Xuyên Qua Bộ Bộ Kinh Tâm Ta Là Minh Tuệ

Chương 2: Chương 2




Edit: Vân Nhi

Này một đêm mộng, hai mươi ba năm dĩ vãng của ta lại hiện về!!!

Tai nạn kia thình lình xảy ra, khiến ta mất đi thân nhân, đó là chênh lệch giữa thiên đường và địa ngục. tánh mạng của ta, là do cha mẹ ta cho, lại là do cha mẹ ta cứu, bọn họ khi xe đò sắp nổ tung thì dùng sức mạnh mẽ đẩy ta đi ra, mà ta… chỉ có thể phục ở trên mặt đất, khóc thảm thiết, nhìn bọn họ táng thân trong biển lửa.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, một ánh lửa đỏ rực cả trời, đã từng bị ta phong bế ở sâu thẳm bên trong kí ức. Ta không cho phép chính mình nhớ lại, vì cha mẹ, ta muốn sống tốt, cố gắng khoái hoạt sống tốt. Ba năm thời gian trôi qua, ta chưa từng khóc, cũng chưa từng oán qua.

Nhưng mà tối nay, tại thời gian kỳ lạ này, bên cạnh nam nhân xa lạ này, trí nhớ bỗng nhiên như thủy triều cuồn cuộn đi vào giấc mộng của ta. Tâm ta gắt gao mơ hồ, ý thức giống như trôi vào trong hư vô. Ta không biết chính mình là ngủ hay thức, nhưng ta vẫn cứ một lần lại một lần nói với chính mình, đừng khóc, Tuệ Tuệ trăm ngàn lần đừng khóc!!!

“ Minh Tuệ!” Ta nghe được có người ở bên tai ta nhẹ nhàng gọi, chậm rãi ta mở mắt ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ, thế mới biết là chính mình đã rơi lệ!!!

Ta nâng cổ tay lên, dùng tay áo lau nước mắt, quay đầu nhìn lại, gặp một nam nhân hai mươi một tuổi khoác ngoại bào màu lam đứng ở trước giường, trong tay cầm một cái khăn tím.

Lúc này nắng đã muốn lên, ta nhìn hắn, trong đầu đột nhiên thoáng hiện vài “ Mi thanh mục tú, ngọc diện bạc môi!” Bất quá, trên khuôn mặt tuấn dật kia là một biểu tình không hiểu nổi, ta kinh ngạc một lúc, bỗng dưng nhớ tới hành động của mình vừa rồi, không khỏi âm thầm hối hận! thật là quá thô lỗ! Thật là không tiểu thư khuê các chút nào!!!

Giờ mất bò mới lo làm chuồng, ta gần như là đoạt lấy cái khăn trong tay của Bát gia, lau lung tung vài cái trên mặt, thanh âm xấu hổ thấp giọng nói “ Cảm ơn Bối Lặc gia!”

Dận Tự nhận lấy khăn ở trong tay ta, xoay người lại ngồi xuống ở bên bàn. Hắn ngồi yên, thân thiết hỏi: “ Nàng mới vừa nằm thấy ác mộng sao? Nàng vẫn cứ nức nở suốt!!!”

Mặt ta đỏ lên, lắc lắc vạt áo lúng ta lúng túng nói: “ Thiếp, thiếp nhớ tới A mã và Ngạch Nương!”

Dận Tự xì một tiếng nở nụ cười, hắn theo bản năng vỗ vỗ đầu ta, lại có chút ngượng ngùng ho khụ khụ: “ Hôm nay vừa vặn gia rãnh rổi, ta cùng nàng hồi phủ thăm nhạc phụ đại nhân!”

“ Minh Tuệ không dám làm phiền Bối Lặc gia!” Ta vội vàng xin miễn. cái gọi là tưởng niệm A mã, bất quá chỉ là cái cớ, gia tộc Quách Lạc La thị rắc rối khó gỡ, nếu như ta vô tình đi sai một bước, thì sẽ là một tai họa khó có thể cứu được! Trước khi ta có thể nắm được hết mọi chuyện vụn vặt trong gia đình này, ta tuyệt đối sẽ không dám đi tới đâu cả!!!

Nhìn sắc mặt hắn có chút âm trầm, trong lòng ta thầm nghĩ, người ta khó có khi tỏ vẻ săn sóc, ta còn như vậy không hề cảm kích, xác thực là cũng có hơi không phải. Ta nghĩ vậy, vội vàng cười nói: “ Nếu Bối Lặc gia ân chuẩn, thiếp muốn cho Minh Ngọc tới phủ ở chơi mấy ngày, có được không?”

Dận Tự sắc mặt khá hơn, gật gật đầu nói: “ Đó cũng là người nhà của Phúc tấn, vậy thì để cho Minh Ngọc tới đây ở với nàng một thời gian đi! Nha đầu kia thân thủ nhanh nhẹn, có thể giúp cho nàng giải buồn phiền!”

Người làm trong phủ bối lặc quả nhiên là làm việc có năng suất, buổi sáng nghe thấy Dận Tự ở bên ngoài phân phó quản gia chuẩn bị xe, đến buổi trưa ta đã cùng với Minh Ngọc ngồi chung ăn cơm.

Đương nhiên, cùng ăn cơm còn có chủ nhân phủ Bối Lặc Bát gia, và vì muốn long trọng nghênh đón Minh Ngọc cách cách tôn quý nên Trắc phúc tấn Mã Nhĩ Thái Nhược Lan cũng tham dự.

Nhược Lan tuổi ước chừng khoảng mười bảy mười tám, mặc một bộ kỳ bào đơn giản, trang điểm nhạt nhẽo, ngay cả nụ cười cũng nhàn nhạt, ta thực cảm thấy nàng như một làn khói, phảng phất dường như nếu có một luồng gió thổi qua sẽ bay đi mất.

Hiển nhiên là bát gia cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn vẫn luôn cẩn thận che chở cho nàng, luôn nhìn về phía nàng với ánh mắt luôn tràn ngập thương tiếc hòa cùng với một tia bất lực.

Ngồi ở bên cạnh ta là Minh Ngọc chỉ mới có mười hai tuổi, được nuông chiều từ bé mà lớn lên, cái miệng nói chuyện không hề biết kiêng dè, hành động không hề có quy cũ, xem thấy Bát gia lại lần nữa dùng đũa gắp đồ ăn cho Nhược Lan, nàng ta liền chu miệng nói: “ Tỷ phu, người tại sao lại không gắp đồ ăn cho tỷ tỷ ta, chẳng lẽ tỷ tỷ ta lại không bằng…”

Lúc này, ta đang chậm rì rì ăn uống, nghe nàng nói như thế thì thiếu chút nữa là nghẹn, vội vàng nuốt xuống, thấy Dận Tự biến đổi sắc mặt ta liền quát Minh Ngọc một tiếng: “ Nói bậy bạ gì đó! Còn không có ăn cơm của muội đi!” Nhìn Minh Ngọc ủy khuất chu miệng, ta thấy không đành lòng bèn tự tay lột một con tôm, đưa tới trong chén của nàng, dịu dàng an ủi nói: “ Muội muội ngoan, ăn cơm xong tỷ tỷ sẽ đưa muội đi xem cá vàng mà tỷ phu muội nuôi dưỡng có được không?”

Minh Ngọc nhoẽn miệng cười: “ tỷ tỷ cứ nghĩ người ta là tiểu hài tử!” Lòng ta nghĩ, với tuổi của ngươi, thì cũng chỉ vừa tốt nghiệp tiểu học, như thế nào lại không phải là đứa nhỏ chứ? Nghĩ tới đây, ta không khỏi nâng tay điểm vào cái trán của Minh Ngọc.

Đôi mắt của nàng nháy mắt có chút phiếm hồng, nhẹ nhàng cắn cắn môi, rất nhanh ăn xong chén cơm, nhìn thấy Dận Tự buông đũa xuống, Minh Ngọc vội vàng nhanh chóng đứng lên, nắm lấy tay ta nói: “ Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chúng ta đi xem cá vàng nhỏ đi!” Ta cười thầm, nha đầu này, còn nói bản thân mình không phải là tiểu hài tử sao?

Ta vội vàng hướng Dận Tự hành lễ, rồi liền bị Minh Ngọc kéo ra cửa mà đi. Lúc bước ra khỏi cửa, mơ hồ ta nghe thấy Nhược Lan cúi đầu nói: “ Nhìn đến Minh Ngọc cách cách tính tình hoạt bát, muội muội ta…”

Những lời nói sau đó ta nghe không rõ ràng, nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy rất chấn động, Mã Nhĩ Thái Nhược Hi!!! Nhân vật chính nha, rốt cục đã sắp xuất hiện rồi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.