Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 23: Chương 23: Khai khiếu như thế




Edit + Beta: Snail

Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông ở bên cạnh nhìn hai người uống nước nho, trông mà thèm vô cùng, thấy hai nhóc đáng thương, Tiêu Cảnh Đình để hai đứa nhấp một hớp nhỏ, cho hai đứa đỡ thèm, lại không ngờ sẽ khiến hai đứa càng thèm hơn.

Hứa Mộc An nhìn không nỗi cái tướng tham ăn của hai nhóc, đuổi hai nhóc đi ngủ.

Tiêu Tiểu Phàm ngồi trên giường, xoa xoa chân, tràn đầy phẫn uất nói: “Mẫu phụ càng ngày càng keo kiệt.”

Tiêu Tiểu Phàm thật ủy khuất, trước kia cha đem đồ ăn ngon giấu đi, hiện tại, mẫu phụ cùng phụ thân ở đó ăn ngon, lại đuổi nhóc đi ngủ.

Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm, hừ hừ nói: “Ai kêu thực lực chúng ta thấp làm chi, thực lực thấp, cũng chỉ có thể ăn ít, ăn nhiều hơn, sẽ sinh bệnh, chờ ca ca trưởng thành, thực lực cũng có thể tăng lên, là có thể ăn nhiều, đệ thì quá thảm, ta dạy đệ lâu như vậy, đệ vẫn chưa nhập môn, về sau chỉ có thể luôn ăn ít như vậy thôi.”

Tiêu Tiểu Phàm tràn đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Tiểu Đông, bẹp bẹp miệng, một bộ muốn khóc lên.

Tiêu Tiểu Đông lạnh lùng nói: “Đệ nhìn ta như vậy cũng vô ích.”

Tiêu Tiểu Phàm vẫn không thể tu luyện là một tâm bệnh của Hứa Mộc An, Tiêu Tiểu Đông không có việc gì làm cũng sẽ đốc thúc Tiêu Tiểu Phàm, tay cầm tay dạy Tiêu Tiểu Phàm, chỉ là Tiêu Tiểu Phàm vẫn không có cách nào nhập môn.

Tiêu Tiểu Phàm chớp chớp mắt, nhìn Tiêu Tiểu Đông, sắc mặt trắng bệch, Tiêu Tiểu Đông không bị thuyết phục.

Tiêu Tiểu Phàm bẹp bẹp miệng, khoanh hai chân, dựa theo phương pháp của Tiêu Tiểu Đông, bắt đầu tu luyện.

Sau một lúc lâu, Tiêu Tiểu Đông có chút ngạc nhiên phát hiện, trên người Tiêu Tiểu Phàm, cư nhiên lại có khí cảm.

Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm, tràn đầy ngạc nhiên trừng lớn mắt, nhóc tốn khí lực lớn như vậy, Tiêu Tiểu Phàm vẫn một chút tiến bộ cũng không có, hiện tại lại cảm thụ được khí cảm, quả nhiên phải nói đến ăn, tên nhóc này, mới có thể tiến bộ.

Kỳ thật, Tiêu Tiểu Phàm khai khiếu, ngược lại không hoàn toàn là vì ăn, gần đây Tiêu Tiểu Phàm ăn không ít thứ tốt, linh khí trong cơ thể dư thừa, lại bị Tiêu Tiểu Đông kích thích, liền nước chảy thành sông cảm thụ được khí cảm.

Hứa Mộc An vuốt cái bụng no căng, thầm nghĩ: Vừa ăn một bữa như vậy, hấp thu linh khí, bằng với bản thân hấp thu mấy mươi ngày.

“Mẫu phụ, mẫu phụ, đệ đệ khai khiếu.” Tiêu Tiểu Đông kéo tay Hứa Mộc An nói.

Tầm nhìn Hứa Mộc An quét qua người Tiêu Tiểu Phàm, ánh mắt nhất thời sáng ngời.

“Mẫu phụ, cha thấy được không?”

“Thấy rồi, thấy rồi.” Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Phàm, chỉ cảm thấy gần đây chuyện tốt lần lượt tới, nếu như, có thể vẫn tiếp tục như vậy, y có thể đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh rồi.

......

“Lý bá bá, lại làm phiền bá.” Hứa Mộc An tìm Lý Thăng nói.

Lý Thăng lắc lắc đầu, nói: “Không phiền không phiền, Lý bá bá ngươi chính là làm loại buôn bán này.”

Bởi vì đồ vật có chút nhiều, lần này Hứa Mộc An trực tiếp bao luôn xe trâu của Lý Thăng.

“Lần này là đi bán lương thực mới thu hoạch à?” Lý Thăng hỏi.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Đương gia nhà ngươi đâu? Sao không đi cùng ngươi?” Lý Thăng hỏi.

“Hắn muốn đi làm ruộng.” Hứa Mộc An nói.

Lý Thăng tràn đầy vui mừng nói: “Đương gia nhà ngươi hiện tại ngay cả chuyện bán lương thực, đều giao cho ngươi toàn quyền, có thể thấy rất tín nhiệm ngươi đó.”

Hứa Mộc An thản nhiên cười cười.

Lý Thăng nhìn nụ cười của Hứa Mộc An, gật gật đầu, nói: “Vậy là được rồi, người một nhà ở cùng một chỗ, chính là phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Lý Thăng nắm một ít lương thực, tràn đầy thán phục, “Rốt cuộc vẫn là linh cốc luyện khí sư tầng ba trồng ra, phẩm chất linh cốc này, vừa nhìn liền biết không giống bình thường.”

Hứa Mộc An cười cười, y cũng hiểu được Tiêu Cảnh Đình trồng linh cốc phẩm chất không tệ, một nhóm này còn chưa phải là tốt nhất, tốt nhất đều ở nhà.

Tiêu Cảnh Đình nói, thứ tốt nhất phải để lại cho người trong nhà ăn, Hứa Mộc An cảm thấy phẩm chất nhóm linh cốc Tiêu Cảnh Đình trồng được kia thật sự là quá tốt rồi, không giống như trồng từ ruộng hạ đẳng, sợ trêu phải rắc rối, liền đồng ý Tiêu Cảnh Đình lưu lại nhà mình ăn.

“Ta nghe nói, gần đây đương gia ngươi thay đổi không ít.” Lý Thăng nói.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: “Đúng là thay đổi không ít.”

“Bớt phóng túng là tốt rồi, có bản lĩnh trồng linh cốc ấy, lo gì không kiếm được bạc.”

Hứa Mộc An cúi đầu, nhịn không được có chút bất an, trước kia Tiêu Cảnh Đình quá tệ, bây giờ Tiêu Cảnh Đình lại quá tốt, đại lục Man Hoang ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường.

Vừa đến thôn Thổ Khâu, liền có không ít người muốn làm mai cho Tiêu Cảnh Đình, về sau những người đó thấy Tiêu Cảnh Đình làm việc thật sự không bài bản, liền dần dần không ai tới cửa, nếu sau này cuộc sống ngày càng tốt hơn, những người đó, hẳn là sẽ ngóc đầu trở lại đi.

Hứa Mộc An lắc đầu, đem ý niệm không tốt trong đầu ném ra ngoài.

Hứa Mộc An bán linh cốc, về tới nhà, giao hai mươi hai lượng bạc cho Tiêu Cảnh Đình, nói: “Linh cốc bán hai mươi sáu lượng, con giun xới đất tốn bốn lượng, chỗ này còn hai mươi hai lượng.”

Tiêu Cảnh Đình thu bạc, nói: “Vất vả cho ngươi.”

Hứa Mộc An lắc lắc đầu, nói: “Không sao, không vất vả chút nào, đúng rồi, lúc ta đi trên phố, nhiều người nhìn thấy ta, lại gần muốn đặt nho.”

“Đặt nho?” Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, người mua nho hôm qua, có nhiều người muốn mua thêm một ít, tửu lâu Duyệt Hòa bán nho rất mắc, hôm qua người mua nho từ tay chúng ta không ít, rất nhiều người đều biết nho ở tửu lâu Duyệt Hòa là từ chỗ chúng ta, cho nên...”

Tiêu Cảnh Đình suy nghĩ một chút, nói: “Vậy à! Nếu như, có người cần số lượng nhiều, chúng ta có thể ký kết một hợp đồng dài hạn, giá cả rẻ chút, cũng có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.