Đêm qua mưa to, sơn đạo đầy bùn lầy lội, không thuận tiện để hành tẩu.
“Giữa trưa rồi lại đi đi.”
“Hảo, linh chi trên người còn đủ không?”
“Có thể kiên trì đến khi xuống núi.”
Ta ngồi xếp bằng, trên đùi đột nhiên có nhiêu hơn hai chân, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
“Gì thế?”
“Bôi thuốc.”
Hảo cho khẩu khí hợp tình hợp lý, trước kia hắn không phải là người như
thế, nguyên lai ta nhìn lầm rồi sao? Thấy hắn nhếch lên khóe miệng, hai
mắt híp lại, ta lại không muốn cự tuyệt, ta cũng trở nên kỳ quái mất
rồi. Khinh nhu cởi bỏ hài tất cả hắn, trên chân vẫn loang lổ vết máu, ta nhịn không được nhíu mày, “Đau không?”
“Rất đau.” Đôi môi xinh
đẹp hơi hơi cong lên, có chút ủy khuất, đôi môi phiêu lượng như vậy nếu
ăn vào chắc chắn sẽ rất mỹ vị… Ta đang suy nghĩ gì a.
“Đang nghĩ
gì vậy?” Ngón chân hắn ở bên hông ta lộn xộn ngọ nguậy, ta vội đè lại,
đối với bất cứ nam nhân nào thì vị trí kia cũng là thập phần mẫn cảm.
“Không có gì.”
“Ta như thế nào lại cảm thấy mặt ngươi rất là… sắc…” (sắc = háo sắc =)), còn có nghĩa là có màu bất thường =)) )
“Nguơi thấy nhầm rồi.”
“Tê…”
Kim sang dược đụng vào vết thương của hắn, hắn hút một ngụm lãnh khí, để
giảm bớt đau đớn, ta cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi lên vết thương của hắn.
Hắn đột ngột rút chân về.
Ta nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy, còn chưa bôi thuốc xong.”
Vành tai hắn ửng hồng, ngốc ngốc nhìn ta một cái, cúi đầu, tay vuốt ve mắt cá chân, “Ta tự mình bôi sẽ tốt hơn.”
Thấy hắn trở nên nhăn nhó, ta cũng có chút xấu hổ, đứng dậy nói “Ta ra ngoài hít thở không khí.”
….
Mặt trời giữa trưa oi bức, nước bốc hơi rầm rầm, đường núi cũng khô ráo hơn nhiều. Sợ thương thế trên chân hắn nặng thêm, ta lại trực tiếp ôm hắn
xuống núi.
Ta phân tích: “Nếu muốn thì cứ hận cái thiếu trang chủ Phong Diệp sơn trang gì đó đi, vì hắn ngươi mới bị truy dát, chật vật
đào vong thế này.”
Ngả Á thản nhiên nói: “Ta không bao giờ hối
hận về việc mình đã làm, cứu người vì khả năng ta có thể, ác hữu ac báo, thiện hữ u thiện báo, không phải không báo mà là chưa đến lúc thôi. Nếu ác nhân kia không bị người giết thì trời cũng giết hắn.”
“Tâm ngươi rộng lớn nhỉ.”
Hắn lắc đầu: “Không, tâm ta rất nhỏ, với thứ mà ta để ý, chỉ chứa đầy được thứ đó mà thôi, không dư chỗ cho mấy thứ khác.”
Nói vậy cũng đúng.
Xuống núi, tiến vào Vận Thành, lúc chạng vạng thu được bồ câu đưa tin của sư
huynh bọn họ, biết bọn hắn đều bình an vô sự, ta cũng yên lòng. Khéo
đúng dịp, ngày mai là lễ hội hoa đăng, trong thành tưng bừng mừng lễ.
Ta không hòa vào dòng náo nhiệt ấy, đứng bên cửa sổ lầu hai, nhìn xuống
ngã tư đường tấp nập người qua lại, nếu tiểu sư đệ ở đây tuyệt đối sẽ
hống hống dắt mấy sư huynh đệ chúng ta đi dạo dạo phố.
“Chúng ta đi dạo phố.”
“Đi dạo phố? Ta còn cho rằng ngươi không thích nhào vào giúp vui.”
“Ừ, không thích.”
“Vậy ngươi…”
“Hiện tại ta muốn đi dạo phố.”
Ngả Á đội sa mạo đi ra ngoài, ta cũng đuổi theo.
Hội hoa đăng, thật sự là vô cùng náo nhiệt, cũng vô cùng đông đúc, không dễ dàng mới có thể ra đến đầu phố, quay đầu lại nhìn ngã tư đường cả đống
người chen vai thích cách nhích từng bước, có loại ảo giác như thể mình
lại tái thế thêm lần nữa.
“Đầu tóc ngươi rối tung cả lên.” Chơi
đùa cả một đường, Ngả Á thập phần cao hứng, màu hổ phách trong đôi mắt
lưu quang, tràn ngập các loại màu sắc khác.
“Chen chúc như vậy làm sa mạo rơi mất rồi.”
Mang theo tâm trạng lo lắng, ta nắm chặt tay hắn, tiếp tục đi về phía trước, thấy người xung quanh cứ như hận không thể bám dính trên người Ngả Á,
ta có chút không vừa ý, lại không nghĩ ra vì sao lại hờn giận như thế.
Chộp lấy cái mặt nạ trong một sạp hàng nhỏ đeo vào cho Ngả Á, đôi mắt
Ngả Á linh động chuyển qua, mắt chứa ý cười, ta hé ra cái mặt nạ trên
mặt mình.
“Thường Nga? Ha ha…” Hắn chỉa vào cái mặt nạ của ta, ha ha cười.
“Trư Bát Giới, chúng ta đi đi.” Thanh toán bạc, tiếp tục đi xem rước đèn.
Hắn biết mình mang mặt nạ Trư Bát Giới, không thích chút nào, thầm nghĩ
tháo xuống, ta nắm chặt hai tay hắn, không cho hắn loạn động.
Trên mặt Ngả Á bây giờ là hình Trư Bát Giới, không ai rảnh đến độ nhìn hắn
chăm chú như trước nữa, ta không khỏi cảm thấy mừng thầm, cước bộ cũng
nhẹ nhàng không ít.
“Ngươi thật cao hứng lắm sao?” Hắn chọt chọt mặt nạ của mình, hỏi.
“Cao hứng!”
Nghe xong câu trả lời của ta, tay hắn cũng yên tĩnh, ngoan ngoãn để cho ta nắm.
“Ta muốn ăn đậu hủ hoa.”
Góc kia có một lão hán bày hàng, vì quầy hàng không chiếm được vị trí tốt,
hơn nữa vào ngày hỉ khánh náo nhiệt này, phần lớn người tới là để dạo
phố, rất ít người dừng lại ăn uống gì đó, cho nên quầy hàng lão hán chỉ
mới có hai khách hàng.
“Ngươi có thể ăn sao?”
“Không, ngươi ăn ta xem.”
“…”
Không lay chuyển được hắn, chúng ta đến quầy hàng ngồi xuống.
“Lão bản, một chén đậu hoa, không cho ớt.”
Nhàn rỗi vô sự, ta đánh giá hai năm tử ngồi cùng bàn, hai người bọn hắn thật là thân mật, cùng chia nhau một chén đậu hoa. cảm nhận được ánh mắt của ta, hai người ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, lại tự nhiên ăn tiếp.
“Ngài từ từ dùng, không đủ lại gọi.” Lão hán bưng đậu hoa lên.
“Để ta uy ngươi ăn.”
“Khụ khụ…” Một ngụm đậu hoa nghẹn trong cổ họng, thực sự không thể trách ta ngạc nhiên, nhưng lời Ngả Á nói, thật sự là rất…
“Không sao chứ?”
“Khụ khụ… Không… không có việc gì…”
Hai người đối diện phiêu mắt nhìn ta, trong mắt hiện lên ý cười.
“Ta uy ngươi ăn.” Hắn cầm thìa đưa đến bên miệng ta.
“Không cần, ta có thể tự ăn.”
Hắn khăng khăng để thìa đặt bên môi ta, bất động không nói, ta cũng chẳng
phải lần đầu biết đến tính tình bướng bỉnh của hắn, cuối cùng phải thỏa
hiệp, ăn đậu hoa, đậu hoa này được làm rất tinh tế, trơn mịn dễ ăn,
nhưng mà hai người đối diện kia cứ cổ quái nhìn ta soi mói, thực là có
chút nuốt không trôi.
Thật vật vả mới ăn xong một chén đậu hoa,
lại dạo dạo thêm một chút mới trở về khách ***, không ngờ sư huynh bọn
hắn cũng vừa đến. Đêm nay Ngả Á cũng coi như hưng phấn vui vẻ, dù cho
tiểu sư đệ cố ý bới móc, khóe miệng vẫn nhợt nhạt ý cười không dứt.
“Ngươi hôm nay ăn mật sao?” Tiểu sư đệ hồ nghi nhìn lên Ngả Á.
Ngả Á nhìn ta liếc mắt một cái, sờ sờ đầu tiểu sư đệ, “Ta không ăn mật, ta ăn đường.”
Tiểu sư đệ nheo nheo mắt: “Ngươi có thể ăn đường?” Nghe được âm thanh của
tiểu sư đệ, sư huynh bọn hắn nhìn sang, không khí này… rất cổ quái.
“Kia là đường mà không phải đường.” Ngả Á lại mỉm cười nhìn ta một cái, đứng dậy lên lầu.
“Ngả Á, giống như…” Tiểu sư đệ ngó xuống ta, ánh mắt hồ nghi.
“Các ngươi sau khi rời thôn có gặp những hắc y nhân kia không?” Ta lập tức lãng sang chuyện khác.
Sư huynh bọn hắn kể lại đại khái mọi chuyện, bọn hắn mất một ngày một đêm
gấp rút lên đường mới có thể cùng ta hội họp, vẻ mặt ai cũng mệt mỏi,
sau khi hiểu rõ tình huống, ta cũng kể sơ về những gì đã trải qua cùng
Ngả Á, đương nhiên là lược qua đoạn gặp Vân Dương, hắn sống lánh đời vốn là không muốn để ngoại nhân biết tin tức, ta đương nhiên sẽ không nói
ra.
An bày phòng ngủ cho sư huynh bọn hắn xong, ta sơ tẩy, gỡ
trâm cài tóc, cới áo ngoài, đang muốn ngủ thì có người gõ cửa. Mở cửa,
Ngả Á ôm chăn đứng ở bên ngoài.
“Hiện tại trời không có mưa.”
“Ân.”
“Thời tiết cũng không lạnh.”
“Ân… Ta ngủ cùng với ngươi, không được sao?”
“…”
“Ta đi tìm người khác.”
Ta đưa tay túm cổ áo hắn kéo lại, “Vào đi.”
Thấy khóe miệng hắn nhếch ý cười, ta biết là lại để hắn thực hiện được gian
kế, nhưng là, nghĩ đến hắn thực sự ngủ một chỗ cùng người khác, chỉ là
nghĩ thôi mà trong lòng liền thập phần khó chịu, vẫn là ngủ cùng ta vẫn
hơn.
“Mỗi người một cái chăn.”
“Hảo.”
Nửa đêm,
trong lúc nửa mê nửa tỉnh, trong lòng đột nhiên có thêm một người, ta
không đẩy người ra, bọc hắn vào chăn kín mít, trong mùi hương sen dễ
chịu mà ngủ thật say.