Chương 49: Khưu Bạch xuất giá
Edit + Beta: Snail
Khưu gia.
“Khưu Bạch à! Nho kia ngon thật đấy, gần đây sao không thấy con mang chúng về nữa, con đi hái hai chùm về đi.” Cha Khưu nói.
Khưu Bạch cau mày, hơi bất mãn nói: “Phụ thân, người ta bán hết rồi, không còn đâu.”
Trong lòng Khưu Bạch có chút ấm ức, Tiêu Cảnh Đình đặc biệt bỏ tiền mời người trong thôn trông giữ vườn nho, phòng ngừa kẻ khác đến “trộm”, hắn mặt dày đến Tiêu gia hái nho hai lần, sắc mặt người trong thôn nhìn hắn đều rất quái dị, mỗi lần hái nho hắn cũng chẳng ăn được bao nhiêu, Khưu Bạch dứt khoát không làm kẻ ác nữa.
Cha Khưu vừa hâm mộ vừa cảm thán nói: “Nho kia thật sự ngon, trong thôn có người nói nguyên nhân Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An có thể bước vào cấp bốn đều nhờ vào nho cả, nếu ca ca con cũng ăn nho mỗi ngày thì hẳn là rất nhanh có thể bước vào cấp ba.”
Trong lòng Khưu Bạch thầm khinh bỉ, ca ca đúng là muốn mỗi ngày được ăn nho đấy, đáng tiếc ca ca không có bản lĩnh trồng nho!
Trước kia Khưu Bạch rất sùng bái Khưu Lễ, nhưng mắt thấy Tiêu Cảnh Đình mà trước đây Khưu Lễ xem thường đang ngày càng đi lên, nhà mình lại vẫn dặm chân tại chỗ, Khưu Bạch không khỏi có thêm vài phần thành kiến với Khưu Lễ luôn nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
“Sớm biết thế đã để con gả cho Tiêu Cảnh Đình, giờ con có thể theo hắn ăn ngon mặc đẹp rồi.” Cha Khưu lắc đầu nói.
Khưu Bạch nhìn cha Khưu, thầm nghĩ: không phải phụ thân mong mỏi mình đi theo Tiêu Cảnh Đình ăn ngon mặc đẹp, mà mong mỏi khi mình gả cho Tiêu Cảnh Đình có thể giúp đỡ ca ca một chút, nếu hai nhà thành quan hệ thông gia, vậy phụ thân đến Tiêu gia đòi hỏi cái gì cũng là thuận lý thuận tình.
“Con biết Tiêu gia mới xây ba gian nhà ngói không?” Cha Khưu hỏi.
Khưu Bạch gật đầu đáp: “Con biết.”
“Tăng thêm ba gian phòng tốn không ít tiền đâu, có điều với Tiêu gia bây giờ mà nói thì chút tiền này cũng không xem là gì.” Cha Khưu nói, thực lực tăng lên một đoạn, chuyện có thể làm nhiều hơn trước nhiều. “Thật không ngờ đứa phá của kia của Tiêu gia lại giỏi giang đến vậy.” Cha Khưu than thở.
Khưu Bạch cắn môi không nói gì, lúc Tiêu gia xây nhà, Khưu Bạch có đi xem, thấy Hứa Mộc An an bày người làm việc đâu vào đấy, Khưu Bạch chỉ cảm thấy kẻ kia vô cùng nở mày nở mặt.
“Chẳng qua dù hắn có giỏi giang đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ có thể trồng trọt thôi, rốt cuộc vẫn kém thiếu gia đại gia tộc, ta đã đi hỏi Tiêu Cảnh Đình rồi, hắn không muốn cưới con, vừa lúc con trai Lý viên ngoại ở trấn trên muốn lấy vợ, hắn từng gặp con rồi, vô cùng hợp ý, con gả đến nhà Lý viên ngoại càng tốt hơn.” Cha Khưu nói.
Khưu Bạch nhíu mày đáp: “Phụ thân, cha không hỏi con trước mà đã quyết định chuyện lớn cả đời của con rồi!”
Cha Khưu tức giận nói: “Phụ thân con còn có thể hại con sao? Nếu Tiêu Cảnh Đình kia có chút ý gì với con thì ta cũng có thể suy xét hắn một chút, nhưng giờ hắn lạnh nhạt với con như vậy, chẳng lẽ con cứ muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh sao? Nhà Lý viên ngoại ở trấn trên làm ăn lớn, con gả vào nhà ông ta thì về sau có thể phát đạt rồi.”
Khưu Bạch gật đầu đáp: “Con biết rồi phụ thân, con gả là được.”
Người trong thôn trời sinh đã luôn hướng tới gia đình giàu có, vốn Khưu Bạch một lòng muốn gả vào nhà giàu, chỉ là gần đây Tiêu Cảnh Đình ngày càng có bản lĩnh, trong lòng Khưu Bạch mới có thêm vài phần lưỡng lự.
...
Tiêu gia.
“Nhị ca, huynh đã quyết định tặng Mộc Thư Vũ sính lễ gì chưa?” Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Chuyện trúng độc lúc trước khiến Tiêu Kình Phong bị giày vò thành một nghèo hai trắng, trong khoảng thời gian này Tiêu Kình Phong giết yêu thú kiếm được mấy trăm lượng bạc, nhưng chi tiêu cũng rất lớn, tuy rằng có để dành một ít bạc nhưng cũng chẳng được bao nhiêu.
“Trong rừng có một con Truy Phong thú cấp bốn, ta định làm thịt con yêu thú kia tặng Thư Vũ, Thư Vũ nhất định sẽ vui vẻ.” Tiêu Kình Phong nói.
Theo Tiêu Cảnh Đình biết, Truy Phong thú chạy rất nhanh, đỉnh đầu nó mọc một cái sừng, cái sừng kia dùng làm thuốc thì có thể đề cao tốc độ hấp thu linh khí.
Tiêu Cảnh Đình nhíu mày nói: “Nhị ca, Truy Phong thú rất khó đối phó!”
Tiêu Kình Phong cười đáp: “Đệ yên tâm đi, ngay cả yêu thú cấp năm nhị ca đệ cũng đã đối phó rồi, một con yêu thú cấp bốn không tính là gì, hơn nữa Mộc An đã bằng lòng giúp ta, giờ Mộc An cũng là cấp bốn, có đệ ấy hỗ trợ, tính an toàn sẽ lớn hơn nhiều.”
“Vậy tính thêm đệ đi.” Tiêu Cảnh Đình hứng thú mở miệng.
Tiêu Kình Phong gật đầu: “Được! Tam đệ, đến lúc đó đệ ở bên cạnh trợ giúp là được, không cần xông lên đâu.”
Tiêu Cảnh Đình: “...” Tiêu Kình Phong đang không tin tưởng năng lực của hắn sao?
“Nhị ca, lúc huynh ở đội lính đánh thuê chắc rất khổ cực đi.” Khi Tiêu Kình Phong vừa gia nhập đội lính đánh thuê thì mới Luyện Khí tầng ba, Tiêu Cảnh Đình vô cùng kính nể sự quyết đoán của Tiêu Kình Phong.
Nếu Tiêu Thanh Nham cũng gia nhập đội lính đánh thuê thì cha mẹ nguyên chủ nhất định sẽ không đồng ý, tỷ lệ thương vong trong đội lính đánh thuê rất cao, chính là đang liều mạng, nhưng người tham gia đội lính đánh thuê là Tiêu Kình Phong, cha mẹ nguyên chủ liền ngầm chấp nhận lựa chọn của Tiêu Kình Phong, còn nói cái gì mà ngọc không mài không tỏa sáng.
“Lúc ấy có lão đội trưởng rất quan tâm ta.” Tiêu Kình Phong nói.
Kỳ thật lăn lộn trong đội lính đánh thuê mấy năm, Tiêu Kình Phong sớm có thể một mình đảm đương một phía từ lâu, cũng có đội lính đánh thuê khác muốn mời hắn, còn hứa cho Tiêu Kình Phong không ít lợi lộc, nhưng Tiêu Kình Phong vẫn băn khoăn về ân tình của lão đội trưởng nên không rời đi.
Tiêu Kình Phong nhắm mắt lại, lạnh lùng cười, giờ nhìn lại mới phát hiện mình thật sự có chút ngu xuẩn, hắn không dứt bỏ được đội lính đánh thuê, nhưng đám người kia lại vứt bỏ được hắn.
Tiêu Cảnh Đình vỗ vỗ tay Tiêu Kình Phong nói: “Nhị ca, về sau huynh cũng chỉ có thể săn thú với đệ, huynh đừng chê đệ vướng tay vướng chân nhé!”
“Ta nghe Mộc An nói kỹ năng chiến đấu của đệ không tốt lắm, hơn nữa còn rất biết lãng phí, đệ phải cố gắng lên!” Tiêu Kình Phong đáp.
Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười nói: “Mộc An chỉ biết bôi đen đệ, dù sao đệ cũng là lính mới mà.”
“Đúng rồi, hôm qua ta thấy có một ông lão tìm đệ, hình như có xung đột với đệ thì phải, hai người nói gì vậy?” Tiêu Kình Phong hỏi.
Tiêu Cảnh Đình trợn trắng mắt, có phần phiền muộn nói: “Đó là lão cha của Khưu Bạch, lão muốn đệ bỏ Hứa Mộc An cưới con lão.”
Tiêu Kình Phong sửng sốt một chút rồi hỏi: “Là vậy sao? Có phải đầu óc ông già kia có vấn đề không?”
“Trước kia đệ từng làm chút chuyện hoang đường, nhưng giờ đệ đã thông suốt rồi, nhị ca, chuyện này huynh đừng nói với Mộc An nha.” Tiêu Cảnh Đình nói.
Tiêu Kình Phong gật đầu: “Ta biết rồi.”
Tiêu Cảnh Đình nhún vai nói: “Ông già kia nói con của ổng sắp gả vào nhà giàu rồi, nếu đệ bằng lòng bỏ Hứa Mộc An, ổng còn có thể suy xét đệ một chút, nếu đệ không chịu ổng sẽ không suy xét đến đệ nữa.”
Tiêu Kình Phong: “... ông già này có bệnh đúng không?”
Tiêu Cảnh Đình nhún vai: “Ai biết được.”