Mùa xuân vô tình lặng lẽ ra đi, mùa hạ đang đến gần. Dục vọng của Ngả Á
giảm mạnh, lúc mới bắt đầu triền miên không ngơi nghỉ, đến bây giờ nửa
tháng một lần.
Ta ôm ái nhân thần sắc mỏi mệt vào lòng, hôn hôn lên đôi môi lành lạnh, dò hỏi: “Làm sao mà lại phờ phạc như thế?”
“Không có việc gì. Định đi đâu đấy?”
“Phải trở về nhà nên ta đi mua chút lễ vật.”
“Nga. Mua đủ chưa?”
“Còn thiếu một chút.”
“Chiều ta cũng đi.”
“Nếu không thoải mái thì cứ ở lại khách *** chờ là được rồi.”
Hắn giương mắt, song đồng đen như mực hiện lên một tia ủy khuất, “Ngươi ghét bỏ ta?”
Nói kiểu gì thế a, ta như thế nào lại ghét bỏ hắn, những ngày gần đây hắn
có hơi kỳ quái, thiếu đi vài phần lãnh đạm, cảm tính thì dư đủ mười
phần.
Ta hôn trán hắn, nói: “Ta như thế nào lại ghét bỏ ngươi,
không được suy nghĩ bậy bạ. Ngủ trưa một chút xong rồi theo ta đi mua lễ vật.”
Hắn hấp hấp mũi, gật đầu, “Hảo.”
********
“Có bị thương không?” Thấy Ngả Á bê hộp lễ vật thiếu chút nữa té ngã, ta
vội vàng đỡ lấy người đồng thời nhận luôn mấy hộp lễ vật trong tay hắn.
Ngả Á hơi hơi nhíu mi, trên mặt đầy phiền muội lặc lắc cánh tay nói: “Không có việc gì, tiếp tục đi dạo phố.”
“Đi xem đại phu.”
Hắn giữa chặt tay ta, trở mình cho một cái liếc mắt xem thường nói: “Ta chính là đại phu.”
Ta ngơ ngác một chút, vừa rồi nhất thời sốt ruột lại có thể quên bẵng đi chuyện này.
“Thân thể ta không có việc gì, chỉ là ta không có sức mạnh thôi.”
“Ngươi nói thế là được rồi, thân thể có gì không thoải mái nhất định phải nói cho ta biết.”
“Ân… Không đi dạo phố nữa sao?”
“Lễ vật đã mua đủ rồi.”
Ta một tay nhấc lên lễ phẩm, một tay lôi kéo ái nhân trở về khách ***.
Thấy hắn mệt mỏi, ta dìu hắn lên giường nghỉ ngơi, ra khỏi phòng phân
phó tiểu nhị đưa lên một chậu nước ấm, khi trở lại phòng thì Ngả Á đã
ngủ say, thấy hắn chu chu môi vậy mà cũng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, ta buồn cười lắc đầu. Gần đây hắn đặc biệt dễ buồn ngủ hơn, là do không
được nghỉ ngơi tốt sao?
Cúi đầu cắn khẽ lên đôi môi bĩu ra, nghe
hắn vô thức rên nhẹ, trong lòng bốc lên hỏa khí. Nghĩ đến gần đây thân
thể hắn không tốt, không thích hợp làm mấy thứ vận động kịch liệt, ta
nhắm mắt thu liễm tâm.
Từ lần cuối đến giờ đã gần hai mươi ngày
chưa từng muốn hắn, so sánh với cuộc sống *** mỹ trước đó quả thực là
một trời một vực. Hiện giờ cả thể xác và tinh thần đều kêu gào đòi
‘muốn’ hắn, thói quen thực sự là điều gì đó rất đáng sợ.
Khấu khấu khấu!
“Khách quan, nước ấm đã đưa tới.”
Ta xoa nhẹ ấn đường, đứng dậy đi lấy nước ấm.
Đem khăn thấm ướt, vắt khô, cởi y phục trên người Ngả Á, nhẹ nhàng lau sạch thân thể hắn. Khăn ấm cùng thân thế hơi lạnh tiếp xúc, khóe miệng hắn
hơi nhếch lên, thoải mái hừ nhẹ.
Thấy bộ dạng đáng yêu như vậy, trong lòng ta không khỏi mềm nhũn ra.
Tinh thần Ngả Á ngày càng kém, mệt mỏi ỉu ỉu xìu xìu, ta sợ kỵ mã trúng gió
đối với thân thể hắn không tốt, với lại mua rất nhiều lễ vật khi kỵ mã
thì không tiện mang theo cho nên thuê hẳn một chiếc xe ngựa. Sợ hắn một
mình ở trong xe nên thuê luôn xa phu.
Xa phu là một nam tử trung niên thật thà phúc hậu, nói không nhiều lắm, thực tình đối với hắn ta tương đối hài lòng.
Ở trong mã xa một hồi, ta không thể không nhận ra một sự thật làm người
ta cứng họng, kiếp trước ta không say xe, không say tàu, không ngất phi
cơ, đến nơi này lại ngất xe ngựa. Mã xa vấp một cái, dạ dày liền một
trận phiên giang đảo hải. Thực bội phục mấy cô nương ngồi kiệu hoa đến
nhà chồng. (xe ngựa với kiệu hoa liên quan gì nhau =_=)
Nôn —–
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nôn ọe. Ngả Á ghé người ra khỏi cửa xe
dùng sức nôn, ta vội kêu xa phu dừng lại. Tam Vĩ sốt ruột ở bên cạnh hắn chạy nhảy.
Món ăn chính của Ngả Á là linh chi cùng sương hoa
hồng, vì thế nửa ngày cũng không phun ra được cái gì. Vì lo lắng thân
thể Ngả Á, ta cố gắng đè ép cảm giác say xe kinh tởm xuống.
“Làm sao vậy? Say xe sao?” Ta vỗ nhẹ lưng hắn, lấy sương hoa hồng cho hắn súc miệng.
“Không phải… Nôn…”
Thấy hắn đỡ hơn một chút, ta vội ôm người xuống mã xa, bên ngoài thoáng gió, hi vọng hắn có thể thoải mái hơn.
“Là ăn gì làm hư bụng sao?”
“Không có.”
Sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán phủ kín một tầng mồ hôi lạnh, tinh thần uể oải.
“Công tử, nơi này cách Liễu Viên thành không xa, hay để ta vào thành mời đại phu đến.” Xa phu đánh xe lại gần, quan tâm hỏi han.
Ngả Á xua tay, “Không cần.”
Ta lau đi mồ hôi trên trán hắn, nói: “Vậy ngươi tự chẩn bệnh cho mình xem xem.
Ngả Á gật đầu, bắt mạch cho mình, đột nhiên hắn dừng lại, mắt mở to, một bộ kinh hãi cộng kinh hỉ cộng thêm diễn cảm phức tạp không biết diễn tả
thế nào.
Vẻ mặt hắn quá mức cổ quái khiến tâm trạng ta cũng chùn xuống, nắm chặt tay hắn, hỏi nhỏ: “Làm sao vậy, bị bệnh gì?”
Hắn trì hoãn trong chốc lát mới nói: “… Không có bệnh.”
Cái dạng này sao lại bảo là không bệnh, ta thay đổi cách hỏi khác, “Thân thể xảy ra chuyện gì à?”
Vừa mới nói xong, song đồng hắn nhíu lại, trong mắt hiện lên nguy hiểm, đột nhiên quay đầu một ngụm cắn lên cổ ta, hắn cắn thực sự rất nghiêm túc,
đau đến mức ta hít một hơi lãnh khí.
“Tê… bảo bối, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Ta cao hứng, hanh.” Hắn buông miệng, hơi nâng cằm lên, liếc xéo ta hừ một tiếng.
Bộ dáng cao ngạo này luôn có ma lực rất lớn, ta cười ôn nhu, nghiêng người hôn một ngụm lên đôi môi vẫn còn vương tơ máu.
“Có muốn cắn thêm một ngụm bên này không?” Ta đen một bên cổ kia đưa đến
bên miệng hắn. Hắn hé miệng bổ nhào tới, không hề có đau đớn nào truyền
đến, chiếc lưỡi mềm mại liếm liếm cổ ta khiến lòng ta thêm một trận tâm
dương khó nhịn.
Ta dùng sức kéo hắn ngồi hẳn lên bụng mình, khàn giọng nói nhỏ: “Tiểu yêu tinh!”
*****
Xác định hắn thật sự không có việc gì, chúng ta tiếp tục lên đường. Tuy
rằng hắn luôn nói mình không có việc gì, nhưng mỗi khi ta hỏi hắn sao
lại nôn ọe thì hắn ngoảnh đầu sang một bên không thèm đáp lại.
Hắn chủ động ngồi trên đùi ta, ta thân thủ ôm chặt eo hắn, thật sự nghiêm
túc nói: “Ta hi vọng ngươi có thể cùng ta đi đến nơi rất xa rất xa, cho
nên… nếu thân thể ngươi không thoải mái chỗ nào thì không được phép gạt
ta.”
“Hảo.” Đôi mắt hàm tiếu đáp ứng rất nhanh.
“Sao ta lại không thấy tin tưởng lắm nhỉ.”
“Do ngươi đa tâm.”
“Nhị vị công tử, đã đến Liễu Viên Thành, trong thành có quy tắc, vào thành nhất định phải đi bộ.”
“Hảo.”
Ta ôm Ngả Á xuống xe.
Ngả Á vòng tay quanh cổ ta, cười dài nói: “Không biết ta như vậy có tính là đi bộ hay không.”
Ta cũng tò mò, trực tiếp ôm hắn đi về phía cửa thành, hàng người xếp hàng
chờ vào thành sôi nổi nhìn chăm chú vào chúng ta. Quan binh thủ vệ cũng
nhìn nhiều hơn hai mắt, nhưng sau khi đóng phí vào thành vẫn thả nhóm ta vào thành.
Đứng bên trong Liễu Viên Thành, ta nói: “Sự thật chứng minh, dạng này cũng được tính là đi bộ.”
Ngả Á nhợt nhạt cười.
Chúng ta bây giờ cũng không mệt lắm, quyết định đi dạo một vòng Liễu Viên
thành, vì thế dặn xa phu đi trước đến Duyệt Lai khách *** đặt phòng.
“Đây là năm mươi lượng bạc, thanh toán tiền đặt phòng xong còn lại coi như tặng ngươi, ngươi có thể cầm mua vài thứ.”
Trên mặt xa phu phúc hậu thật thà hiện lên cảm kích, “Đa tạ nhị vị công tử.”