Tiếng khóc rất mong manh, nghe kỹ lại giống như động vật nhỏ nào đó đang gào thét. Từ sau khi lĩnh giáo được sự lợi hại của băng hạt, chúng ta
đối với mảnh đất phủ đầy tuyết bí ẩn này thập phần cảnh giác.
Ta
và tam sư huynh dựa lưng vào nhau, kiếm một hồi mới tìm được nơi phát ra âm thanh, chúng ta chầm chậm đến gần, khi đã khá gần mới phát hiện,
tuyết nơi này hình như hơi cao hơn xung quanh, dấu vết rất rõ ràng.
Ô ô…
Lần này nghe rõ hơn, tiếng khóc từ trong đống tuyết truyền ra, ta cùng tam
sư huynh liếc nhìn nhau, động thủ đào tuyết lên, khi thấy thứ bên trong, chúng ta trừng lớn hai mắt, thiên toán vạn toán cũng không tính ra,
trong đống tuyết lại là Khúc Tiếu Nhi, nàng đã lạnh cóng đến mất đi tri
giác, chỉ có đôi môi khẽ mở phát ra những tiếng nức nở.
Tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này? Ai làm Vì sao phải làm như vậy? Làm thế này có dụng ý gì?
Trong nháy mắt, trong đầu ta xuất hiện rất nhiều câu hỏi, cảm thấy sự tình có điều không đúng, ta đứng lên, nói với tam sư huynh: “Ngươi mang nàng
trở về.” Nói xong, hướng về phía tây lao tới.
Một đường chạy như
bay, trở lại nơi chúng ta đang ở tạm, đống lửa rừng rực cháy hành lý đều còn, nhưng bốn bề yên tĩnh, một người cũng không có, ngốc tử đều có thể nhìn ra điểm không ổn, ta hít sâu một hơi, cắn mạnh lên đầu lưỡi nhằm
làm cho mình tỉnh táo lại, những chuyện có liên quan đến Ngả Á luôn luôn thách thức lý trí ta. Tìm tòi xung quanh một phen, một chút dấu vết
đánh nhau cũng không có, nhưng phía sau đống hành lý lại có dấu chân hỗn độn còn lưu lại.
“Có chuyện gì?” Phía sau ta, tam sư huynh lo lắng hỏi.
“Biến mất hết cả.” Ta xoay người nhìn Khúc Tiếu Nhi đang nằm trên đất, hỏi: “Nàng thế nào?”
“Thân thể bị thương tổn nặng do giá rét, đã lâm vào hôn mê, nhưng trong thời gian ngắn không có gì nguy hiểm đến tính mạng.”
“Nàng xuất hiện ở nơi ước định tuyệt đối không phải trùng hợp, chắc chắn nàng biết gì đó, kế tiếp phải trông cậy vào ngươi.”Ta vỗ vỗ vai tam sư
huynh.
“Trông cậy vào ta làm cái gì? Ta cũng không phải đại phu.”
Ta không để ý hắn, đứng dậy tới bên hành lý của Khúc Tiếu Nhi, lấy ra một
bộ y phục, ném tới trước mặt tam sư huynh, “Mau mau giúp nàng đổi bộ y
phục ướt sũng đó đi, ta canh chừng cho ngươi.”
“Tại sao ngươi không đổi cho nàng ta?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Ta cũng là nam.”
“…” Ta không nhìn hắn phản bác, đứng lên, ở bốn phía tìm tòi lại một lần, xem có thể tìm được đầu mối gì khác hay không.
Cuối cùng phát hiện được một thứ: bên dưới túi của đại sư huynh vẽ một dấu
hiệu “S”, từ trước đến nay ta không quan tâm đến chuyện trên giang hồ,
không biết ký hiệu “S” này đại biểu cho cái gì, “Tam sư huynh, ngươi tới đây một chút, ta phát hiện thứ này.”
Tam sư huynh đầu đầy mồ
hôi ngồi xổm xuống bên cạnh, ta thản nhiên liếc mắt ngó hắn một cái,
lành lạnh nói: “Thỉnh coi chừng nửa-thân-dưới của ngươi, chờ ly khai
khỏi Lĩnh Nam, tiểu nương hoa phố mặc cho ngươi chọn, ta mời khách.”
“Hanh! Ngươi thực hào phóng, ta cám ơn ngươi!”
“Đừng nói vô nghĩa, nhìn xem đây là cái gì.” Ta không để ý tới oán hận của tam sư huynh.
Tam sư huynh cẩn thận nhìn một chút, nói: “… Rồng.”
Ta nháy mắt mấy cái, cái dấu hiệu “S” này nhiều nhất là bị nói thành “rắn” hoặc “con giun” mới đúng chứ, nhưng “rồng” thì thực không giống bình
thường.
Tam sư huynh cười quái dị thầm thì, “Đại sư huynh từ
trước đến nay vốn không đụng đến mấy thứ đan thanh (tranh), có thể vẽ ra bức tranh ‘rồng’ như vầy đã là không tồi rồi.”
Vấn đề vẽ vời của đại sư huynh có vấn đề không nằm trong thảo luận chính, hiện tại chủ
yếu chính là tung tích của bọn hắn, ta hỏi, cắt ngang vấn đề vẽ vời kia, “Vậy ký hiệu đó có nghĩa là gì?” Ta quyết định từ giờ trở đi sẽ bồi bổ
tri thức giang hồ của mình.
“Rồng là tượng trưng cho thiên tử,
trừ thiên tử không ai dám dùng dấu hiệu này, nhưng gần đây trên giang hồ xuất hiện một tổ chức kỳ quái nửa chính nửa tà, họ lấy ‘rồng’ làm ký
hiệu cho tổ chức, gọi là Ngự Long giáo.”
Ngự Long? Khống chế Thiên Long sao, lá gan tổ chức này thật không nhỏ, “Vậy tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?”
“Ta cũng không biết… Đúng rồi!” Tam sư huynh đột nhiên tỉnh ngộ.
“Nghĩ đến điều gì sao?”
“Nhớ lúc chúng ta tiến vào thảo nguyên Lĩnh Nam không? Khi đó phái Không
Động chém giết những người kia có gọi họ là ‘yêu nghiệt tà giáo’, còn có băng hạt dường như tập kích ngay sau khi nhóm người Khúc Ly đến, khi
chúng ta cứu các nàng ra có hỏi các nàng có phải bị người đuổi giết
không, hai người các nàng ấp úng.”
Ta chỉnh lý lại tin tức, cau
mày, “Ý của ngươi là người của Ngự Long giáo mang sư huynh bọn hắn đi,
nhưng ở đây không có dấu vết đánh nhau, dưới tình huống ấy mà muốn mang
người đi là rất khó, đại sư huynh bọn hắn không phải người hồ đồ, nếu
như có rời đi nhất định cũng sẽ truyền lại tin tức cho chúng ta.”
Nói xong, ta cùng tam sư huynh nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Có nội gián.”
Mấy ngày nay đều là do Khúc Ly nấu ăn, xem ra nàng ta đã bỏ thuốc vào thức
ăn, nhớ đến ngày đó Khúc Ly từng nhắc đến hai chữ ‘Lam Minh’ khiến ta
không khỏi hoài nghi liệu có phải nàng ta biết Ngả Á có thân thể đặc thù hay không. Xem ra tình cảnh Ngả Á rất nguy hiểm.
Tam sư huynh tìm được thức ăn còn thừa, quả thực là có mê dược, vậy là ta suy đoán không sai.
Ngự Long giáo hành tung bí ẩn, chúng ta căn bản không biết phải tìm từ đâu, trước mắt chỉ có thể chờ Khúc Tiếu Nhi tỉnh lại, xem xem nàng có biết
chút gì không.
Khúc Tiếu Nhi sốt cao liên tục không lùi, ta và
tam sư huynh luân phiên làm ướt khăn trong tuyết, giúp nàng hạ nhiệt,
lăn qua lăn lại suốt một đêm, sốt đã hạ bớt, giờ thìn thì Khúc Tiếu Nhi
tỉnh lại.
Tam sư huynh phụ trách nấu ăn, ta phụ trách từ miệng
nàng môi ra tin tức này nọ, bình thường cũng mỹ nữ nói chuyện phiếm đều
là việc của tam sư huynh, hôm nay hắn thái độ khác thường nhất quyết đi
nấu cơm, xem ra đêm qua thay y phục cho cô nương nhà người ta đã khiến
hắn chịu dày vò không ít.
“Thế nào rồi?”
Khúc Tiếu Nhi hai mắt đẫm lệ nói: “Đau, toàn thân đều đau.”
Ta đem đống sang cao do Ngả Á đặc chế đưa cho nàng: “Cao này chuyên trị nứt da, hiệu quả tốt lắm.”
“Cám ơn ngươi, Lăng đại ca.”
“Không cần khách khí. Mảnh giấy này là do ngươi viết?” Ta đưa mảnh giấy kia cho nàng xem.
“Ân, là ta viết, đại sư tỷ nói muốn ta giúp một việc, ta dựa theo lời đại sư tỷ viết ra, sau đó đến nơi kia chờ người, nhưng mà…” Khúc Tiếu Nhi hấp
hấp mũi, âm mũi nặng nặng nói tiếp: “Ta mới đợi có một lát, đột nhiên cổ đau buốt, ngất đi, khi tỉnh lại thì đã bị vùi dưới tuyết rồi, ở đó lạnh lắm, ta đã tưởng mình sẽ chết rụng, ô ô…” Khúc Tiếu Nhi nói xong, đột
nhiên ôm lấy cánh tay ta khóc rống lên, chuyện đã xảy ra hôm qua đối với một tiểu cô nương mà nói, có phần quá mức, kinh sợ cũng là chuyện tự
nhiên, ta vỗ lưng an ủi nàng.
“Tiếu Nhi, ngươi biết Ngự Long giáo sao?’
“Biết, sư thúc bọn hắn lúc đi vào Lĩnh Nam có bảo là muốn tìm yêu nghiệt Ngự Long giáo báo thù.”
Tam sư huynh đi tới, hỏi: “Ngươi có biết Ngự Long giáo ở đâu không?”
“Biết, nhưng ở đó không có lấy một bóng người.”
Nghe vậy, ta trong lòng vui vẻ, nói: “Ăn cơm xong ngươi mang bọn ta đến Ngự
Long giáo được không? Sư tỷ của ngươi cùng su huynh đệ của ta mất tích
có thể quan hệ đến bọn chúng.”
“Hảo.”
Dùng cơm xong, tam
sư huynh lại đảm đương việc cõng Khúc Tiếu Nhi lên đường, vốn hắn không
muốn, nhưng ta đã đe dọa hắn, nói: nếu ngươi không chịu cõng, ta sẽ nói
cho Tiếu Nhi biết đêm qua ngươi đã đem nàng xem rụng. Tam sư huynh á
khẩu không nói gì được, đành cam chịu cõng Khúc Tiếu Nhi trên lưng, đi
trước dẫn đường, ta xách hành lý theo phía sau.
Trên đường, Khúc Tiếu Nhi hậu tri hậu giác hỏi: “Y phục của ta là do ai đổi?”
Tam sư huynh nhanh chóng trả lời: “Tứ sư đệ đổi cho ngươi.”
Ta: “….”
Khúc Tiếu Nhi xấu hổ liếc mắt nhìn ta một cái, ta chỉ cảm thấy mình đụng
phải một cái đại phiền phức rồi, ngầm trừng tam sư huynh, bước nhanh về
phía trước. Không biết đại sư huynh bọn hắn có gặp nguy hiểm gì hay
không, Ngự Long giáo bắt sư huynh bọn hắn, có phải là do hướng về Ngả Á
mà đến? Không biết Ngả Á như thế nào rồi? Trong lòng chợt hốt hoảng.
Hy vọng Ngự Long giáo kia không phải đánh chủ ý lên người Ngả Á.