Edit: Vân
Nhi
“Bát thẩm,
có phải là con cũng giống như bông hoa đào này?” Hoằng Huy nằm dựa vào trên ghế
tựa, đầu ngón tay tái nhợt chỉ vào cây đào với những bông hoa đang tàn úa.
Ta nhịn xuống
cảm giác đắng chát trong lòng, cười hỏi cậu bé: “ Hoằng Huy là một nam tử hán,
tại sao lại lấy mình so với hoa đào đây?”
Cậu bé nhìn
ta cười cười, trong ánh mắt trong suốt là vẻ thông hiểu, sắc mặt cậu tuy rằng
tái nhợt, nhưng lại có một đôi mắt đen tinh thuần sâu thăm thẳm, một đôi mày kiếm
đen rậm, là một đứa trẻ rất anh tuấn. cậu thấp giọng nói: “ không đợi nhìn thấy
con cháu (quả) liền héo tàn!”
Ta đi qua
ngồi xổm bên ghế của cậu, nhíu mày nhìn cậu nói: “ Tiểu tổ tông của ta sao lại
đa sầu đa cảm như vậy! Nói chuyện cũng không hề biết kiêng kỵ gì cả. Bát Thẩm
còn chờ đợi con mang cháu dâu tới, còn muốn đợi con của con gọi ta là Bát mã ma
nha!”
Hoằng Huy
nghe xong lời nói của ta, thổi phù một cái cười nói: “ Bát thẩm, người đã quên
là người đã đáp ứng sinh cho con một tiểu muội muội, hiện tại người vẫn còn nợ
con nha, làm sao bây giờ đã tính tới con trai của con rồi!”
“ Vậy con cố
gắng bảo trọng thân thể cho tốt, mới có thể giúp cho bát thẩm chăm sóc cho muội
muội nha!” Ta lại nói, cũng vì muốn dỗ cho cậu bé vui vẻ.
“ Như thế
nào? Bát đệ muội đã có tin vui sao?” Na Lạp thị đi từ hành lang tới hỏi.
Ta đứng
lên, cười cười nói: “ Tứ tẩu đã xong việc rồi?”
Nàng nhíu
nhíu mày, có chút mệt mỏi nói: “ Còn không lâu nữa là tới tết đoan ngọ rồi,
sáng sớm bận rộn quá nhiều công việc, Hoằng Huy phải phiền muội chăm sóc rồi!”
nàng thoáng nhìn qua Hoằng Huy, lại cười nói chuyện với ta “ Lúc nãy muội nói
là thật hay giả vậy? sẽ không gạt đứa nhỏ này chứ?”
Ta phủi phủi
phấn hoa đào ở trên tay áo xuống, cười nói: “ Muội bất quá là nói giỡn với đứa
nhỏ này thôi, Tứ Tẩu cần gì truy cứu thật giả chứ?” nói xong ta lại cười với Hoằng
Huy nói: “ Như thế nào? Ở bên ngoài nằm phơi nắng mặt trời so với nằm buồn ở
trong phòng có tốt hơn không?”
Hoằng Huy gật
gật đầu, chống đỡ ngồi dậy, chắp tay nói với ta: “ Đa tạ Bát thẩm. Nếu Bát thẩm
không tới đây, ngạch nương của con vẫn còn đem con giấu ở trong phòng rồi!”
Na Lạp Thị
ngồi ở bên cạnh ghế tựa, cầm lấy ấm trà rót cho ta một ly, rồi lại tự rót một
ly, cười khổ nói: “ thân mình con như vậy ta làm sao dám tự tiện để con đi ra
ngoài? Nếu như không phải hôm nay thời tiết rất tốt thì cho dù Bát thẩm của con
có nói gì thì ta cũng không nghe đâu!”
“ Lúc ấy muội
đi vào trong phòng của Hoằng Huy, rèm cửa đều đóng kín khiến cho căn phòng nóng
ẩm, một chút gió cũng không luồn vào được. Cho dù thân thể hắn có chút suy yếu
nhưng cũng nên lựa lúc trời tốt đi ra ngoài phơi nắng một chút, vẫn tốt hơn là ở
trong phòng thường xuyên!” Ta nói với Na Lạp Thị.
Hoằng Huy
này quả thực là rất đáng thương, bị bệnh lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa
tìm thấy căn nguyên của căn bệnh. Thái y đã đổi vài người rồi cũng không tìm ra
được căn nguyên phát bệnh. Lúc đầu còn nhẹ, nhưng những ngày gần đây là cố gắng
chống đỡ, nói không chừng một lúc nào đó cậu bé sẽ ngủ mà không bao giờ tỉnh lại
được.
Na Lạp thị
nhìn xem Hoằng Huy, thấy cậu bé lại nhắm mắt ngủ, đôi mắt lại đỏ lên, đi qua
kéo chăn đắp lên cho cậu rồi cúi đầu ngơ ngác nhìn cậu. Ta ngồi ở bên cạnh,
nhìn đôi mẹ con này, trong lòng cũng cảm thấy đắng chát.
Ta không phải
người duy nhất nhìn ra, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra đứa nhỏ này nhất định
sẽ sớm qua đời, mắt nhìn thấy một đứa nhỏ rất thông minh chỉ mới có tám tuổi đầu,
ngày qua ngày càng lúc càng suy yếu, ta cảm thấy chính mình thật là bất lực. thời
đại này y học quá sức lạc hậu, chỉ một chứng bệnh phong hàn nhỏ cũng có thể lấy
mạng người ta. Về phần lời nói của Dận Nga hôm qua, trúng độc cái gì đều là lời
nói vô căn cứ. đứa nhỏ này bất quá là do từ khi còn trong bào thai đã suy nhược,
hơn nửa ốm đau liên miên mới đưa đến tình trạng của ngày hôm nay.
Gió chậm
rãi nổi lên, những đóa hoa úa tàn rơi rụng càng lúc càng nhiều, ta đứng lên muốn
gọi người đứng canh giữ ở ngoài cửa hoa viên vào bồng Hoằng Huy vào phòng thì
chợt nhìn thấy Dận Tự và Tứ gia đang sóng vai đứng ở cửa hoa viên.
Thần sắc
hai người đều có chút buồn bực, ta thi lễ với họ xong cũng im lặng không nói
gì, Tứ gia chỉ gật gật đầu, đi về phía hai mẹ con Na Lạp thị. Nhìn hắn vỗ vỗ
tay của Na Lạp thị trấn an, tiếp theo hắn xoay người ôm lấy Hoằng Huy lên.
Ta cùng với
Dận Tự nhìn tứ gia ôm Hoằng Huy, Na Lạp thị thì đứng ở một bên kéo chăn đắp
lên, từ tiểu viện đi trở về phòng của Hoằng Huy. Ta muốn đi theo, nhưng Dận Tự
ho nhẹ một tiếng, giữ chặt cổ tay ta và nói: “ Chúng ta không cần đi theo, cứ ở
trong vườn ngắm hoa đi!” Na Lạp thị nhìn về phía chúng ta ra dấu kêu chúng ta đợi
sau đó bắt đầu đưa Hoằng Huy về phòng. Ta hiểu được ý tứ của Dận Tự không muốn
quấy rầy một nhà ba người bọn họ, liền gật gật đầu, rút cổ tay lại bước tới ghế
nhỏ ngồi xuống.
Dận Tự ngồi
đối diện ta, cầm lấy ấm trà rót một chén trà nhỏ, nhấp một ngụm rồi mới cười
nói: “ Tứ ca quả nhiên là có trà ngon!” ta chỉ nhìn xem hắn, cũng uống một ngụm
trà, ta cảm thấy thiếu một chút hương vị thuần nhất, hàng ngày ta đều uống hồng
trà, trà xanh này hơi lạnh nhạt một chút.
Thấy ta
không nói lời nào, Dận Tự cười nói: “ Hôm nay nàng đi qua đây thực sớm, ta vốn
định hạ triều sẽ cùng nàng qua đây nhưng không ngờ nàng lại tới đây sớm hơn!”
“ thiếp lo
lắng cho Hoằng Huy nên mới qua đây sớm!” Ta cầm chén trà, nhìn màu xanh nhạt của
nước trà rồi thuận miệng đáp.
“ Chẳng phải
là nàng không muốn gặp ta sao?” Hắn cười cười có chút bỡn cợt, nói tiếp “ Vẫn
còn xấu hổ sao?”
Ta buông
chén trà xuống, đứng dậy đi tới bên bờ ao nhìn đám cá chép, thuận tay bứt lấy mấy
cái lá ném vào nước, đàn cá tản ra khiến ta cũng có chút hứng thú. Đang muốn bứt
thêm lá cây, thì ta chợt nghe thấy một thanh âm trẻ con vang lên: “ Đó là cây
mà ngạch nương của ta thích nhất, người không cần phá hư nó!”
Ta giật
mình quay người lại, thấy một tiểu hài tử bốn năm tuổi, mặc trường bào đỏ thẫm,
khoác ngoài là một chiếc áo lông trắng bạc thêu hoa tinh xảo, làm nổi bật lên
khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, quả nhiên là một cậu bé môi hồng răng trắng.
Ai vậy? Ta
quay đầu nhìn Dận Tự, Dận Tự khụ khụ cười lên một tiếng, nam hài kia nhìn thấy
Dận Tự thì bước nhanh qua, theo quy củ quỳ xuống, nói: “ Hoằng Quân thỉnh an
Bát thúc!” lúc này ta mới giật mình, thì ra là aka trong phủ Tứ Bối Lặc, chính
là con trai của Trắc Phúc Tấn Lý thị.
Dận Tự cười
nói: “ mau đứng lên đi! Con không ở thư phòng học quy cũ với sư phó mà ra đây dạo
làm gì?”
Hoằng Quân
đứng lên, cũng cười nói: “ Sư phó có việc, hai ngày nay rồi không có tới!” sau
đó, ta nghe cậu bé nhỏ giọng hỏi: “ Bát thúc, cô này là ai?”
Ta đứng ở
chỗ cũ, cười nhìn bọn họ. Dận Tự nhìn về phía ta, nói: “Đó là Bát Thẩm của con,
con chưa nhìn thấy nàng sao?”
Hoằng quân
sửng sốt, bận đi tới quỳ xuống, thanh âm có chút khẩn trương: “Chất nhi Hoằng
Quân xin thỉnh an Bát thẩm, mới vừa rồi chất nhi lỡ lời với Bát thẩm, thỉnh bát
thẩm thứ tội!”
Ta bước lại
nâng cậu bé lên, vỗ vỗ áo choàng của cậu, cười nói: “ Nhị a ca thật là một hài
tử tốt, con nói đây là cây mà ngạch nương của con thích sao?”
Hoằng Quân
có chút ngượng ngùng gật gật đầu, ta càng nhìn càng thích, liền kéo tay cậu bé
qua bên bàn ngồi xuống, ôm hắn trong lòng, ta lấy ra một cái hà bao do ta thêu
cài vào thắt lưng cho cậu, cười nói: “ Bát Thẩm cho con cái này, con đừng có
nói với ngạch nương chuyện ta bứt lá cây của nàng được không?”
Dận Tự cười
nói: “ Hoằng Quân, nghe thấy không? Bát thẩm của con đang mua chuộc con đó! Hà
bao này ta còn chưa có cái nào, đã cho con rồi, con nên nghe lời có biết
không?”
Ta trừng mắt
liếc hắn một cái, thật tâm ta do thích đứa trẻ này nên mới muốn tặng quà cho cậu,
chỉ là muốn đùa giỡn với cậu bé mà thôi. Nói như hắn vậy thành ra ta dụng tâm
kín đáo, tiểu hài tử này đã biết chuyện rồi, lỡ nói ra ngoài thì ta đây thành
người như thế nào? Còn nữa, ta cũng không sợ Lý thị, chỉ là ngắt vài chiếc lá
cây mà thôi, cô ta có thể làm gì ta?
“ Hoàng
Quân tránh tránh khỏi ta, đứng ở đối diện ta nói: “ Cháu biết là do thím thích
cháu nên mới cho cháu cái hà bao này, tạ Bát thẩm đã tặng quà!”
Ta vỗ vỗ đầu
cậu, nhếch mi lên nhìn Dận Tự, cười nói: “ Hoằng Quân thật sự là một hài tử tốt!”