Edit: Vân
Nhi
Vốn là do Dận
Tự nói muốn tắm rửa, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại là ta cùng với hắn
đi vào phòng tắm.
Nhìn hai bồn
tắm nằm song song bên nhau còn tỏa lên hơi nóng, ta quay đầu muốn bỏ đi nhưng cổ
tay lại bị Dận Tự cầm lấy chặt chẽ, ta không thể thoát thân được.
Bọn nha
hoàn chuẩn bị dụng cụ tắm rửa và quần áo đầy đủ xong thì theo thứ tự đi ra
ngoài ngay. Trong phòng tắm to như vậy chỉ còn lại ta và hắn.
Mặt ta đã bị
khí nóng làm cho nóng cháy, tim cũng đập càng lúc càng nhanh, nhưng mà thân
mình ta đã bị cứng lại rồi, không thể động đậy. Dận Tự kéo cổ tay của ta, sau một
hồi lâu không nói gì thì ta lại nghe hắn cười nói: “ nàng phải bỏ xấu hổ đi
thôi, nước đều muốn lạnh rồi!”
“ Sợ là do
Bối Lặc gia thẹn thùng đi?” Ta quay đầu, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng có
chút hồng, ta không khỏi hé miệng nở một nụ cười.
Hắn không
có trả lời câu nói của ta, mà bắt đầu cởi xiêm y của ta, nhìn ngón tay sạch sẽ
thon dài của hắn đang cởi bỏ những nút áo của ta, ta đỏ mặt giơ tay lên muốn cản
lại, không lưu ý vô tình đụng phải chỗ bị thương trên tay, khiến cho ta đau đớn
cắn chặt môi.
Dận Tự
không có dừng tay, chỉ là nhìn sâu vào mắt ta, ôn nhu gần như thì thầm thở dài:
“ Minh Tuệ, chúng ta là vợ chồng!”
Một câu này
giống như trăng sáng gió mát, trong nháy mắt trấn an nỗi lòng xao động của ta.
Vợ chồng: đó là mối quan hệ thân mật nhất cũng là xa xôi nhất trên đời này! Cái
gọi là “ như gần như xa là đông với tây, sâu vô cùng nhưng cũng cạn như suối
trong, rất cao rất sáng như nhật nguyệt, như thân như sơ là vợ với chồng!” nếu
như là tình cảm rất tốt, thì vợ chồng chính là một thể, tự nhiên là rất thân
thiết rất gần gũi. Nếu như tình cảm không tốt, quan hệ vợ chồng chỉ dựa vào một
tờ giấy ước, chỉ vì “ kết giao giữa hai họ”, không có tình chỉ có nghĩa, ngay cả
nếu như hai vợ chồng tôn trọng lẫn nhau thì cũng chỉ là tương kính như tân mà
thôi!!!
Mặc cho hắn
là nhà giàu nhà cao cửa rộng như thế nào, mặc cho ta có là chủ nhân đoan trang
hiền thục như thế nào, có ai không cầu vợ chồng ân ái, bạc đầu giai lão? Ta
nhìn chằm chằm Dận Tự có lún phún râu trên cằm, không khỏi cảm thấy thất thần.
Trường bào
màu xanh bích thêu hoa sen đỏ của ta bị hắn cởi ra, một trận gió nhẹ thoảng
qua, lúc này ta mới hoàn hồn, giật mình phát hiện trên người mình chỉ còn lại
áo lót mà thôi. Dận Tự đưa tay ôm lấy tay ta, ta cảm nhận được lồng bàn tay
nóng rực của hắn, ta cảm thấy mặt của mình so với cái yếm đỏ thẫm trên người
còn đỏ hơn vài phần!!!
Dận Tự đưa
tay chuyển qua xương quai xanh của ta, nhẹ nhàng cởi vòng cổ của ta ra, trên cổ
buông lỏng, ta thuận thế gắt gao dùng tay che ngực, hắn bật cười ra tiếng, cũng
không ngăn lại động tác của ta, mà đưa tay ra phía sau lưng của ta.
Tình cảnh
lúc này là ta hai tay ôm ngực, đầu cúi xuống, mà Dận Tự thì vòng tay ôm lấy ta,
hai cái tay một trái một phải vòng ôm qua người ta, cởi bỏ nút thắt sau yếm của
ta. Hô hấp nóng rực của hắn phả vào người ta, khiến cho trên trán của ta đổ ra
một chút mồ hôi.
Hắn kéo hai
sợi dây yếm của ta ra, ta lại dùng chút sức gắt gao bảo vệ cho cái yếm nhỏ sắp
rời khỏi cơ thể ta. Bàn tay khô nóng của Dận Tự nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, hắn ở
bên tai ta nói nhỏ: “ thịt trắng trong như ngọc, da nõn nà như lụa, Minh Tuệ của
gia thật đúng là rất xinh đẹp…”
Ta mím môi
có chút xấu hổ ngẩng đầu, cố ý đụng phải cằm của hắn, hung tợn nhìn theo hắn.
Ánh mắt của Dận Tự sáng rực như ánh trăng, khóe môi mang theo ý cười trong suốt.
Hắn cúi thấp đầu xuống hôn lên đôi mắt ta, cười nói: “ Này là của gia…” hắn cúi
thấp xuống chóp mũi của ta, hôn một cái rồi nói: “ này là của gia…” Cuối cùng hắn
hôn lên môi ta, thở dài nói: “ Này cũng là của gia…” âm thanh cuối cùng biến mất
ở trong môi ta.
Ta bắt đầu
có chút mờ mịt, cảm thụ được môi hắn trơn bóng đang áp chặt vào môi ta, cảm thụ
được luồng khí nóng của hắn lưu chuyển trong ta. Trong giây lát, khi lưỡi hắn
phá tan được trở ngại tiến vào trong miệng ta, cùng lưỡi ta dây dưa thì thần
trí ta trở thành một mảng hỗn độn, ta chỉ đơn giản nhắm chặt hai mắt, cùng hắn
trầm luân.
Hơn nửa
ngày, hắn mới dừng lại nụ hôn, ta chỉ cảm thấy thân mình có chút mềm ra, không
tự chủ được ôm chặt lấy gáy hắn. Thấy ánh mắt của Dận Tự càng thêm nóng rực, ta
mới phát hiện ra hắn đã nhân cơ hội này cởi lấy cái yếm của ta ra, hơn nữa hắn
đang chậm rãi ôm ta đi.
Kinh hô một
tiếng, ta đột nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía hắn. Hô hấp dồn dập của Dận
Tự từ từ bình tĩnh hơn, hắn ở phía sau lưng ta ôn nhu nói: “ Minh Tuệ, cho đến
ngày hôm nay nàng còn không muốn sao?”
Tâm của ta
cảm thấy run rẩy, hắn hỏi như vậy muốn ta trả lời như thế nào đây? Ta đối với hắn
đã động tâm, nhưng đêm động phòng hoa chúc còn trì hoãn tới 3 năm, bây giờ hợp
tình, lại hợp lý, ta có cái gì lại không muốn đây?
Thời điểm
này, ta thật sự rất ngượng ngùng, nhưng nếu không nói ra, thì sẽ không thể nào
xong được. Nghĩ như vậy, ta cũng không có quay đầu, chỉ là nhẹ nhàng nói: “ Thiếp
không nghĩ tới sẽ ở trong này…”
Ta hoảng hốt
một chút, trường bào vừa rồi bị Dận Tự cởi ra lại được phủ trùm lên người ta.
Thân thể của ta trong nháy mắt bay lên không trung khiến cho ta hoảng sợ, quay
lại ta nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Dận Tự đầy vẻ vui sướng. hắn ôm chặt ta bế
ta ra ngoài, thẳng hướng tới phòng ngủ.
Ta không
dám nhìn các nô dịch ở trong viện, chỉ gắt gao nhắm chặt hai mắt lại, đem mặt kề
sát bên ngực hắn, trong lòng cắn răng mắng: “ Tên quỷ háo sắc này, hủy đi thanh
danh một đời của ta!”
Các nha
hoàn chuẩn bị hầu hạ ở trong phòng đều lui hết xuống, ta bị Dận Tự nhẹ nhàng đặt
lên trên giường. nằm trên giường, ta ngắm nhìn Dận Tự chậm rãi cởi bỏ áo khoác
ngoài, đai lưng, áo ngoài, cuối cùng chỉ còn lại trung y. Nghĩ đến bản thân
mình bị hắn chỉnh chật vật như vậy, ta có chút suy nghĩ rồi đột nhiên ngồi thẳng
dậy, cũng không quan tâm bản thân mình quần áo không chỉnh tề ta đưa tay cởi áo
của hắn. Dận Tự giật mình run lên một chút, rồi sau đó mang theo ý cười buông
tay ra, tùy ý ta cởi áo của hắn. ta có chút khẩn trương, tay run lên nên cởi
nút áo của hắn không ra được, ta càng phát hoảng dùng sức kéo ra, chợt “ Xuy” một
tiếng, áo hắn đã bị ta xé rách, lộ ra thắt lưng trần.
Chuyện này
khiến cho cả hai chúng ta đều ngây ngẩn cả người. Dận Tự có chút dở khóc dở cười
nhìn vạt áo bị xé rách, lại nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của ta, bỡn cợt nói: “ tuy
nói đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nhưng Minh Tuệ của gia cũng không nên vội vàng
như vậy, ngày mai vi phu được nghỉ, thời gian có rất dài!”
Ta vừa xấu
hổ vừa tức giận, giận dữ nhéo vào phần lưng lộ ra của hắn một cái: “ Gia còn
nói!” hắn hít vào một hơi, nắm lấy bả vai ta nói: “ Ra tay nặng như vậy, nàng
không đau lòng hay sao?”
Ta xem chỗ
lưng hắn có chút hồng, còn có vết móng tay cào, ta hiểu được mình đã ra tay hơi
mạnh một chút, vì thế ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng hỏi: “ Rất đau
sao?”
Hắn lại hít
vào một hơi sâu, lúc này thanh âm của hắn có chút ám muội: “ Rất đau, đau… muốn
ăn nàng!!!”