Buổi chiều chỉ có 2 tiết nên được tan sớm. Sau khi tan, Bạch Khuyển theo Dạ Nguyệt về nhà y.
“Cậu đã xin phép bố mẹ chưa vậy? Bố mẹ cậu không tìm thấy sẽ rất lo lắng đó!”
“Rồi”
Mỗi lần có ai nhắc tới hai từ “bố mẹ” trước mặt hắn thì hắn đều lộ ra một tia khinh bỉ. Bố mẹ cái gì chứ, họ mà xứng? Từ trước đến nay hắn chưa từng có bố, còn mẹ hắn đã chết rồi. Phải, hắn làm gì có bố, bố hắn có bao giờ chịu thừa nhận hắn?
Dạ Nguyệt thấy được sự tức giận của nhân viên hốt phân khi nghĩ về “bố mẹ” nên liền an ủi: “Đi thôi, về nhà mình học. Nhà mình có nhiều đồ ăn lắm nên không sợ bị đói đâu!”
Dạ Nguyệt đã được hệ thống thuê cho một căn nhà gần trường, mặc dù không to lớn mắc tiền nhưng cũng không đến mức tồi tàn, lại thêm bàn tay khéo léo của y mà trở nên ấm cúng. Dạ Nguyệt dẫn Bạch Khuyển tới nhà của mình, mở cửa ra.
“Bố mẹ mình về quê rồi, 1 tuần sau mới lên. Cậu không cần ngại, cứ coi đây là nhà của cậu!”
Bạch Khuyển nhìn xung quanh ngôi nhà của Dạ Nguyệt. Nhà không lớn lắm, nhưng đồ đạc ngăn nắp, ấm cúng, rất ra dáng một “ngôi nhà” chứ đâu như “ngôi nhà” của hắn. Hơn nữa, ngôi nhà này tràn ngập mùi của y, một mùi nhè nhẹ dễ ngửi nhưng khiến người khác dễ chịu.
Dạ Nguyệt dẫn Bạch Khuyển vào phòng của mình, bật đèn lên. Căn phòng cũng nhỏ ngang ngửa phòng của hắn, nhưng ấm áp hơn hẳn. Đồ đạc ngăn nắp, sạch sẽ, khác hẳn với căn phòng bừa bộn bám đầy bụi bẩn của hắn. Hắn ngồi xuống bàn học cùng y, mắt không ngừng dán vào y.
“Hôm nay bọn họ nói xấu cậu như vậy làm mình rất tức giận! Mình muốn chứng minh cho bọn họ thấy, cậu không hề học kém, thậm chí giỏi hơn cả họ” Dạ Nguyệt tỏ vẻ tức giận đến đáng yêu
Bạch Khuyển mừng thầm trong lòng. Đúng là chỉ có y mới thật sự tức giận cho hắn. Hắn sẽ chứng tỏ cho y thấy hắn giống như lời y nói, không hề kém cỏi.
“Hôm nay mình ôn một chút về bài hôm nay nhé. Lũy thừa bậc n của a, kí hiệu là an, là tích của n thừa số a....”
- ---------------------------------------------------------------------------------------
6 giờ tối...
“Cậu làm bài tập tốt lắm, tất cả những bài giảng hôm nay cậu đã đều nắm vững rồi đó. Cậu nhớ làm bài tập về nhà nhé!”
“Ừ”
“Cũng muộn rồi, mình về trước”
“Để mình tiễn cậu”
Dạ Nguyệt tiễn Bạch Khuyển ra cửa, vẫy tay chào hắn. Bạch Khuyển cũng mỉm cười và vẫy tay lại rồi quay lưng đi về. Hôm nay là ngày cực kì vui đối với hắn, được gặp người hắn luôn yêu thích, được có người quan tâm, bây giờ dù về nhà có người đánh mắng hắn thì hắn vẫn cảm thấy vui vẻ vì hôm nay tâm trạng hắn đang tốt.
- ---------------------------------------------------------------------------------------
“Nhắc mới nhớ, sao nhân viên hốt phân hắc hóa mà không có nhiệm vụ ẩn để giảm độ hắc hóa vầy???”
[ Ô hô kí chủ, nhân viên hốt phân có hắc hóa hay không không nằm trong nhiệm vụ. Lần trước ta nhắc nhở ngươi để ngươi cẩn thận hơn thôi à! ]
Dạ Nguyệt: