Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 20: Chương 20




Tiểu sư đệ đột nhiên đưa tay kéo tóc ta, xuống tay cũng không lưu tình, cả da đầu ta cũng suýt tý nữa bị hắn kéo cả xuống, “làm sao vậy? Có chuyện gì hảo hảo nói?”

“Ta không kéo ngươi thì ngươi sẽ phản ứng sao, ta kêu ngươi đến khàn cả giọng đây này.” Tiêu sư đệ nhướng mày, cuối cùng hướng Ngả Á liếc một cái.

“Nói đi, có chuyện gì?” Ta đem mớ tóc cứu ra từ trong tay tiểu sư đệ.

“Muốn phát-tình thỉnh chú ý nơi chốn.”

“Lần sau phát-tình ta sẽ mời ngươi đi chỗ khác.”

Tiểu sư đệ: “…”

Đại sư huynh: =_=

Tam sư huynh: (*^__^*)

Ngũ sư đệ: __ __

Ngả Á vui sướng khi người gặp họa, mắt loan loan nhìn ta, nhìn phản ứng đa dạng của sư huynh bọn hắn, ta thấy buồn cười, nhéo nhéo mũi Ngả Á, “Hình tượng của ta đều bị ngươi phá hư rồi.”

Hắn củng củng trong lòng ta, cười đắc ý mười phần.

Nửa đêm mưa tạnh hắn, giữa tiết trời mùa hạ hơi nước bốc hơi cực nhanh, xem ra ngày mai lên đường cũng không thành vấn đề. Dùng xong bữa tối, chúng ta nghỉ ngơi tại đây. Đối diện là đám nhân sĩ giang hồ, có mấy người bị thương nặng, cả đêm rên rỉ không ngừng, ta ngủ không được, cứ thế thức tới hừng đông.

Ngày hôm sau, trời vừa mới tỏ, chúng ta thu thập hành lý chuẩn bị ra đi. Chỉ là không ngờ tới, vừa mới thu thập xong, nữ tử hôm qua mượn ngựa lại tiến đến.

Nữ tử cẩn thận đánh giá ngựa của chúng ta, cười nói: “Không nghĩ tới thật là các ngươi, xem ra chúng ta rất có duyên.”

Điều kiện tiên quyết của hữu duyên là phiền phức vô tận, ta tình nguyện giữa chúng ta không có bất kì loại duyên phận nào, chúng ta lại có thể sơ suất quên mất mấy con ngựa để bị người khác nhận ra. Ngả Á không hề liếc mắt đến nữ tử một cái, lôi kéo ta rời đi, đại sư huynh ra lệnh tiếp tục thu thập hành lý, tiến lên cùng nữ tử nói chuyện với nhau.

Đại sư huynh: “Cô nương, có gì chỉ giáo?”

“Ngày hôm qua được các người cho mượn một con ngựa, chúng ta thập phần cảm kích, nhưng là có vài vị thúc thúc gặp mưa, giờ đã sốt cao, di chuyển khó khăn, hy vọng các vị có thể phương tiện, đem số ngựa còn lại của các người cho ta mượn, ta gọi là Thượng Quan Yến, bắc phương Thượng Quan gia có từng nghe qua chứ? Thượng Quan gia có thể cho các ngươi một lời hứa, trừ bỏ việc vi phạm pháp lệnh, không làm trái nhân nghĩa đạo đức, chỉ cần Thượng Quan gia có thể làm được, nhất định toàn lực hoàn thành.”

“Tại hạ cùng các vị sư đệ thương lượng một chút.”

Đại sư huynh bước về phía chúng ta, kể qua tình huống.

Đại sư huynh hỏi, “Tứ sư đệ, ngươi nghĩ sao?”

Ta nhìn qua Thượng Quan Yến, thật là một người không đơn giản, nếu chúng ta không cho mượn, bọn hắn chết hết thì tốt, nhưng sự thật không hoàn mỹ như vậy, bọn hắn vẫn cứ phơi phơi, như vậy xem như Uy Viễn tiêu cục đã cùng bọn họ kết thù, trời nam biển bắc, chỉ cần giương cờ của Uy Viễn tiêu cục, tuyệt đối không tránh được truy sát của Thượng Quan gia; nếu cho mượn, chúng ta phải tốn thêm thời gian để đến được Thanh Thành, hơn nữa cái hứa hẹn kia, quả thực là nói suống, cái gì mà “Nếu Thượng Quan gia có thể làm được”, nếu quả thật có chuyện gì cần nhờ đến thế lực Thượng Quan gia, chỉ cần họ nói chuyện này họ không làm được, vừa không làm trái lời hứa lại có thể mặc kệ không đếm xỉa đến, thật sự là tính toán hảo quả nhỉ.

Tiểu sư đệ ngang ngạnh vươn cổ gào: “Không cho mượn!”

“Cho!”

“Tứ sư ca, nếu đem ngựa cho bọn hắn mượn, chúng ta cưỡi cái gì? Làm sao đến Thanh Thành?”

“Thế đôi chân kia dùng để làm gì?”

Chúng ta đem hành lý trên lưng ngựa dỡ xuống, mang trên vai. Thượng Quan Yến ôm quyền, cảm tạ. Ta hơi gật đầu, lôi kéo Ngả Á đi về phía trước.

Nữ tử phóng nhanh hai bước ngăn lại đường đi của ta, “Xin hỏi thiếu hiệp xưng hô thế nào?”

“Vương Nhị.” Ta tùy ý nói ra một cái tên.

“Vương công tử, chúng ta hữu duyên tái kiến.”

Chờ Thượng Quan Yến đi xa khỏi tầm mắt, tiểu sư đệ cấp bách rống lên: “Tứ sư huynh, cô nương người ta nhìn trúng ý ngươi, làm con rể của Thượng Quan gia không phải là chuyện khó nga.”

Tiểu sư đệ vừa dứt lời, Ngả Á tỉnh bơ dùng sức véo mạnh lên tay của ta, ta dám khẳng định, truyệt đối đã trầy da, ta đâu có trêu chọc gì đến hắn chứ, hung hăng cốc một cái lên trán tiểu sư đệ, “Nói nhăng nói cuội gì đấy, không được phá hư thanh danh cô nương nhà người ta.”

“A a a!! Này không chỉ là tâm đầu ý hợp đâu, mà còn bắt đầu bao che khuyết điểm nữa kìa.” Tiểu sư đệ tiếp tục hồ nháo, sư huynh bọn hắn cười không ngớt. Bàn tay ta phải gánh chịu cơn giận của Ngả Á, bị bóp đến muốn nát vụn, thật là lòng dạ hẹp hòi.

“Kềm chế chút, tay ta sắp nát ra cả rồi, như vậy làm sao còn có thể nắm tay dắt ngươi đi.”

“Ngươi cho ta hiếm lạ chắc?!”

Ta nhìn thoáng qua đôi tay đang ***g vào nhau của chúng ta, hắn nói những lời như thế, nếu muốn có sức thuyết phục, có phải hay không nên nhanh như vậy đã buông ra mà nắm chặt tay ta, ta dở khóc dở cười: “Vâng vâng, là ta hiếm lạ, được chưa?”

“…” Ngả Á hơi hơi nâng cằm lên, khóe miệng nhếch lên đầy ý cười. Hắn trong lúc lơ đang hay làm ra mấy động tác rất khả ái, khiến ta nhịn không được mà càng cưng chìu hắn.

Không có ngựa, lộ trình chậm hẳn đi, vì chúng ta hiện giờ không dịch dung (mấy thứ đông tây để dịch dung bị ngâm nước hết cả), vì phòng ngừa bị đám hắc y nhân thần bí phát hiện, chỉ có thể chọn đường mòn hành tẩu, như vậy khiến tốc độ càng chậm hơn, cũng may mang Ngả Á đến Lam Minh không phải tiêu khẩn, thời gian của chúng ta vẫn dư dả.

Buổi tối ngừng lại nghỉ ngơi là đến phiên ta gác đêm, Ngả Á tuy ngoài miệng không nói, nhưng vẫn cứ dính vào ta, ta cũng không chán ghét việc đó, ôm chặt để hắn ngủ trong lòng ta. Đại sư huynh trằn trọc, ngủ không an ổn, sau lại ngồi dậy đến cạnh ta, gãi gãi đầu nhỏ giọng nói: “Sư đệ, ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Hư, ngươi chờ một chút.”

Ta đặt Ngả Á xuống, Ngả Á dường như không quen, hơi giật giật, ta sợ hắn tỉnh lại nên thuận tay điểm thụy huyệt của hắn, đứng lên đi theo đại sư huynh.

Nơi chúng ta đứng có thể bao quát chỗ hạ trại, nếu có chuyện phát sinh cũng có thể phát hiện ngay lập tức, hơn nữa nói chuyện ở đây, người khác không nghe thấy được.

“Đại sư huynh, có chuyện gì?”

“Ngươi… Thực sự cùng Ngả Á sao?”

“Dường như ngươi rất quan tâm đến vấn đề tình cảm của ta?”

“…” Đại sư huynh cúi đầu không nói.

“Ta thích hắn.”

Đại sư huynh mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt hiện lên kinh hỉ, lập tức thu liễm, lại biến thành lo lắng, hắn lo lắng cho ta, hay là… chuyện khác?

“Kia, Lưu cô nương làm sao bây giờ? Nàng còn đang chờ ngươi trở về cưới nàng.”

Ta chọn mi: “Ta cưới ai hay thích ai, hình như cùng ngươi không có… quan hệ.”

Trong mắt đại sư huynh hiện lên kinh ngạc cùng phẫn nộ, “Làm sao ngươi có thể nói như vậy?”

“Ăn ngay nói thẳng thôi.”

Bên tai truyền đến tiếng xé gió, ta nghiêng đầu tránh thoát, thân thủ giữ chặt nắm tay đại sư huynh, “Đại sư huynh, ngươi đây là làm…” Lời còn chưa nói hết, tay kia của đại sư huynh theo sát tới, xem ra đại sư huynh chịu kích thích không nhẹ.

Ta tránh cú đấm của hắn, hắn vẫn không buông tha, cứ tiếp tục lao vào, giằng co như vậy một hồi, để hắn phát tiết đủ rồi, khi hắn hơi xuống sức, ta đưa tay điểm huyệt đạo của hắn.

“Phát điên xong rồi chứ?”

“….”

“Hiện giờ ngươi tức giận như vậy, đừng nói với ta ngươi quan tâm tới Ngả Á.”

“Ta…”

Trong mắt ta chuyển qua, khóe miệng toét ra cười toe: “Ngươi thích Lưu cô nương?”

“Ta không có!” Đại sư huynh đỏ mặt gầm nhẹ.

“Ngươi phủ định quá nhanh, không có sức thuyết phục.”

Ta quan sát đại sư huynh.

“Ngươi nhìn cái gì?”

“Vì một nữ nhân mà ngươi trở mặt cùng huynh đệ sao?”

Ta rất hiểu thái độ làm người của đại sư huynh, hiện tại hắn đã tiêu giận, vừa bị ta nói như vậy đích thị là thập phần áy nát, ta chính là muốn cái áy náy đó của hắn, “Kỳ thật, ngươi cùng Lưu cô nương rất xứng đôi.”

“Sư đệ, ta…”

“Trở về đi.” Ta không cho hắn nói xong, giải khai huyệt đạo cho hắn, đi trở về. Sở dĩ ta phải bước nhanh là vì ta không muốn để hắn thấy ý cười trên môi ta.

“Sư đệ, ta… Ngươi hãy nghe ta nói đã, ôi chao…” Đại sư huynh phía sau ta bối rối đến vò đầu bức tai, chắc chắn bộ dáng hắn bây giờ cực kì mỹ hảo.

A~

Khi dễ người thành thật quả nhiên là thú vị mà~

——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.