Sau khi cái mũi đáng tự hào của ta bị in lại dấu răng, ta rốt cục cũng
đào được Ngả Á từ trong chăn ra, vì nãy giờ cứ chôn trong chăn, đôi má
hắn đỏ au, lại vì cao hứng mà đôi mắt đẹp tràn đầy thần thái, lấp lánh
lấp lánh.
Ta nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Thực sự không có việc gì?”
“Không có việc gì, tinh lực dư thừa quá mà thôi.”
Sờ tóc hắn vẫn ướt mem, mắt ta không tự giác nheo lại: “Sao không lau khô tóc? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
“Tóc quá dài, tay lại quá yếu.”
Mái tóc hắn giờ đã dài ngang gối, vừa dày vừa mềm, nếu muốn lau khô quả
thật là một công trình gian khổ, ta lôi hết mớ tóc còn trong chăn ra,
điều chỉnh hắn ngồi thoải mái trên đùi ta rồi giúp hắn lau tóc.
“Tam sư huynh, ném lược với khăn sạch qua đây giúp ta.”
“Tiếp lấy.” Tam sư huynh dùng khăn bao lấy lược, ném qua một lần cho ta.
“Cám ơn.”
Chẳng biết từ lúc nào bên ngoài lại đổ một trận tuyết nhỏ, nhưng lại phủ trùm thế gian, trong nhất thời nửa khắc chúng ta cũng không thể lên đường,
thời gian dư dả, nên ta tỉ mẩn chải lại, lau khô từng lọn tóc, sư huynh
bọn hắn vây quanh bếp lò say mê với trò đoán tự hoa.
Thẳng đến
chạng vạng, bên ngoài đột nhiên trở nên náo loạn, có rất nhiều tiếng
nói, trong mắt tiểu sư đệ hiện lên vẻ tò mò, nhảy dựng lên lao ra, xem
ra hôm nay ở mãi một chỗ khiến hắn nghẹn lắm rồi, mấy người chúng ta
cũng phủ thêm áo khoác, cùng đi ra ngoài.
Nhìn qua, nguyên lai là nhóm chính phái nhân sĩ đã gặp lúc ở biên giới Lĩnh Nam. Xem ra đúng
như sở đoán, lộ tuyến của bọn hắn giống với chúng ta, trong trận đại
tuyết hôm qua hẳn bọn hắn không có nơi ngụ lại, trên thân thể nhiều
người có tổn thương nghiêm trọng do giá rét. Nhưng mà… nhìn kỹ, những
tổn thương này so với tổn thương do giá rét bình thường có một chút bất
đồng.
“Họ bị băng hạt (bò cạp tuyết) cắn.” Ngả Á nhẹ nhàng nói.
Chúng ta nhìn về phía hắn, hắn lập tức giải thích: “Khi đọc [Kỳ dược kinh]
của sư phụ ta từng thấy qua, trên có ghi lại trên những vùng núi tuyết
phương bắc có một loại băng hạt, băng hạt vốn là độc vật, nhưng nếu sử
dụng đúng cách vẫn có thể làm thuốc, đối với những bệnh về mắt rất công
hiệu. Băng hạt có độc tính cực mạnh, sau khi bị nó cắn, miệng vết thương nhìn qua rất giống như bị nứt da lở loét do giá rét, nếu người trúng
độc không được trị liệu, mỗi ngày đều bị hàn độc ăn mòn, tới khi những
vết nứt da kia lan khắp toàn thân, hắn cách ngày chết cũng không xa.”
Tiểu sư đệ vội nói: “Đúng rồi, buổi sáng chúng ta chôn người kia, ngươi nói bọn hắn có biết không…”
Ta bịt chặt miệng hắn, quăng qua một cái nhìn cảnh cáo, “Họa từ miệng mà ra.”
Tiểu sư đệ gật gật đầu, ta buông tay ra, đưa bàn tay đầy nước bọt xoa xoa
lên vai hắn. Tiểu sư đệ há to mồm, rất giống như muốn lao vào cắn ta hai cái.
“Những người này không phải kẻ thiện lương, nhiều một
chuyện chi bằng bớt một chuyện, chúng ta vẫn nên trở về trướng bồng đi.” Đại sư huynh nói xong, quay trở lại chiên bao.
Đại sư huynh nó
thật hữu lý, lần áp tiêu này không giống những lần trước, mọi sự đều
không thể xem thường, chúng ta phủi sạch tuyết bám trên người, vạch rèm
cửa trở lại chiên bao. Vẫn là trong này ấm áp, chúng ta ngồi xuống quanh bếp lò.
Ngoại giới và trong chiên bao chỉ cách nhau một tầng vải bố, động tĩnh bên ngoài chúng ta nghe được nhất thanh nhị sở. Không
Động vốn là danh môn chính phái trong chốn võ lâm, rơi vào hoàn cảnh nầy rồi mà vẫn còn cố duy trì tư thế nhân thượng nhân, vênh mặt hất hàm sai khiến các nông gia “Con mẹ nó người này, con mẹ nó chỗ ấy…”, không được thì dùng vũ lực bức bách.
Những người này nghĩ mình là gia gia ni, thật làm cho người người căm ghét.
“Những tên này sao lại ghê tởm như vậy?” Trán tiểu sư đệ khắc hẳn hai chữ
‘chán ghét’. Ta nhìn Ngả Á, sắc mặt hắn lãnh đạm không ít, xem ra cũng
là bị những kẻ kia làm hỏng tâm tình.
“Nơi này rất lớn, ngươi tùy tiện phun.” Ngũ sư đệ lành lạnh đề nghị.
Tiểu sư đệ nhe răng: “Ngũ sư huynh, ta cảm thấy ngươi cứ tiếp tục làm người câm là tốt nhất.”
“Không tốt.”
“… Tức chết ta.” Cùng Ngũ sư đệ cãi nhau, đó là do chính mình rãnh rỗi không có chuyện gì tự tìm khổ nạn.
“Ha ha…”
Mấy sư huynh vô lương chúng ta cười mà không nói gì, hai người nào đó vẫn tiếp tục cãi nhau.
“Đang nói gì cao hứng thế?” Nhật Ác bưng một đôn thịt dê nóng hầm hập bước vào.
“Ha! Thịt dê!” Tiểu sư đệ nhảy dựng lên, nhào đến bên người Nhật Ác.
“A mụ (mẹ) ta làm củ cải đôn thịt dê, ăn rất ngon, các ngươi tới nếm thử.”
Chúng ta chen chúc chen chúc để rộng thêm một khoảng cho Nhật Ác, hắn đặt
tiểu bồn lên lò lửa, đợi thịt nóng lên, chúng ta lập tức nhấc đũa, quả
thật giống như lời Nhật Ác, tay nghề a mụ của hắn quả thật cao siêu, đôn thịt dê ăn cực kì ngon miệng.
Những ngày ở trên Dược Tiên sơn,
Ngả Á cùng Vân Dược luôn ngụ trong dược lư bí bí mật mật, còn không cho
ta đi vào, vì tò mò nên ta có nhìn trộm vài lần, nhưng vì học thuật ngăn cách, ta hoàn toàn không biết bọn hắn đang làm cái gì, nhưng sau đó,
thể chất Ngả Á xảy ra biến hóa, ví dụ như củ cải đôn thịt dê trước mặt
này có thể ăn một chút, những vẫn không thể ăn nhiều, nếu không vẫn sẽ
bị tả.
Thấy Ngả Á đặt đũa xuống, Nhật Ác kì quái hỏi: “Sao vậy, không hợp khẩu vị à?”
“Không, ta ăn no rồi.”
“Con tôm còn ăn nhiều hơn ngươi.”
Ngả Á còn thật sự trả lời: “Ta tuyệt đối ăn nhiều hơn con tôm.”
“… Nga…” Nhật Ác ‘nga’ nửa ngày mà vẫn không tìm ra nguyên cớ.
Ta dò hỏi: “Nhật Ác, nhóm người vừa rồi ở lại nhà ai?”
“Ở lại trong nhà Hải Na.”
“Nhà của Hải Na? Nhà nàng không phải chỉ có hai cái chiên bao sao, một cái
để ở, một để chứa nông cụ, những người đó nghỉ ngơi ở đâu?”
“Hanh! Ở đây chỉ có chiên bao của nhà Hải Na là mới dựng đầu đông, những người đó cho rằng nơi đó tốt nhất, chúng đuổi hết người nhà Hải Na ra ngoài,
chiếm lấy hai cái chiên bao nọ.” Nhật Ác hung hăng cắn miếng thịt dê,
căm hận nói.
Đại sư huynh nhíu mi hỏi: “Vậy một nhà Hải Na đâu?”
“A mã (cha) ta thu dọn chiên bao nhà ta, cấp một gian cho họ ở tạm.”
Đại sư huynh gật đầu, “Như vậy cũng tốt, những người giang hồ đó cũng không phải thiện nam tín nữ gì, ít chọc tới mới tốt, các ngươi tốt nhất cách
bọn họ xa một chút.”
“Ân, a mụ ta cũng nói như vậy.”
Ăn
xong thịt dê, Nhật Ác ở lại chiên bao chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi rời đi. Thấy sắc trời đã tối, mọi người thu dọn nghỉ ngơi. Nửa đêm, bên
ngoài đột nhiên truyền đến tiếng sa sa rất nhẹ, ta mở mắt, nghiêng tai
lắng nghe, tiếng vang dần tiếp cận gần hơn, xem ra không phải là ảo
giác, bên ngoài quả thật có cái gì đó. Ngẩng đầu, chỉ thấy đại sư huynh, tam sư huynh và ngũ sư đệ đã tỉnh lại, ta và tam sư huynh lập tức đánh
thức Ngả Á cùng tiểu sư đệ.
“Ngả Á dụi mắt, “Như thế nào… ngô.”
Ta che miệng hắn, để tay lên môi mình, nói thật khẽ, “Hư… Bên ngoài có biến.”
Ngả Á không thèm nói lại, co ro trong ngực ta, tay nắm thật chặt vạt áo
trước của ta, hít thở thật khẽ, ta thực thích thái độ gặp nguy không sợ
này. Không biết tình huống bên ngoài thế nào, phòng vạn nhất, chúng ta
phủ chăn lên gối, vờ như người vẫn đang say ngủ trên giường, lấy vũ khí
rồi tự tìm nơi ẩn náo.
Sa sa… Sa sa…
Tiếng động càng ngày
càng gần, dùng kiếm rạch một vết lên chiên bao, xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài. Hôm nay vừa đúng ngày mười sáu, ánh trăng sáng tỏ, sáng như
ban ngày, có thể thấy được mọi vật. Nhưng nhìn đến nửa ngày, cái gì cũng không thấy mà tiếng động kia lại càng lúc càng vang, giống như có thứ
gì đó đang cấp tốc tiếp cận nơi này.
“Thấy cái gì không?” Ngả Á nhẹ giọng hỏi.
“Cái gì cũng không có.”
“Ta xem xem.”
Ta tránh qua cho Ngả Á nhìn ra, nghiêng đầu nhìn về phía sư huynh bọn hắn, nhờ ánh trăng, ta nhìn thấy trên mặt bọn hắn cũng đồng dạng nghi hoặc.
Tình huống này quả thật có chút quỷ dị!
“A!” Ngả Á đột nhiên cả kinh kêu một tiếng.
Lòng ta nhảy dựng, vội vàng kéo người sát vào ngực, cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”