Chương 7: Cùng đi làm ruộng
Edit + Beta: Snail
“Tiền đặt cọc cho con.” Tiêu Cảnh Đình cho Tiêu Tiểu Đông một cái bánh bao.
Tiêu Tiểu Phàm nhìn bánh bao trong tay Tiêu Tiểu Đông mà nuốt nước miếng ừng ực.
Tiêu Tiểu Đông vừa định đưa bánh bao trong tay cho Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Cảnh Đình đã đưa một cái bánh bao cho Tiêu Tiểu Phàm.
“Cái này là ta cho Tiểu Phàm, không tính trong ba cái kia.” Tiêu Cảnh Đình không nhìn Tiêu Tiểu Đông, xoa xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm rồi bình thản nói.
Tiêu Tiểu Phàm vừa nhận lấy bánh bao liền há to mồm ăn, vừa ăn vừa cười ngu với Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Tiểu Đông đầy quái dị liếc nhìn Tiêu Cảnh Đình, tâm tình rất phức tạp, thái độ của Tiêu Cảnh Đình đối với nhóc luôn tốt hơn nếu so với đệ đệ, tuy rằng cũng không tốt hơn bao nhiêu, chủ thuộc tính của nhóc là mộc, hơn nữa mặt mũi giống Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình cũng không quá hoài nghi chuyện mình là con ông ta, nhưng mà đệ đệ lại bất đồng.
Chẳng những đầu óc đệ đệ có vấn đề, hơn nữa chủ thuộc tính còn là hỏa giống mẫu phụ, lại thêm chuyện bởi vì đầu óc ngốc nghếch, căn bản không có cách nào tu luyện nên thái độ của Tiêu Cảnh Đình đối với đệ đệ rất tệ.
Nhìn Tiêu Cảnh Đình thay đổi thái độ với đệ đệ, Tiêu Tiểu Đông rất vui mừng, tâm tình lại hơi khác thường.
“Ông muốn đi xem ruộng à?” Tiêu Tiểu Đông hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Trong ruộng của ông không có gì đâu.” Tiêu Tiểu Đông nói.
Tiêu Cảnh Đình sửng sốt một chút, hắn chỉ muốn đi xem ruộng một chút, căn bản quên mất đại thiếu gia vốn không hề làm ruộng, cho nên hiện tại trong ruộng hẳn là trụi lủi.
“Vậy chúng ta ra phố mua hạt giống trước nhé?” Tiêu Cảnh Đình thăm dò hỏi.
Nghe được ra phố, đôi mắt Tiêu Tiểu Phàm phát sáng, Tiêu Tiểu Đông cũng rất động tâm, có điều trong giây lát Tiêu Tiểu Đông đã vứt ý niệm này ra sau đầu.
Tiêu Tiểu Đông cũng không thể xác định Tiêu Cảnh Đình có thể duy trì liên tục việc “cải tà quy chính” trong bao lâu. Tiêu Tiểu Đông rất lo lắng khi Tiêu Cảnh Đình ra phố gặp được đám bạn xấu gì đó, bị khuyến khích vài câu lại đem bán nhóc và đệ đệ.
“Trong nhà trưởng thôn hẳn có dư hạt giống, tôi nghe nói ông ấy định vài ngày nữa sẽ mang đi bán, ông có thể đến nhà trưởng thôn mua sẽ rẻ hơn chút ít so với mua trong tiệm, hơn nữa cũng không xa.” Tiêu Tiểu Đông đề nghị.
“Vậy con đi cùng ta đi.” Trong ấn tượng của Tiêu Cảnh Đình, thôn trưởng thôn Thổ Khâu xử sự coi như công bằng, người này rất chướng mắt những việc Tiêu Cảnh Đình làm, cũng rất đồng tình đối với chuyện Hứa Mộc An và hai đứa nhỏ gặp phải.
Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: “Được.”
Tiêu Tiểu Đông dắt Tiêu Tiểu Phàm đi phía trước, Tiêu Cảnh Đình theo phía sau.
Chân nhỏ của Tiêu Tiểu Phàm đi rất chậm chạp, Tiêu Cảnh Đình không chờ được bèn bế Tiêu Tiểu Phàm lên, Tiêu Tiểu Phàm không tim không phổi mà rất vui vẻ vùi trong lòng Tiêu Cảnh Đình, nhìn Tiêu Cảnh Đình bế Tiêu Tiểu Phàm, ánh mắt Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Cảnh Đình càng thêm quái dị.
Thôn trưởng thôn Thổ Khâu tên là Đinh Hồng, dáng dấp rất hùng tráng.
Đinh Hồng bốn mươi mấy tuổi, tu vi Luyện Khí tầng ba, tu vi của Đinh Hồng trong thôn đã coi là không tệ.
Tiêu Cảnh Đình bỗng dưng nhớ tới, nguyên chủ cũng coi như cao thủ trong thôn, tuy rằng nguyên chủ không thích tu luyện, nhưng mà dù sao cũng là thiếu gia đại gia tộc, vốn lúc trong gia tộc đã được bồi dưỡng trọng điểm. Tuy rằng tu vi nguyên chủ không thể so với thiên tài trong gia tộc, nhưng mà so với thôn dân cùng tuổi trong thôn lại mạnh hơn nhiều.
“Mua hạt giống?” Đinh Hồng tràn đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Con muốn mua hạt giống gì mua bao nhiêu?” Đinh Hồng hỏi.
“Chắc là hạt giống cần cho năm mẫu ruộng ạ.” Tiêu Tiểu Đông đáp.
Đáy mắt Đinh Hồng lóe lên vài phần khinh miệt, Tiêu Cảnh Đình cảm thấy hẳn là Đinh Hồng đã biết chuyện mình bán ruộng, thôn dân thôn Thổ Khâu rất xem trọng ruộng đất, làm ra chuyện bán ruộng giống như Tiêu Cảnh Đình khiến người vô cùng chán ghét.
Đinh Hồng lấy hai túi hạt giống ra, nói: “Hai lượng bạc.”
Tiêu Cảnh Đình cảm ơn, lấy hai lượng bạc ra giao cho Đinh Hồng.
Tiêu Tiểu Đông kéo kéo tay áo Tiêu Cảnh Đình, nói: “Ruộng đất hoang phế đã lâu, tốt nhất nên xới một chút, Đinh gia gia có một con giun xới đất rất lợi hại.”
Tiêu Cảnh Đình nghe không hiểu, Đinh Hồng liếc nhìn Tiểu Đông rồi lạnh nhạt nói với Tiêu Cảnh Đình: “Cho thuê một lần là hai trăm đồng tiền.”
Tiêu Cảnh Đình nhìn sắc mặt Tiêu Tiểu Đông liền biết giun xới đất là đồ tốt, tức thì thuê luôn.
Tiêu Cảnh Đình đưa Đinh Hồng bốn lượng bạc, hai lượng là tiền hạt giống, hai lượng là tiền thế chấp con giun xới đất, chờ lúc trả lại giun thì có thể cầm lại một lượng tám trăm đồng, nếu cho người khác thuê giun xới đất thì không cần tiền thế chấp cao như vậy, hiển nhiên Đinh Hồng rất không tín nhiệm Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Cảnh Đình không biết dùng giun xới đất như thế nào, Tiêu Tiểu Đông xung phong nhận việc nói mình biết, Tiêu Cảnh Đình giao ống trúc Đinh Hồng đưa cho Tiêu Tiểu Đông.
Ba người đi đường rất xa mới đến chỗ ruộng đất.
Tiêu Cảnh Đình híp mắt, ruộng đất là gia tộc chuẩn bị cho, cũng không biết có phải cố ý hay không mà chọn chỗ cách nơi ở rất xa, nguyên chủ sợ nhất là phiền toái, ruộng đất chọn xa như vậy, nguyên chủ sao lại bằng lòng trồng trọt chứ! Vô luận như thế nào thì có cho ruộng cũng tốt hơn là không cho.