Xuyên Qua Bộ Bộ Kinh Tâm Ta Là Minh Tuệ

Chương 34: Chương 34




Edit: Vân Nhi

Ta phân phó bọn nha hoàn mang đồ ăn bưng lên, sau đó cười nói: “ ta cũng không biết những đồ ăn này có hợp với khẩu vị của các vị hay không, xin các vị gia tha thứ trước!”

Tứ gia liền cười cười nói: “ Đệ muội thật sự là quá khách khí!”

Dận Tự cười nói: “ Minh Tuệ, nàng cũng ngồi xuống đây đi!” Ta kinh ngạc nhìn hắn, tuy là người Mãn đối với việc nam nữ ở chung phòng không có khắt khe lắm, nhưng trong phòng lúc này có đại bá lại có tiểu thúc, ta thật sự cảm thấy không tự nhiên. Hắn đứng lên đỡ lấy cánh tay ta, kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn. Lần này Dận Tự ngồi ở vị trí chủ tọa, Tứ gia ngồi ở bên trái hắn, ta ngồi ở bên phải, mà bên cạnh ta là Dận Đường.

Bửa cơm này không khí có chút quỷ dị, Tứ gia có chút dáng vẻ không yên lòng, có thể là không yên lòng bệnh tình của Hoằng Huy. Dận Đường thì cúi đầu uống rượu dùng cơm, không nói tiếng nào. Còn Dận Nga thì thỉnh thoảng khẽ mỉm cười, cũng không biết là đang mơ tưởng tới chuyện gì. Dận Tự thoạt nhìn thì rất bình thường, luôn giữ vững được lễ nghĩa của một chủ nhân, biểu hiện phong độ của một trượng phu tốt.

Ta ngồi đó có chút nuốt không trôi, muốn ăn cơm ngon thì ngoài thức ăn ngon thì cần phải có tâm tình tốt nữa thì mới ngon được!

Thật vất vả một hồi lâu mọi người cũng buông đũa xuống, ta phân phó nha hoàn bưng trà lên thì Tứ gia đứng dậy nói: “ Ta không dám làm phiền nữa!” Dận Tự cười nói: “ Tứ ca đang nhớ Hoằng Huy, đệ đây cũng không dám giữ lâu nữa. Ngày khác đệ sẽ tới thăm nó!”

Ta với Hoằng Huy cũng không quen thuộc lắm, chỉ nhìn thấy cậu bé vài lần mà thôi, trong ấn tượng của ta đó là một cậu bé nhã nhặn có lễ phép, chăm chỉ hiếu học. Cậu bé đối với ta lại có chút thân cận, chắc bởi vì cha mẹ thân sinh của cậu trời sinh tính tình có chút hà khắc, trong phủ lại không có huynh đệ tỷ muội cùng tuổi chơi đùa với nhau.

“ Tứ gia trở về xin thông báo cho tứ tẩu một tiếng, ngay mai muội sẽ tới phủ thăm Hoằng Huy!” ta nói với Tứ gia.

Hắn gật đầu đồng ý, sau đó vội vàng ra về.

Nha hoàn mang trà lên xong, Dận Nga uống một ngụm, hừ một tiếng nói: “ Ai cũng nói trong phủ Tứ ca rất kín đáo, nước chảy không ai biết, lúc này không phải là đã sai rồi sao?”

Dận Đường nhấp một ngụm trà, cười nói: “ Thập đệ nói chuyện thật không có phân biệt, không có chuyện gì cũng có thể hùng hồn nói lớn sao?”

Dận Nga buông chén trà xuống, không phục nói: “ Cái gì mà không có chuyện gì? Nhiều ngày nay đã nghe thấy ở khắp nơi, có phải hay không Bát Tẩu?”

“ Cái gì?” Ta ngồi ở một bên uống trà, nghe thấy hắn hỏi liền sửng sốt một chút hỏi: “ Cái gì truyền khắp nơi?”

Dận Từ cười một tiếng, nói: “ Thập đệ, Bát tẩu của đệ suốt ngày cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, làm sao biết được có chuyện gì xảy ra!”

“ đệ cứ nghĩ Quách Lạc La phủ đều biết hết!” Dận Nga lơ đễnh, tiếp tục nói: “ tại sao mà Hoằng Huy lại bị bệnh, rõ ràng là bị người ta hạ độc!”

“ Nói bậy!” Dận Tự trừng mắt liếc nhìn hắn một cái “ Những người phụ nữ không biết chuyện thì không nói, tại sao đệ lại cũng đi theo họ nói lời thị phi. Đó là Hoàng tôn, ai không muốn sống nửa mới dám hạ độc thủ!”

Ta buông chén trà xuống, nghiêm mặt nói: “ nếu nói về người khác thì ta không biết, nhưng Tứ tẩu không phải là người không biết chuyện, những lời này của Thập gia ý là muốn nói Tứ tẩu không có cách quản lý gia đình? Đến mức ngay cả con trai của mình cũng không thể bảo vệ được?”

Dận Nga nhức đầu, cười khổ nói: “ Đệ không phải là vô duyên vô cớ nói nha, Bát ca và Bát tẩu sao lại phải khó chịu với đệ! Thôi, coi như là đệ chưa nói gì đi. Dù sao ngày mai tẩu cứ đi tới bên đó nhìn xem sao, tẩu cứ nhìn xem đó là bị bệnh hay là bị trúng độc!!!”

Tiễn hai người họ về xong, Dận Tự theo sau ta đi về phía hậu viện. Hai tiểu thái giám cầm đèn lồng đi ở phía trước dẫn đường, trong tay ta còn cầm một cái đèn thủy tinh nhỏ, Dận Tự thì đi bên cạnh ta, bọn nha hoàn thì đi ở phía sau. Đến chỗ quẹo cua, ta dừng chân lại, Dận Tự cũng đứng yên bên cạnh ta. Ta cười nói: “ Tối nay gia đi xem Nhược Lan đi!”

Dận Tự cười một tay cầm lấy đèn lồng trong tay ra, một tay cầm lấy cổ tay ta, không nói gì kéo ta đi vào trong sân. Ta thở dài trong lòng, đồng thời chậm rãi cố gắng ổn định tâm tình của mình.

Vào phòng rửa mặt chải đầu xong, ta ngồi ở trên tháp bắt đầu thêu một cái hà bao, Dận Tự gạt gạt tâm đèn, khiến cho trong phòng sáng lên không ít. Hắn ngồi ở bên người của ta, nhàn nhạt nói: “ Hôm nay phụ hoàng ban thưởng cho Tứ ca mấy thị thiếp!”

Ta thêu xong một mũi thêu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn hắn: “ Vậy trong phủ chúng ta cũng có thêm người mới sao?”

“ Nàng nguyện ý sao?” hắn nhìn ta, trong ánh mắt hình như có điều gì suy ngẫm.

Ta tiếp tục cúi đầu thêu hoa, miệng nhẹ nhàng nói: “ Chuyện này làm sao có thể phụ thuộc vào việc thiếp có nguyện ý hay không? Vẫn là tùy vào quyết định của Bối Lặc gia mà thôi!”

Hắn đưa tay cầm lấy khung thêu trên tay ta đặt sang bên cạnh. Ta chỉ còn cách ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn cười nói: “ gia đã cự tuyệt!” ta giật mình sửng sốt, ân sủng của Khang Hi gia mà hắn lại dám cự tuyệt!!?

Dận Tự cười tươi nhưng vầng trăng trên trời, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta, nói: “ Minh Tuệ, nàng yên tâm đi!”

“ Yên tâm?” ta nhíu mày nhìn hắn “ Gia làm như vậy khác nào đẩy thiếp vào lửa? không biết là gia muốn để cho người khác nói thiếp là đố phụ, hay là muốn nghe người ta nói là gia sợ vợ đây?”

Dận Tự cầm lấy hà bao ta đang làm, nhìn thấy hình đôi bướm ta đang thêu ở trên đó, cười nói: “ khi nào thì phúc tấn biết sợ người khác nói gì về mình vậy? hơn nữa, vợ chồng tốt đẹp, không tham hoa háo sắc thì chính là một danh tiếng tốt! nếu có người hồ đồ ghen tị nói gia sợ vợ, thì cũng chỉ là người nông nổi thiếu kiến thức mà thôi!”

“ Còn nữa,” hắn kề sát vào người ta, trêu đùa “ Chỉ cần phúc tấn sớm ngày sinh hạ con trai trưởng, thì không phải mọi lời dị nghị đều có thể giải quyết dễ dàng sao?”

Gương mặt ta lại nóng như lửa, trong lòng ta có chút hoảng sợ, ta có thể không thèm để ý Nhược Lan, nhưng mà mỗi khi nghĩ tới Nhược Hi thì trong lòng ta lại có chút lạnh. Nhìn đôi mắt đen sáng ngời của hắn, ta bối rối không biết làm gì “ thanh danh của thiếp ở bên ngoài chính là không con lại ghen tị, không bằng gia vào cung xin ý chỉ hưu thiếp đi!”

Sắc mặt của Dận Tự đột nhiên biến đổi, hừ lạnh một tiếng nói: “ Ghen tị? Nếu như nàng có ghen tị thì cũng rất tốt. Nhắc tới không con…” Hắn cười cười nói: “ Nguyên nhân không con gia và nàng đều biết rất rõ ràng, ngạch nương và cô cô của nàng ở trong cung cũng đều biết rõ!”

Nói xong, hắn duỗi cánh tay ôm ta vào lòng, ta sợ hãi hô lên một tiếng, hắn cũng không buông ra, trực tiếp ôm ta đi tới quăng lên trên kháng. Tuy rằng ở trên cái đệm dày, nhưng ta vẫn bị thả xuống hơi đau một chút. Ta ôm lấy chăn đắp lên trên người, thấy hắn cởi áo bước lên kháng, ta run rẩy hỏi: “ Gia muốn làm gì đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.