Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 70: Chương 70: Những chuyện của chi thứ hai




Edit + Beta: Snail

“Mẫu thân, tình huống bên chi thứ hai thế nào rồi?” Tiêu Mộc Hồng thấy Liễu Huyền trở về thì vội hỏi.

“Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Thanh Nham triệt để đối đầu nhau rồi, Tiêu Kình Phong hoàn toàn đứng về phía Tiêu Cảnh Đình, có điều Tiêu Kình Phong cũng không được coi trọng, địa vị của hắn không quá ảnh hưởng tới Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ.”

“Như vậy à.”

“Hôm nay xem trò vui xem đến dẫn lửa đốt thân luôn, hẳn là tên Tiêu Cảnh Đình ngu ngốc kia biết ta tính kế hắn lúc trước, cố ý lấy ruộng đất có vấn đề đưa cho hắn nên vạch trần trước mặt Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ, ánh mắt của Vương Lộ kia giống như muốn lăng trì ta vậy.” Thằng nhóc con kia còn thừa cơ bắt chẹt bà một phen, Liễu Huyền không cảm thấy hai ngàn lượng bạc đáng bao nhiêu, vấn đề là mặt mũi đều bị ném đi.

Liễu Huyền vặn xoắn khăn tay, lúc này hẳn là đã bị Vương Lộ ghi hận, lòng dạ ả đàn bà kia rất ác độc, không biết sau này sẽ giày vò bà thế nào đây, đáng hận! Con điếm kia đã rơi xuống vách núi nhưng sao lại không ngã chết chứ, thật sự là tai họa lưu ngàn năm mà.

“Sớm biết vậy lúc trước nên nhổ cỏ tận gốc, giết chết Tiêu Cảnh Đình.” Tiêu Mộc Hồng âm u nói.

Gần đây Tiêu Mộc Hồng có gặp qua Tiêu Cảnh Đình vài lần, chỉ cảm thấy người này như là thay da đổi thịt vậy, Tiêu Mộc Hồng cảm giác bây giờ uy hiếp lớn nhất đối với hắn không phải Tiêu Thanh Nham, mà là Tiêu Cảnh Đình.

Liễu Huyền gật đầu: “Đúng vậy! Đáng tiếc nếu trước đây không xem nhẹ tiểu tử kia, theo dõi kỹ chút thì tốt rồi.”

Tên Tiêu Cảnh Đình kia, thiên tài địa bảo cũng không tiếc đem bán, nếu như bà theo dõi kỹ chút, chặn mấy thứ kia lại thì nói không chừng con trai nhà bà đã tiến vào Luyện Khí tầng sáu rồi... Việc đã đến nước này, hối hận cũng không còn kịp, cũng may những thứ đó không rơi vào tay Tiêu Thanh Nham.

“Mẫu thân, hôm nay Tiêu Cảnh Đình tốn hơn một trăm ngàn lượng mua một pháp khí, nghe nói tác dụng lớn nhất của pháp khí kia là giả làm con rùa, gặp nguy hiểm liền trốn vào trong linh tháp thì vạn sự đại cát.” Tiêu Mộc Hồng có chút ghen tỵ, lại có chút khinh thường nói.

Liễu Huyền mài mài răng, bảo: “Trước đây tiểu tử kia thích nhất là lăn lộn trong đống phấn son, giờ không biết làm sao lại thật sự vươn lên rồi.”

Tiêu Mộc Hồng gật đầu: “Đúng vậy! Sau khi Tiêu Cảnh Đình tiến bộ, tâm tính tốt hơn trước kia nhiều.”

“Vợ con đâu rồi?” Liễu Huyền hỏi.

“Đang tu luyện ạ.” Tiêu Mộc Hồng đáp. Trước khi Tiêu Cảnh Đình trở về, quan hệ giữa hắn và Tôn Miễu Miễu vẫn không tệ, Tiêu Cảnh Đình vừa về, Tiêu Mộc Hồng luôn cảm thấy quan hệ của mình và Tôn Miễu Miễu đột nhiên xa lạ đi nhiều.

...

Tiêu Cảnh Đình nhìn khế đất và linh tháp trước mặt nói: “Lòng của cha mẹ đúng là thiên vị đến không còn giới hạn luôn rồi.” Cũng may nguyên chủ không phải là người không được thương nhất.

Hứa Mộc An gật đầu: “Đúng vậy!” Tiêu Cảnh Đình lấy được mười mẫu ruộng thượng đẳng, hai mươi mẫu ruộng trung đẳng, ba mươi mẫu ruộng hạ đẳng, tổng cộng sáu mươi mẫu, ruộng đất Tiêu Kình Phong nhận được bằng phân nửa Tiêu Cảnh Đình, ruộng đất Tiêu Thanh Nham nhận được lại gấp đôi Tiêu Cảnh Đình.

Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ đều là linh thực sư, nếu toàn lực chăm sóc linh điền thì thu hoạch của một năm tất nhiêu không ít, có điều thực lực của Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ đã đến trình độ này, tài nguyên cần đến, cơ bản là không thể dùng bạc để mua được.

Người của thế giới này có thể tu luyện, tố chất thân thể tốt hơn người trên địa cầu nhiều, nhưng tuổi thọ lại không khác người địa cầu là mấy, tu sĩ Luyện Khí tầng chín tối đa chỉ có thể sống đến hơn một trăm tuổi, tu vi đạt tới Trúc Cơ kỳ, tuổi thọ sẽ đạt tới hai trăm tuổi.

Vì sống lâu hơn, một vài tu luyện giả có thiên phú xuất sắc sẽ không cam tâm làm người bình thường, Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ hiển nhiên không ngoại lệ, hầu hết thời gian hai người đều ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.

Phần lớn ruộng đất trong tay Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ đều thuê người làm, có điều lấy năng lực của Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ thì tùy tiện thi triển vài cái pháp quyết, ruộng đất hẳn là có thể có thu hoạch không tệ.

“Cũng may nhị ca không thèm để ý.” Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An cúi đầu thầm nghĩ: Tiêu Kình Phong rốt cuộc là không thèm để ý hay là đã nản lòng thoái chí, điều này thật đúng là không nói chính xác được.

“Tiểu Phàm thế nào rồi?”

“Tiểu hỏa điểu bị thương nhẹ, Tiểu Phàm có chút khó chịu, đang ở bên cạnh nó.” Hứa Mộc An đáp.

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu nói: “Tiểu Phàm và tiểu tử Tiêu Nhạc Vinh kia có bát tự không hợp, hai đứa ở cùng nhau sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.”

Hứa Mộc An gật đầu: “Ruộng tới tay rồi, chúng ta nhanh chóng dọn ra ngoài đi.”

“Ta cũng nghĩ vậy, tranh thủ thời gian làm lụng, một tháng mười ngàn lượng cũng không phải chuyện đùa.” Để hai đứa nhóc ở lại Tiêu gia không khác gì với để hai quả bom hẹn giờ trong nhà.

Tiêu Cảnh Đình ngắm nghía linh tháp trên tay, nhìn Hứa Mộc An hỏi: “Mộc An, em nói xem, ta mua cái linh tháp này là đúng hay sai?”

Hứa Mộc An gật đầu: “Đương nhiên là đúng.”

“Sao lại nói vậy?” Tiêu Cảnh Đình hỏi.

“Có thể che giấu tai mắt người khác! Pháp khí cao cấp có thể có rất nhiều công năng chưa khai phá, huynh trồng trọt tốt hơn người khác cũng không kỳ quái.” Hứa Mộc An nói.

Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An, thầm nghĩ: Hứa Mộc An quả nhiên có tâm tư bén nhạy, không gian ngọc bội của hắn tuyệt đối không thể bại lộ, Tiêu Cảnh Đình đoán chừng nguyên nhân hắn có thể đại nạn không chết, xuyên đến thân thể này, hơn phân nửa là do ngọc bội kia, chắc chắn ngọc bội còn có tác dụng khác, chỉ là hắn chưa biết mà thôi.

Linh tuyền trong không gian ngọc bội là mấu chốt để hắn có thể trồng ra linh thực tốt, có điều mình có thể đổ điều này lên linh tháp.

“Phu nhân, em thật thông minh.” Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An cười nhẹ nói: “Được rồi, đám sách trong phòng huynh ta đã xử lý phần lớn rồi, đám sách kia của huynh, có vài quyển là bản đơn lẻ, cuối cùng bán được chút bạc, tổng cộng sáu trăm lượng, tuy rằng có hơi ít so với mười ngàn lượng, thế nhưng có ít còn hơn không.”

(*) bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc)

Tiêu Cảnh Đình: “Vất vả cho em rồi, làm phiền em hao tâm tổn trí...” Tiêu Cảnh Đình rất rõ ràng đám sách Hứa Mộc An xử lý kia là tập tranh khiêu dâm của nguyên chủ, chết tiệt, không ngờ tranh khiêu dâm lại đáng tiền như vậy, tranh khiêu dâm còn có bản đơn lẻ, thật là thế giới hố cha mà.

“Một ít thư tịch hữu dụng, ta đã sửa sang lại cho huynh, lúc rảnh rỗi huynh có thể nhìn xem.” Hứa Mộc An nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: “Được.”

...

Trong biệt viện của Tiêu Thanh Nham, Tiêu Nhạc Vinh đầy tức giận tranh cãi âm ĩ.

“Con không chịu, con không chịu, mẹ nói sẽ dạy dỗ thằng nhóc thúi kia cho chừa mà, kết quả thằng nhóc thúi kia lại không bị gì hết.” Tiêu Nhạc Vinh phẫn uất lăn qua lộn lại trên mặt đất.

Trịnh Bội Nhi nhìn Tiêu Nhạc Vinh không chịu bỏ qua, tâm tình tối tăm, nghĩ đến cảnh tượng Tiêu Cảnh Đình nhục mạ mình không chút lưu tình, Trịnh Bội Nhi liền cảm thấy tức giận, Tiêu Thanh Nham chỉ quan tâm thiên tài địa bảo, thấy cô chịu nhục cũng không ra mặt thay cô.

“Mẫu thân, người mua cho con một con phi điểu đi, thằng ngốc kia còn có kìa, cưỡi lên rất là oai phong, con không thể kém thằng ngốc kia được!” Tiêu Nhạc Vinh đứng lên nói.

Trịnh Bội Nhi gật đầu: “Được, cho con cho con.”

“Thật không biết tam thúc thích thằng ngốc kia chỗ nào, mẫu thân, người biết không? Thằng ngốc kia thích ăn tỏi, ăn chao, cả người nó đều có mùi, thúi như vậy còn nhào tới cắn con.” Tiêu Nhạc Vinh ghét bỏ vô cùng chà xát cánh tay mập mạp nói.

Trịnh Bội Nhi híp mắt, Tiêu Cảnh Đình quả thật kỳ quái, trước đây căn bản không xem đứa con trai ngu ngốc kia ra gì! Hiện tại lại giữ gìn như bảo bối, Tiêu Tiểu Phàm kia cũng quên đi, tên nhóc Tiêu Tiểu Đông dường như khá thông minh, còn tiến vào Luyện Khí tầng hai sớm hơn Tiêu Nhạc Phong nhà mình, về sau nói không chừng là một uy hiếp đối với con trai mình.

Trịnh Bội Nhi đuổi Tiêu Nhạc Vinh đi rồi vào phòng nhìn Tiêu Thanh Nham.

Tiêu Thanh Nham đang buồn bực uống rượu.

“Huynh làm sao vậy? Sắc mặt khó coi thế, phụ thân mẫu thân vẫn thiên vị huynh nhất, ruộng đất phụ mẫu cho nhị đệ, tam đệ cộng lại cũng không bằng huynh cơ mà.”

“Phụ mẫu cho ta nhiều, nhưng cho nhị đệ cũng không ít đâu!”

Trước kia phụ thân cho nhị đệ tiền tiêu vặt chỉ bằng một số lẻ của hắn, Tiêu Cảnh Đình thì thôi đi, Tiêu Kình Phong cũng lấy được không ít ruộng đất, tuy rằng so với mình thì chút ruộng đó không tính là bao, có điều Tiêu Kình Phong là thứ gì chứ, giờ lại dám đối nghịch với mình khắp nơi, nghĩ đến một gốc linh thực cao cấp có thể giúp mình cá chép vượt long môn lại lướt qua bên người, Tiêu Thanh Nham liền cảm thấy hết sức khó chịu.

...

Vương Lộ ngồi trước bàn trang điểm, khẽ thở dài một hơi.

Tiêu Lâm Phong nhìn Vương Lộ hỏi: “Làm sao vậy, tâm tình không tốt?”

“Không ngờ lão nhị và lão tam đều thăng cấp năm.” Vương Lộ nói.

Tiêu Lâm Phong nhìn Vương Lộ, cười nói: “Con trai có tiền đồ không tốt sao? Lẽ nào muội mong con trai mình không có tiền đồ?”

Vương Lộ cười khổ một cái, nói: “Đương nhiên ta mong con trai có tiền đồ, chỉ là ba huynh đệ tụi nó không biết liên hợp lại chống đỡ kẻ thù bên ngoài, còn nhìn nhau không vừa mắt, không khéo lại đấu tranh nội bộ.”

Tiêu Lâm Phong nghe vậy thở dài một hơi: “Trước đây quan hệ giữa lão nhị cùng lão đại còn tốt chút, quan hệ với lão tam rất bế tắc, lần này trở về, lão nhị lão tam lại trở nên thân thiết, còn với lão đại thì...”

Vương Lộ cúi đầu, sau khi trở về, chuyện xảy ra trong nhà Vương Lộ đã điều tra triệt để.

“Trước đây lúc lão nhị bị đội lính đánh thuê đuổi đi, bị vu oan, lão đại không quan tâm đến, lão nhị hẳn là cứ vậy mà ghi hận lão đại rồi.” Vương Lộ nói.

Tiêu Lâm Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Mặc dù cách làm của lão đại không thích hợp, nhưng lão nhị lại cứ mang thù, chuyện khác không tính, có thiên tài địa bảo vậy mà cứ cầm đi bán cũng không thèm tặng cho huynh đệ nhà mình.”

“Bán cũng đã bán, đoán chừng cũng không lấy về được nữa, lúc đó tình trạng của lão tam cũng không tốt lắm, nếu không bán đi chỉ sợ sẽ đắc tội hầu phủ, đều là con tiện nhân Liễu Huyền kia, trước mặt ta thì luồng cúi xu nịnh, ta vừa xảy ra chuyện, ả ta liền bại lộ bộ mặt thật, ruộng đất ả cho lão tam vừa lệch lại xa, còn có yêu thú thường lui tới, nếu không phải lão tam may mắn, nói không chừng đã mất mạng rồi.” Vương Lộ nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt Tiêu Lâm Phong cũng trầm xuống, tuy rằng trước đây ông ta không quá hợp với Tiêu Thành Phong, nhưng luôn cảm thấy ngoài mặt cũng vui vẻ, lần này ông ta xảy ra chuyện, Tiêu Lâm Phong biết được việc Tiêu Thành Phong làm thì chợt cảm thấy trái tim băng giá.

“Lão tam bị tước sạch mọi thứ đuổi đi, lão nhị mất sạch thanh danh bị trục xuất khỏi gia môn, đều là bút tích từ đại ca tốt, đại tẩu tốt kia của huynh, ta thấy lão đại bị xa lánh trong học viện cũng có bút tích của hai vị đại ca đại tẩu kia.” Vương Lộ tức giận nói.

Tiêu Lâm Phong gật đầu: “Đại ca, đại tẩu quả thật làm hơi quá đáng.”

...

Tiêu Tiểu Phàm có chút hưng phấn lăn qua lộn lại trên giường, Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm đang hưng phấn thì bĩu môi nói: “Làm sao vậy, vui vẻ đến thế.”

“Ca ca, chúng ta lập tức có thể dọn ra ngoài ở rồi.” Tiêu Tiểu Phàm phấn khởi nói.

Tiêu Tiểu Đông gật đầu: “Đúng vậy.” Nếu như dọn ra ngoài ở, Tiêu Tiểu Phàm sẽ không còn vì thiếu cảm giác an toàn mà ăn một đống tỏi nữa.

Tiêu Tiểu Đông có chút phiền não gãi đầu, vì sao trong phòng chỉ có một cái giường lớn chứ, tại sao nhóc phải ngủ chung với Tiêu Tiểu Phàm chứ. Tên khốn Tiêu Tiểu Phàm này thích giành chăn, thích đưa chân thúi đến bên miệng nhóc, thích nghiến răng, còn thích ăn đồ thúi ình, chăn bị hun một mùi thúi hoắc, thật khiến người ta khổ muốn chết.

“Ca ca, huynh không ngủ cùng một đầu với đệ sao?” Tiêu Tiểu Phàm hỏi.

Tiêu Tiểu Đông lắc đầu: “Ta và đệ chia hai đầu ngủ.”

Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy cũng không cưỡng cầu, một hồi liền ngáy khò khè.

Tiêu Tiểu Đông có chút phiền chán xê dịch Tiêu Tiểu Phàm đến bên chân mình, thầm nghĩ: tâm thằng nhóc thúi này thật rộng, một chốc đã ngủ khò khè rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.