Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 22: Chương 22




Đoàn người vội vàng vào Thanh Thành, ngụ lại Thanh Vân khách ***, cũng tìm đại phu trong thành đến chẩn trị cho Lăng Phong.

Sau khi vọng, văn, vấn, thiết (4 cách xem bệnh), đại phu nhíu mày thật sâu, mấy người chợt có dự cảm bất hảo.

Từ Chính vội hỏi: “Đại phu, tình trạng thế nào?”

“Này…” Đại phu ngập ngừng ấp úng.

“Có chuyện gì, không cần ngại cứ nói thẳng.”

“Người này trúng một loại kịch độc gọi là ‘đoạn trường’, người trúng độc không đến một khắc sẽ chết, nhưng không hiểu sao độc tính trong người vị công tử này không hề chuyển biến xấu, tuy là vậy nhưng độc cũng đã xâm nhập sâu vào lục phủ ngũ tạng.” Nói đến đây đại phu lại nhíu mày, thở dài: “Xin thứ cho lão phu tài sơ học thiển, vô năng vô lực, các vị hãy chuẩn bị hậu sự đi.”

Đại phu thu phí chẩn bệnh rồi rời đi.

Người nằm trên giường kia rõ ràng còn hơi thở, nhưng đại phu lại bảo chuẩn bị hậu sự. Đám ngươi Từ Chính không thể chấp nhận, toàn bộ đại phu trong thành đều mời đến, nhưng kết quả chẩn đoán đều giống nhau, mọi người suy sụp, sắc mặt tái nhợt.

Ngả Á hôn mê vì khí hư, nghỉ ngơi một lát là được, tỉnh lại biết được thương thế Lăng Phong, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt lại, thu liễm những cảm xúc không cần thiết liền đứng dậy.

Đỡ Lăng Phong dậy, không nói hai lời liền chém một nhát lên vết thương trên tay, máu chảy ròng ròng, đang cúi xuống muốn ngậm máu vào miệng, Từ Chính giữ lại tay hắn, xé mảnh vải trắng băng bó lại vết thương kia.

“Vô dụng thôi.” Từ Chính nhỏ giọng nói.

Ngả Á hơi nhíu mi, rút mạnh tay ra, kéo xuống lớp vải, đè xuống vết thương làm máu lại chảy ra, hắn nhìn các sư huynh đệ của Lăng Phong, bình tĩnh nói: “Ta biết mình đang làm gì.”

Cổ thư đã ghi lại: Người Lam Minh là thiên nhân. Máu họ có thể làm thuốc, tim có thể kéo dài tuổi thọ, râu tóc…

Nhìn Lăng Phong chậm rãi nuốt xuống những giọt tiên huyết kia, mọi người bất chợt cũng mơ hồ chờ mong.

Không biết phải uy Lăng Phong bao nhiêu máu, nhưng có thể thấy sắc mặt hắn rõ ràng có tốt lên, tuy rằng vẫn khó coi như trước nhưng ít ra cũng không còn ám màu xanh tím đáng sợ nữa.

Ngả Á nhếch nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng đặt Lăng Phong nằm xuống giường, sắc mặt hắn trắng như giấy, môi nhuốm đỏ tươi, so với quỷ cũng không khác bao nhiêu. Ngồi bên giường, cũng không quay đầu lại hỏi: “Bên ngoài có đại phu không?”

Vân Kỳ nhảy dựng lên, vội vã chạy đi, “Ta đi xem xem.”

Âu Dương Vũ khuyên nhủ: “Ngươi sang phòng bên nghỉ một lát đi.” Sắc mặt Ngả Á hiện giờ khiến mọi người lo lắng không yên.

“Không cần.” Ngả Á không để ý những người trong phòng, cúi đầu cẩn thận hôn nhẹ lên môi Lăng Phong. Lần đầu tiên có người vì hắn mà phát cuồng, muốn không thích cũng khó. Người nam nhân này a, bình thường lúc nào cũng bày ra bộ dáng nghiêm cẩn gò bó bản thân, lại còn có chút lãnh tĩnh, không nghĩ tới trái tim của hắn lại nóng như thế, đến mức có thể làm người tổn thương, Ngả Á áp môi vào sát hơn.

“Từ huynh, Tiểu Phong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột nhiên trở thành như vậy?” Ngả Á ngẩng đầu lên, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lăng Phong.

Nghe vậy, những người khác cũng nhìn về phía Từ Chính, Lăng Phong đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, cả người đẫm máu lại như chiến thần, giết người như ma. Hình ảnh đầy huyết tinh ấy, hiện giờ ngẫm lại cũng khiến người lạnh toát.

“Ai…” Từ Chính thở dài một hơi, nói: “Đây là chuyện hơn mười năm trước, lúc ấy các người còn nhỏ nên không nhớ đó thôi. Chuyện phát sinh khi tứ sư đệ bảy tuổi, lúc ấy sư mẫu ngã bệnh, cần gấp một vị thuốc, ta mang theo tứ sư đệ đến hậu sơn tìm thuốc, không ngờ lại gặp một lão nhân gia bị thương rất nặng, chúng ta cứu người nọ, dần dần trở nên thân quen, từ đó chúng ta hay chạy đến hậu sơn thăm lão nhân gia, người nọ cảm kích chúng ta nên chỉ điểm võ công cho chúng ta, nhưng không ngờ một đêm nọ, tứ sư đệ đột nhiên bị quái lão nhân đó bắt đi.

Sư phụ mang người đuổi theo, vì ta tương đối quen thuộc địa hình nên mang sư phụ đến hậu sơn tìm người, đến nơi thì chỉ còn một gian nhà trống, người đã biến mất. Bất đắc dĩ, sư phụ mang theo các sư thúc theo dấu tích truy tung, chẳng ai ngờ lão nhân giảo hoạt kia cố ý để lại dấu hiệu giả dẫn mọi người lạc hướng, tìm hết cả đêm mới nhớ sau núi có một sơn động. Vào sơn động thì thấy hai người, một chết một bị thương, người chết chính là lão nhân quái dị kia, Tứ sư đệ thì bị thương nặng, sư phụ thăm dò mạch tượng của tứ sư đệ, biết hắn đột nhiên có thêm một giáp (60 năm) công lực. Nếu công lực này đặt trên một người trưởng thành thì chẳng khác gì bảo vật từ trên trời rơi xuống, là một hảo sự, nhưng tứ sư đệ lúc ấy chỉ mới bảy tuổi, một oa oa bảy tuổi làm sao chịu được nguồn nội lực mạnh mẽ như thế, nếu cố chấp giữ lại sẽ chỉ làm hại tứ sư đệ, để giúp tứ sư đệ giải trừ đau khổ do nội lực đó gây ra, sư phụ cùng các thúc thúc thương lượng, nhưng cũng chỉ nghĩ ra một kế tạm ứng phó, chính là hợp lực đem một giáp công lực ấy đẩy vào đan điền tứ sư đệ, tuy có thể bảo hộ tứ sư đệ nhưng cũng là chôn xuống một tai họa ngầm, ta nhớ lúc ấy sư phụ nói với tiểu sư đệ, hắn tuyệt không được kiêu ngạo, không nên có quá nhiều cảm xúc dao động, nếu không một giáp công lực kia cũng sẽ bị kích thích.

“…”

Hiểu rõ sự tình, mọi người đều trở nên trầm mặc. Ánh mắt Ngả Á tối sầm, xem ra là lỗi của hắn.

“Đại… đại phu đến cđây!” Vân Kỳ cõng đại phu trên lưng xông vào, một đường chạy gấp nên giờ thở hồng hộc.

Âu Dương Vũ kéo đại phu vào phòng, “Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, đại phu, bên này, thỉnh.”

Đại phu có chút không kiên nhân, nhưng động tác bắt mạch lại không hề chậm chạp, “Không phải bảo các người chuẩn bị hậu sự rồi sao, như thế nào còn… Thật sự là kỳ diệu! Kỳ diệu! Kỳ diệu!” Đại phu liên tục thốt lên ba chữ “kỳ diệu”, dưới ánh mắt mong ngóng của mọi người, lại sờ soạng trên người Lăng Phong, kinh hỉ nói: “Các ngươi đã làm như thế nào, tâm mạch người này đã mạnh hơn rồi, chỉ cần các ngươi trong vòng bảy ngày tìm được giải dược, mạng người này nhất định giữ được.”

Nghe thế, mọi người nửa mừng nửa lo, vui mừng chính là mạng sống Lăng Phong còn có cơ hội, lo chính là muốn kiếm được giải dược nhất định phải trở thành địch nhân của bọn võ lâm chính tông cường đại kia, đừng trông mong hổ có thể tự lột da, nhưng lại không thể xác định độc này liệu có giải dược hay không. Hy sinh vô ích là không sáng suốt.

Tiễn đại phu xong, mọi người cùng nhau thương nghị, Ngả Á nói: “Ngày trước chúng ta phân tán, ta cùng Tiểu Phong bị thương, sau lại được một ẩn sĩ cứu giúp, y thuật người này vô cùng cao siêu, không bằng đi tìm người này, hắn nhất định sẽ có cách chữa. Tuy rằng đường xá xa xôi, nhưng có máu của ta bảo trợ, Tiểu Phong sẽ không có chuyện gì.”

So với việc đi Phong Diệp sơn trang bẻ răng lão hổ thì đề nghị này khả thi hơn rất nhiều, mọi người phân công nhau hành động, thu thập hành lý, những vật dụng cần thiết cho hành trình, thuê xe ngựa, mọi việc hoàn thành lập tức lên đường.

Hơi thở cuối cùng của Lăng Phong nhờ máu của Ngả Á giữ lại, Ngả Á mỗi ngày đều trích không ít máu, cơ thể suy nhược, trừ lúc uy máu của Lăng Phong, ăn cơm, đi nhà xí, những lúc khác đều ngủ vùi.

Ngả Á là kẻ lộ si (lạc đường), nếu không ngày đó hắn cũng không nhờ lão bộc đưa mình đến tiêu cục nhờ họ đưa mình về nhà, nhưng lần này lại giống nhưu gặp kỳ tích, đối với lộ tuyến tìm kiếm Vân Dương lại nhớ hết sức rõ ràng. Trên đường cơ hồ không đi lạc oan uổng lần nào.

Mọi người căn cứ vào lộ tuyến của Ngả Á, ngày đêm lên đường, cuối cùng đi tròn bốn mươi lăm ngày mới đến được chân núi Ngả Á đã nói. Nhìn Lăng Phong ẩn ẩn tử khí, Ngả Á vàng vọt khô gầy, mọi người không màng mỏi mệt cõng hai người lên núi, nhưng mặc kệ bọn hắn chuyển thế nào, đi thế nào, chỉ vòng quanh giữa sườn núi, thủy chung không thể lên tới đỉnh.

“Đây là núi non quái gì vậy? Tại sao không thể đi lên?” Vân Kỳ tức giận đá bay nhánh cây dưới chân mình.

Mấy người Từ Chính cũng nghi hoặc, mặt lộ rõ vẻ sốt ruột.

“Ngả Á, tỉnh… Tỉnh…”

“Ngô!” Ngả Á bị Âu Dương Vũ lay tỉnh, thần trí không rõ, mơ mơ màng màng.

“Chúng ta bị vây khốn rồi, làm sao lên được đỉnh núi đấy?”

“… Không biết, chúng ta xuống núi… rồi cứ thế đi thẳng lên…” Nói xong lại ngất đi.

“Mặc kệ có đường hay không, đi thẳng về phía trước.” Âu Dương Vũ chỉ suy tính trong chốc lát, vừa nói xong lập tức dẫn đầu đi về phía trước.

“Tam sư huynh, cứ đi thẳng luôn không theo khuôn phép gì a?” Vân Kỳ truy vấn.

“Không biết.”

Từ Chính nhận lấy Lăng Phong từ trên lưng Lãnh Tĩnh, “Cứ xem ngựa chết là ngựa sống đi.”

Đoàn người cứ thể thẳng tiến, không cô phụ danh ngôn muôn đời của Lỗ Tấn, “thế gian vốn không có đường đi, nhiều người đi mãi mà thành đường”, cứ gặp sông là lội, gặp cây thì trèo. Đi khoảng nửa canh giờ, mọi người thấy thấp thoáng một gian nhà trúc, ánh mắt ai cũng sáng ngời. Cước bộ rảo nhanh hơn, nhưng chuyện cổ quái lại xuất hiện, trúc gian kia rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng vô luận bọn hắn đi như thế nào, khoảng cách giữa bọn hắn và trúc gian kia dường như không hề thay đổi.

Mấy người nhìn nhau, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, đối với những chuyện thế nhân không hiểu được, vô hình chung luôn tồn tại tâm lý sợ hãi.

Mọi người sốt ruột, tính mạng Lăng Phong cùng Ngả Á giờ đã như chỉ mành treo chuông, không còn bao nhiêu thời gian để hao phí, Vân Kỳ nuốt nước bọt, áp chế sợ hãi trong lòng cao giọng rống lên: “Vân Dương! Vân Dương! Nếu ngươi không ra sẽ chết người đó! Vân Dương—-”

Chim thú trong núi bay loạn!

Thấy Vân Kỳ cao giọng rống, Từ Chính, Âu Dương Vũ, ngay cả Lãnh Tĩnh vốn không thích nói chuyện cũng lên tiếng gọi, âm thanh bốn người không nhỏ, hơn nữa trong núi sâu vắng vẻ nên tiếng vọng lại càng lớn, quả thực chỉ có thể dùng “đinh tai nhức óc” để hình dung.

Cũng không biết hô bao lâu, đến khi tiếng cổ họng đau rát chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn thì một thanh y thiếu niên chậm rãi thong thả đi ra, nói cũng kỳ quái, bọn hắn đi nửa ngày mà không kéo ngắn được khoảng cách, nhưng thiếu niên kia chỉ vcaanf hai ba bước liền xuất hiện trước mặt mọi người.

“Các ngươi ở đây quỷ rống cái gì?” Thiếu niên ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Thỉnh tiên sinh cứu người.”

Khôn nhi vốn định nói tiên sinh đi vắng rồi, nhưng khi thấy người trên lưng Âu Dương Vũ và Từ Đang thì cả kinh, không nói hai lời liền mang người chạy về phía nhà trúc, vừa chạy vừa la: “Tiên sinh, cứu mạng a, tiên sinh!!”

Vân Dương ho khan đẩy cửa đi ra, thấy Khôn nhi vừa chạy vừa gào to, mày nhăn lại, thấy thế Khôn nhi vội vàng che miệng lại. Tiên sinh thích yên tĩnh, tối không chịu nổi náo nhiệt, Khôn nhi vừa vặn chạm phải điều hắn tối kỵ nhất.

Khôn nhi nắm hai tai mình, ủy khuất: “Tiên sinh, lần sau Khôn nhi không dám nữa, ngươi muốn trách gì thì tối rồi nói có được không, ngươi mau đến xem Lăng ca ca cùng Ngả ca ca đi, bọn hắn sắp không được rồi, tiên sinh…”

“Mang người vào, khụ khụ khụ…” Vân Dương hạ mắt, xua tay giục nhóm Từ Chính mang người trên lưng vào nhà.

Đem Lăng Phong và Ngả Á đặt nằm song song trên giường, Vân Dương bảo một người lưu lại, những kẻ khác đều lui ra ngoài, mọi người thương nghị, cuối cùng Từ Chính lưu lại.

Vân Dương nhìn mặt Lăng Phong ẩn hiện tử khí, hỏi: “Bao nhiêu ngày rồi?”

“Năm mươi ngày.”

“Tổn thương ở nơi nào?”

Từ Chính đỡ Lăng Phong dậy, cởi bỏ y sam của hắn, chuyển nhẹ thân người cho Vân Dương quan sát miệng vết thương trúng độc trên lưng Lăng Phong. Tuy rằng vết thương có thượng dược mỗi ngày, nhưng độc tính mãnh liệt khiến da thịt xung quanh miệng vết thương bị hoại tử, nhất định phải cắt xuống.

“Khôn nhi, Vân Lộ (một loại thần dược có thể khiến xương khô sinh thịt, ngàn vàng khó cầu), chậu than, đao, liệt tửu.”

Khôn nhi ngoài cửa dựng thẳng lỗ tai, vừa nghe Vân Dương phân phó, rầm rập chạy tới nhà trúc chuẩn bị mấy thứ Vân Dương tiên sinh cần, Âu Dương bọn hắn lo lắng đi qua đi lại ngoài cửa.

Trong lúc Khôn nhi chuẩn bị mọi thứ, Vân Dương quan sát Ngả Á, chỉ nói: Khí huyết hao hụt nghiêm trọng, thân thể suy nhược nặng, cần điều dưỡng vài năm, mấy năm tới không thể chịu mệt nhọc, sống đến bảy mươi không phải việc khó.

Các thứ được đưa tới, Khôn nhi giúp Vân Dương khai phương thuốc cho Ngả Á.

Từ Chính đỡ Lăng Phong ngồi dậy, mình cũng ngồi phía trước, Vân Dương ở phía sau Lăng Phong. Đổ liệt tửu vào chậu than, ngọn lửa bừng lên, trong không khí tràn ngập mùi rượu cổ quái, hơ tiểu đao trên ngọn lửa, mắt không nháy một cái đã đem dao đâm vào miệng vết thương của Lăng Phong, máu đen theo lưỡi đao chậm rãi chảy ra, bên giúp Lăng Phong xử lý miệng vết thương bên nói: “Thứ độc Lăng Phong trúng liệt tính quá mạnh, cần phải trị tận gốc… Ngươi không giống loại dễ bị kích động nên ta mới lưu ngươi lại.”

Nghe Vân Dương nói mình vô năng thì Từ Chính giật mình, không ngờ cảm xúc dao động rất nhỏ ấy bị Vân Dương nhìn thấu, hít sâu một hơi, “Thực xin lỗi, tại hạ lỗ mãng rồi.”

Vân Dương ho một chút, thản nhiên đáp: “Không ngại, mặc dù ta không thể giúp hắn triệt hết toàn bộ độc tố trong cơ thể, nhưng có người có thể. Ngươi từng nghe qua Dược Tiên sơn chưa?”

“Từng nghe qua, nhưng đó không phải chỉ là truyền thuyết sao?”

“Mấy truyền thuyết vớ vẩn không hẳn chỉ là tin đồn vô căn cứ, cũng phải dựa vào sự thật, Dược Tiên sơn quả thật có tồn tại, chỉ là truyền thuyết bảo nơi đó có thần tiên cư ngụ, ở đó không có thần tiên gì hết mà là sư huynh của ta. Tốt lắm, khụ khụ khụ…” Hơ dao cắm vào chậu than, ngọn lửa bốc cao, Vân Dương nặng nề ho lớn.

“Tiên sinh, ngươi…”

“Bệnh cũ, không đáng ngại. Mấy ngày nay ta sẽ giúp hắn áp chế độc tố, các ngươi tranh thủ nghỉ ngơi đi, lên Dược Tiên sơn không dễ dàng đâu.”

“Đa tạ tiên sinh.”

Vân Dương khoát tay đi vào nội thất.

Khôn nhi bưng thuốc đã được ngao trở về, nói với ba người đang lo lắng bồn chồn trước cửa: “Ta đã giúp các ngươi chuẩn bị phòng, trong phòng có thuốc nhuận hầu, các ngươi đi nghỉ ngơi trước, có sư phụ ở đó Lăng đại ca sẽ không có việc gì đâu.”

Được Khôn nhi bảo đảm, trong lòng cũng thả lỏng phần nào, nhưng không tận mắt thấy thì mọi người không cách nào hoàn toàn yên tâm, tạ ơn hảo ý của Khôn nhi nhưng không chịu rời đi. Khôn nhi nhún nhún vai, đẩy cửa tiến vào, vừa vặn chỉ thấy Vân Dương rửa sạch miệng vết thương cho Lăng Phong.

Mở cửa cho mấy vị chờ ngoài cửa tiến vào, bọn hắn mặc dù vội vã, nhưng không làm rối loạn, ào ào nhìn về phía Từ Chính. Thấy Từ Chính gật gật đầu mới yên tâm thở dài một hơi, kề vai sát cánh ly khai, ngày đêm gấp rút lên đường chạy hơn năm mươi ngày, cũng lo lắng bất an hơn năm mươi ngày, có khi hai ba ngày không chợp mắt, thật không lời nào nói lên cảm xúc của họ lúc này.

Uy thuốc cho Ngả Á và Lăng Phong, thấy sắc mặt hai người chuyển biến tốt hơn, Từ Chính cảm tạ Khôn nhi, rời đi. (Thuốc của Ngả Á là do Vân Dương đặc biệt phối chế, uống vào sẽ không bị đau bụng.)

Nhờ dược vật điều trị, sắc mặt Ngả Á dần trở nên hồng nhuận, sắc tím đen trên mặt Lăng Phong cũng biến mất không dấu vết, chỉ còn ủng vàng như sáp nến, vì dư độc chưa hoàn toàn tiêu trừ nên vẫn chưa tỉnh lại, mọi người cảm kích ơn cứu mạng, thu nhận và giúp đỡ của Vân Dương. Ở Vân Lĩnh nghỉ ngơi điều dưỡng hơn mười ngày, mọi người lại khởi hành.

Lúc sắp lên đường, Vân Dương cho Ngả Á một phương thuốc, “Thân thể ngươi đặc thù, phương thuốc này là đặc biệt để ngươi điều dưỡng thân thể.”

“Đa tạ, đại ân của tiên sinh ngàn lời không cảm tạ hết, xin nhận một lạy của tại hạ.” Ngả Á xoay người hành đại lễ, Vân Dương nghiêng người né tránh.

“Chỗ của ta không thịnh hành thứ này, Khôn nhi.” Vân Dương nhìn Khôn nhi một cái, trở về phòng.

Khôn nhi tiến lên, thè lưỡi, “Tiên sinh tính khí lạnh lùng, mọi người đừng để ý, Từ đại ca, đây là giải dược, đây là dược bồi dưỡng cơ thể, mỗi người mang theo một ít, đa số các loại độc đều có thể giả, cho các ngươi biết điều này nga, thuốc đó đều là tiên sinh mấy ngày nay đặc biệt làm cho các ngươi ấy.”

“Đa tạ.” Mọi người đồng thanh.

Khôn nhi khoát tay, “Các ngươi nhanh đi Dược Tiên sơn, chờ Lăng đại ca tốt lên thì các người trở về tìm ta chơi, đây là…” Hắn lấy từ ngực áo một khối ngọc bội xanh biếc tặng cho mấy người, tiếp tục nói: “Cầm nó tự nhiên sẽ có thể lên được núi, nhó kỹ nga, ngàn vạn lần không thể cho người khác.”

“Ta xin ghi nhớ.”

Mấy người cáo biệt Khôn nhi, bái biệt người trong gian nhà trúc đã khép chặt cửa, đi xuống núi.

Vân Dương từ trúc ốc bước ra, liếc mắt nhìn Khôn nhi, “Ngọc bội của ngươi đâu?”

“Cho Lăng đại ca bọn hắn rồi.” Khôn nhe thè lưỡi.

“Nếu ngươi lạc đường trong núi, đừng nghĩ ta sẽ đi tìm.”

“Tiên sinh, không có ta chẳng phải ngươi sẽ rất cô đơn sao?” Không có ngọc bội, Khôn nhi sẽ không tìm thấy đường trở về.

“Ồn ào.”

“Tiên sinh!” Thấy Vân Dương càng đi càng xa, Khôn nhi kêu oa oa đuổi theo.

Lên Vân Lĩnh dùng hết ba ngày, xuống núi chỉ mất nửa canh giờ. Trên đường đi thấy rất nhiều thứ cổ quái kì diệu không thể dùng lẽ thường mà giải thích, nhưng họ đã không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nữa.

Trên bản bồ giá một vạn lượng, Dược Tiên sơn ở phía đông nam, Lam Minh nằm phía đông bắc, hướng đến Dược Tiên sơn đồng nghĩa với cách Lam Minh càng xa. Trước mắt chữa khỏi cho Lăng Phong là mục tiêu chủ yếu của đoàn người, tìm Lam Minh là chuyện thứ hai.

Càng đi về phía đông nam, khí hậu càng nóng bức, đứng trên mặt đất mà có cảm giác như lập tức sẽ bị nướng chín, Vân Kỳ đập một cái trứng gà rải lên mặt đất, chỉ một nén nhang, trứng đã chín tới.

Vân Kỳ chỉ miếng trứng trên đất, nói tỉnh bơ: “Chín rồi.”

Cả bọn cho hắn mấy cái xem thường.

“Nếu không tìm thấy chỗ râm mát, chúng ta sẽ biến thành trứng gà chín tới.” Âu Dương híp mắt, vừa lau mồ hôi vừa phe phẩy quạt, hình tượng hắn hiện tại làm sao còn có thể gọi là “phiên phiên giai công tử phong lưu phóng khoáng”, cả y tụ phiêu nhiên cũng được cắt ra để lộ cánh tay trần, đương nhiên mang đậm chất đại hán đoan chính.

Khi đến vùng núi Hỏa Vân, thấy y phục mọi người đều ngắn, y tụ không có, người nào cũng vén tay áo lên tận vai, nữ tử thì thản nhiên lộ nửa ngực trần, điều này làm mọi người không thể thích ứng, nhưng đi lại tại địa giới này một ngày đường, bọn hắn cũng gia nhập vào hàng ngũ những người xiêm y bất chỉnh. Ở địa phương này, ai ăn mặt chỉnh tề thì người đó là ngốc tử. Ngả Á là người duy nhất ngoại lệ, nói sao cũng không chịu tháo y tụ xuống, trên người còn khoác ti sam mỏng, không thể nghi ngờ hắn chính là ngốc tử trong mắt mọi người.

Ngả Á cùng Lăng Phong ngồi trong xe ngựa, vì trời nóng hừng hực, trong xe ngựa y như lò lửa, tháo rèm che bốn phía cùng vách phía sau, bốn bên thông gió, cũng coi như hoàn hảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.