bát phúc tấn khách khí, đây là bổn phận của ta!”
Ta đang
nghĩ tới lúc nãy cảm thấy ngực đau kịch liệt, cười hỏi: “ Xin hỏi Thái y, thân
mình ta có còn chứng bệnh gì nữa không?”
Hắn sửng sốt:
“ phúc tấn sao lại nói vậy? ta vừa mới bắt mạch, cũng không thấy có gì khác thường!”
Ta cười
nói: “ Bất quá lúc nãy ngực cảm thấy đau đớn, chắc là do lạnh, không có gì!”
Dận Tự ngồi
ở một bên, nghe ta nói vậy, vội hỏi Thái y: “ Thuốc này đã uống vào hai năm, có
gây nên tổn thương gì cho cơ thể hay không?”
La Thái y mỉm
cười nói: “ Bối lặc gia cứ yên tâm đi, thuốc này không có gây tổn thương gì cho
cơ thể. Thân thể phúc tấn bất quá là có chút hư nhược, chắc là do suốt ngày suy
nghĩ quá mức, lại lười biếng không hoạt động nhiều!” nói xong, hắn lại chuyển
hướng sang ta: “ phúc tấn, về sau khi thời tiết tốt hơn, thì người nên ra ngoài
nhiều một chút, thoải mái một chút. Nếu như chăm sóc tốt, thuốc gì cũng không cần
uống!”
Sau khi tiễn
La thái y, sắc trời lúc này đã tối dần. Dận Tự phân phó chuẩn bị cơm ở trong
phòng ta, hai người bọn ta trầm mặc ngồi ở bên bàn tròn. Ta không có cảm giác
thèm ăn, chỉ gắp mấy miếng thức ăn chay, lại uống thêm một chén canh, sau đó lại
buông đũa xuống. Dận Tự ăn cũng rất ít, thấy ta ngừng ăn, hắn cũng buông chén,
ánh mắt sáng quắc nhìn ta.
“Minh Tuệ.”
Hắn mở miệng.
Ta cười cười,
quay đầu nhẹ nhàng mà nói: “Bối lặc gia không cần nói thêm cái gì nữa! nhất là
những câu linh tinh như “ Bắt đầu lại từ đầu” nữa, mở đầu của chúng ta quá tệ!”
Hắn dừng lời
lại, cúi đầu không nói.
Ta đơn giản
nói: “ Là do thiếp năm đó không biết nặng nhẹ, A mã lại cưng chiều thiếp quá mức,
nên mới đi cầu xin Hoàng Thượng chỉ hôn thiếp cho Bối Lặc gia, làm chậm trễ
chung thân của người. Bối lặc gia không vui cũng là đương nhiên thôi! Thiếp cầu
cái thiếp không nên cầu, nên tự nhiên thiếp cũng không thể gánh vác được cái
thiếp không thể gánh vác. Cũng không cần nói cái gì là ủy khuất hay không, năm
đó đi nhầm một bước, cho tới bây giờ đã không còn kịp nữa rồi!” Nói tới đây ta
không khỏi có chút bi thương “ bối lặc gia, thiếp đã không còn mù quáng thích
người nữa, mà người từ đầu tới cuối cũng không hề yêu thích thiếp. Hiện nay,
truy cứu là lỗi do ai cũng đã không còn quan trọng nữa rồi. Hết thảy đều không
còn kịp nữa rồi!”
“ Không còn
kịp nữa rồi…” Hắn thì thào lập lại một câu.