Edit: Vân Nhi
Ánh mắt của ta đảo qua lão Thập, hắn né mắt lảng tránh, không dám nhìn xem
ta. Ta lại nhìn về phía lão Thập tứ, hắn cũng chỉ cúi đầu xem xét vết thương
của chính mình. Ta lại nhìn Minh Ngọc, nha đầu kia trong mắt đều là toát ra
lửa.
Xem ra nhị vị gia này đã nói điều gì liên quan tới ta, nhưng như thế nào
lại bị Minh Ngọc nghe được.
Ta nhớ lại, ta không khỏi có chút oán thầm, hơn nửa năm nay, ta luôn thận
trọng từ lời nói tới việc làm, chưa từng làm ra chuyện gì chọc tới người khác,
còn có thể bị người ta nói xấu sao? Hơn nữa, ngươi muốn nói thì cứ nói đi, như
thế nào lại để cho muội muội của ta nghe thấy! càng nghĩ càng cảm thấy ủy
khuất, lửa giận của ta lập tức đi lên. Các người có thể nói sau lưng người ta,
ta cũng không sợ giáp mặt đắc tội.
Ta thấy Dận Tự còn muốn nói cái gì, ta lập tức ngăn lại: “ Được rồi, Bối
Lặc gia. Chuyện này nếu nguyên nhân là ở ta, ta đây xin nói một câu. Minh Ngọc
mặc dù đã sai, nhưng mà nó cũng không phải là đứa nhỏ không có chừng mực, không
hiểu quy cũ. Nhị vị gia rốt cục đã nói những gì, như vậy trước mặt mọi người ta
cũng không muốn nghe hai vị thuật lại, về phần nhận lỗi, Minh Ngọc không nhận
nổi, Minh Tuệ cũng không nhận nổi. Thương thế của Thập Tứ gia, nếu Đức Phi
nương nương có trách tội xuống dưới, ta sẽ một mình gánh chịu!”
Nói xong, ta thi lễ, xin cáo lui, lôi kéo Minh Ngọc trực tiếp trở về hậu
viện.
Trở về phòng, trước tiên ta kêu nha hoàn mang nước tới, hai tỷ muội rửa mặt
chải đầu một chút, ta kéo Minh Ngọc ngồi ở trên tháp nói chuyện. Lúc này cảm
xúc của Minh Ngọc đã ổn định lại, nàng nhìn xem ta, đột nhiên phì cười một
tiếng vui vẻ.
“ Tỷ tỷ, tỷ vừa rồi thật là lợi hại!” nàng cười nói “ Giống như lúc tỷ ở
nhà vậy!”
Ta gõ đầu nàng một cái: “ Nha đầu lỗ mãng nhà ngươi! Nói đi, vừa rồi đã xảy
ra chuyện gì?”
Vì thế Minh Ngọc bắt đầu miêu tả kể lại cho ta, bao gồm chuyện hai vị gia
kia ở sau lưng bàn luận biểu tình ngôn ngữ động tác của ta, nhiều vô số kể. Ta
hít vào một làn hơi, mới hiểu được là chuyện gì đã xảy ra.
Trong lúc các vị gia khác bàn luận công việc ở trong thư phòng, thì lão
Thập cùng với Thập Tứ không chịu nổi không khí nặng nề và trời nóng, nên đã đi
tới vườn hoa tìm bóng râm mát. Hai người ở trong đình hoa sen nói chuyện phiếm,
lời nói của họ theo gió bay tới chỗ mái hiên Thủy các. Minh Ngọc nghe được bọn
họ nói cái gì “ Bát ca chán ghét bỏ rơi bát tẩu” , rồi “ Bát tẩu là chính mình
tự động đòi gả cho bát ca”, “ Trong lòng bát ca chỉ có trắc phúc tấn”….., tiểu
cô nương này nghe được thì lòng đầy căm phẫn, sau lại nghe thấy Thập Tứ nói “
Minh Ngọc kia cũng là thứ đanh đá chua ngoa” “ không biết muội muội của trắc
phúc tấn thì như thế nào”, Lão Thập còn nói “ vô luận là cái dạng gì, thì so
với Minh Ngọc cũng đều tốt hơn!” nghe thấy những lời nói đó, Minh Ngọc liền
hoàn toàn không còn nghĩ được gì nữa cả.
Bởi vậy nên thời điểm lúc lão Thập và Thập tứ đã nghỉ đủ, muốn rời khỏi hoa
viên thì nàng chạy tới ngăn bọn họ lại, động thủ. Lão Thập là nhân lúc Thập Tứ
bị Minh Ngọc kéo lại thì chuồn đi báo tin.
Nghe xong lời kể của nàng, trong lòng ta thở dài, cười hỏi: “ Muội nói,
người ta nói có câu nào không đúng!”
Minh Ngọc nghẹn lời, đôi mắt vốn mở lớn lại càng mở lớn hơn nữa, khó hiểu
nhìn ta.
“ Nha đầu ngốc, người ta nói cái gì thì có quan hệ gì với chúng ta đâu?” Ta
ôn nhu nhìn nàng “ Chúng ta làm chuyện chúng ta muốn làm, chỉ cần không ngại
với người, vốn không sợ người ta nói gì. Năm đó quả thực là ta đã hướng A mã
yêu cầu, xin Hoàng Thượng chỉ hôn ta cho Bối Lặc Gia. Mà Bối Lặc gia quả thực
là không thích gặp ta, trừ bỏ ngày mười lăm ra thì chưa bao giờ ở chung phòng
với ta. Đó là chuyện có thực nha, thì ta có gì mà phải sợ người ta nói!?” nói
xong ta cười tự giễu.
Minh Ngọc tội nghiệp nhìn ta, thanh âm oa oa nói: “ tỷ tỷ, ta còn nhớ rõ ba
năm trước, khi A mã trở về nói hoàng thượng đáp ứng chỉ hôn tỷ cho Bối Lặc gia.
Khi đó tỷ cao hứng thành dạng gì, tỷ đã quên rồi sao? Tỷ lôi kéo ta nói cái gì
là Bát gia tốt bao nhiêu, giống như là tiên, là thần vậy!” nàng nở một chút nụ
cười, còn nói: “ muội đã hỏi tỷ, hắn so với biểu ca hoàn hảo thế nào? Tỷ nói
cái gì tỷ còn nhớ không? Tỷ nói trên đời này không có ai so với hắn tốt hơn. Tỷ
thích hắn, tỷ cũng sẽ làm cho hắn thích tỷ, nhưng mà hiện tại chẳng lẽ tỷ không
để ý sao?”
Ta nghe lời Minh Ngọc nói, trong lòng đột nhiên có chút co rút đau đớn. Có
lẽ là vì tình yêu say đắm còn sót lại trong thân thể này, ta đột nhiên muốn rơi
lệ, vì Quách Lạc La Minh Tuệ chân chính!!!
“ Đừng nói nữa!” Ta đánh gãy lời nói của Minh Ngọc, ra vẻ thoải mái cười
nói: “ ta vẫn nghĩ muội là một tiểu hài tử, xem ra sang năm ta nên chọn thời
điểm, nói chuyện với A mã, tìm cho người một người chồng tốt!”
Mặt Minh Ngọc đỏ lên, vân vê vạt áo, cọ cọ cổ áo thẹn thùng.
Ta vỗ vỗ đầu nàng, nhớ tới hành động vĩ đại vừa rồi nàng quất Thập Tứ gia,
bất đắc dĩ nói: “ muội làm vậy thì người ta nói muội thế nào? Còn ngại người ta
nói muội đanh đá, nếu chuyện vừa rồi truyền tới trong cung thì cả A mã cũng
không thể cứu được muội!”
“ Muội rất tức giận thôi!” Minh Ngọc ủy khuất nhăn mặt nhăn mũi “ bọn họ
nói như vậy muội nghe xong rất tức giận nha!”
“ Ngốc tử, tức giận cũng không thể động thủ nha! Hơn nữa đó là Thập Tứ A
ca, muội không chỉ động thủ còn làm kinh động tới mọi người!” ta nghĩ tới Thập
Tứ bị thương, sợ Đức phi biết sẽ trách tội Minh Ngọc, lại sợ làm cho nàng sợ,
nên không nói rõ, chỉ là cười nói: “ về sau nếu lại xảy ra chuyện này, thì phải
động não một chút, không nên trực tiếp động thủ! Cho dù chuyện gì thì cũng còn
những biện pháp khác!”
“ Biện pháp gì?” Minh Ngọc trông đợi nhìn ta.
Nhìn nàng cao hứng, ta cũng không giữ được ý niệm đùa dai ở trong đầu: “
Đến đây, đưa lỗ tai lại đây!”
Nghe xong lời ta nói, Minh Ngọc cười đến không nhìn thấy mắt, vui tươi hớn
hở ngốc nghếch nở nụ cười.