Chương này dành tặng cho Lam Nguyệt. Cám ơn nàng vẫn luôn ủng hộ PHTH :”>
Đỡ Ngả Á lên kiệu, ta cưỡi con ngựa cao to, đội ngũ đón dâu trở về. Dạo
qua một vòng trong cốc, hoa tươi rắc đầy những nơi chúng ta đi qua, cuối cùng trở lại viện tử của ta. Nhảy xuống ngựa, xuất ra cung tên bắn cửa
kiệu. Sau ba mũi tên, yết khai màn kiệu, nghênh đón ‘tân nương’.
Ta nắm tay Ngả Á, dắt hắn đi ra ngoài, Ngả Á mới vừa đi hai bước chân liền mềm nhũn, loạng choạng muốn ngã xuống, ta thân thủ ôm lấy thắt lưng ái
nhân.
“Làm sao vậy?”
Ngả Á đỡ trán nói : “Cái kiệu cứ lắc la lắc lư, ta choáng đến muốn hôn mê luôn.”
“Choáng lắm sao?” Ta cọ cọ lên đôi má ửng đỏ của Ngả Á.
“Đừng nháo.”
“A…” Ta cười một tiếng, xoay người ôm Ngả Á, hướng chính đường đi đến.
Cha mẹ đang ngồi nghiêm túc trên cao đường.
Ta buông Ngả Á xuống, thấy hắn cau cau mày, còn có chút khó chịu, ta tỏ ý
bảo Tiểu Chu mang trà đến. Tiểu Chu hướng về cha mẹ ngồi phía trên nhìn
một cái dò ý, phụ thân gật đầu, lúc này hắn mới mang trà đến.
Ở trước mắt bao người, ta bưng chén trà uy Ngả Á uống.
“Khá hơn chút nào không?”
“Ân.”
Ta nắm tay Ngả Á, ý bảo quản sự đang chờ một bên bắt đầu hành lễ.
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái, đưa vào động phòng!”
Đã lạy thiên địa, cha mẹ, dưới sự chứng kiến của mọi người, Ngả Á trở
thành thê tử của ta. Từ lúc ta thừa nhận mình yêu Ngả Á đã quyết định sẽ cho hắn một hôn lễ hoàn mỹ, được thân bằng hảo hữu chúc phúc, giờ phút
này hứa hẹn kia đã được thực hiện.
Nhìn thấy hỉ nương* cõng Ngả Á nhập tân phòng, ta cũng cất bước theo sau.
Tiểu sư đệ lanh tay lẹ mắt giữ ta lại, “Tứ sư ca, trời vẫn còn sớm nha, sao lại vội vã muốn ôm vợ thế.”
Vài vị sư huynh hài hước nhìn ra.
Ta thiêu thiêu mi, bình tĩnh nói : “Các vị sư huynh đệ không cần ghen tị,
chờ ngày nào đó các ngươi cưới vợ thì sẽ biết ngay thôi.”
“Đỏm dáng.” Tam sư huynh bĩu môi.
Mấy sư huynh đệ lôi kéo không cho ta đi, cuối cùng ta phải bồi bọn hắn uống mấy ly rượu mới có thời gian mà chạy qua một bên.
Tam sư huynh phe phẩy cây quạt đi tới, “Sư đệ có cái gì muốn bày tỏ không?”
Ta thoáng hạ giọng, “Hôm nay có thể thú Ngả Á như ý nguyện, công lao của tam sư huynh ngươi tuyệt không thể bỏ qua, đa tạ.”
“Miệng nói đều là sáo rỗng, có gì đó thực tế chút đi.” Tam sư huynh tà tà liếc mắt một cái.
Ta buồn cười nói : “Tam sư huynh nghĩ muốn cái gì?”
“Tạm thời không có, sau khi nghĩ ra thì nói sau.”
“Hảo, tam sư huynh có tin tức gì của đại sư huynh cùng Lưu cô nương không?”
“Ta nghĩ ngươi đã quên béng đại sư huynh cùng Lưu cô nương rồi?”
“Sao có thể a.” Ta ha ha cười, “Cuộc sống bọn họ thế nào?”
“Cũng coi như mỹ mãn, chính là hai người bọn họ lúc nào cũng mang cảm giác
tội lỗi nặng nề, hai người họ cảm thấy rất có lỗi với người-nào-đó.” Tam sư huynh nhấn mạnh ba chữ ‘người-nào-đó’.
Ta tiếp tục cười yếu ớt, “Bọn hắn khi nào thì quay về?”
“Lưu cô nương đang mang thai, không tiện lên đường, hẳn là chờ hài tử sinh ra mới trở về gặp người-nào-đó mà giải thích.”
Ta hoàn toàn coi thường câu nói sau cùng của tam sư huynh, “Đại sư huynh tay chân rất nhanh nhẹn nha.”
“Không phải ngươi nói muốn Lưu cô nương cùng người khác mau chóng phát triển
gian tình sao? Vì thế, ta đã bỏ vào thức ăn của đại sư huynh một chút
nguyên liệu đặc biệt.”
Nghe vậy, ta nhíu mày, “Tam sư huynh, không nghĩ tới ngươi lại âm hiểm từ trong xương cốt ra ngoài như thế.”
“Muốn ăn đòn à.” Tam sư huynh trợn mắt, múa quạt, vung tay hạ xuống một đòn.
Ta nghiêng người tránh thoát, tiện thể chuồn về tân phòng.
Phòng trong, hỉ bà nha hoàn bưng đĩa quế viên (long nhãn), tảo tử (quả táo)
cùng các loại này đồ vật này nọ đứng hai bên hỉ sàng, Ngả Á thẳng lưng
ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường. Ta ngồi xuống bên giường Ngả Á, ôm lấy
thắt lưng căng thẳng của hắn, phất tay cho hỉ bà đi xuống.
Người liên can đều đi rồi, phòng trong rộng rãi không ít.
“Đói bụng sao?” Ta sờ sờ cái bụng rỗng tuếch của hắn.
“Đói.”
Ta ôm hắn đi đến bàn tròn, “Đói như thế sao lại không ăn cái gì.”
“Nương nói buổi tối mới có thể ăn, hiện giờ ăn thì không may mắn.” Hắn vòng quanh cổ của ta, thản nhiên nói.
“Ta không tin mấy chuyện đó.” Ôm hắn ngồi xuống, cầm đũa lên gắp một ít thức ăn bình thường hắn vẫn thích đưa đến bên miệng hắn.
Hiện giờ Ngả Á cần phải bồi dưỡng nhiều, mỗi ngày hắn nhất định phải ăn thực vật bình thường, sau nhiều lần quan sát thấy hắn dù có ăn thức ăn bình
thường cũng không có gì trở ngại, ta mới yên lòng. Nhưng mỗi lần hắn ăn
cơm, ta đều phải nghiêm khắc kiểm định trước, tuyệt đối không để lại xảy ra chuyện phối hợp cấm kỵ như ăn cua chưng cùng với quả lê như vậy nữa.
Uy hắn ăn no, ta cũng ăn một chút. Thấy dưới mắt hắn là một vành đem sẫm, không khỏi đau lòng, “Hôm nay rời giường lúc nào?”
“Giờ dần canh ba.”
“Sớm như vậy sao, giờ vẫn còn sớm, ngủ một lát trước đi.” Đem táo đỏ, long
nhãn này nọ trên giường hất xuống dưới, để cho hắn nằm lên giường.
“Ngủ cùng ta.” Hắn vòng quanh cổ của ta ôm chặt không buông tay, hai chân
cũng quấn lên, cả người của tiểu vô lại kia dường như dính sát vào người của ta.
“. . . Hảo.” Ta vỗ vỗ mông Ngả Á, xoay người trên giường.
Bị gây sức ép cả một ngày, ta cũng có chút mệt mỏi, càng khỏi nghi ngờ Ngả Á đang mang thai lại mệt mỏi ra sao, hắn làm ổ trong ngực của ta, không bao lâu liền phát tiếng hít thở chậm rãi.
Ta cũng nghỉ ngơi
trong chốc lát, liền kéo tay Ngả Á đang đặt trên lưng ra, nhẹ nhàng
xuống giường, phủ thêm ngoại sam hướng chính đường đi đến. Bên ngoài còn nhiều khách nhân như vậy, ta còn không đi ra, tiểu sư đệ nhất định xúi
giục lẫn ép buộc mọi người đến nháo động phòng cho mà xem, đến lúc đó
Ngả Á lại phải giữ vững tinh thần ứng phó bọn hắn, ta không nỡ đâu.
Cũng không biết bị chuốc bao nhiêu rượu, đến lúc bị người đuổi về tân phòng, ta đã vựng vựng hồ hồ phân không rõ đông tây nam bắc. Trong phòng có
một người ngọc ngồi trên giường hồng, ta loạng choạng tiếp cận giường
lớn.
Ôm lấy người trên giường, ngửi thật sâu mùi hoa sen quen thuộc.
“Ngô. . .” Trong lòng người phát ra một tiếng rên rỉ.
Ta cao thấp vuốt ve trên người hắn, “Làm sao vậy bảo bối, nơi nào không thoải mái?”
“Không. . . Ngô. . . Ngươi, buông tay. . .” Hắn đứt quãng nói xong, cả người
mềm nhũn trong lòng ta, cũng không biết có phải cảm giác của ta sai lầm
hay không, ta chỉ cảm thấy hương sen trên người hắn càng thêm nồng đậm
hơn so với bình thường, huân đến cả người ta càng ngày càng mê ly.
*******
Lăng Phong cắn cắn lên cổ Ngả Á một lát, đột nhiên thẳng người lên, lúc này
mới nhớ cần phải uống rượu giao bôi, loạng choạng đứng lên lấy bôi tử
rượu. Ngả Á đưa tay, đang muốn đón ly rượu trong tay hắn, Lăng Phong đột nhiên lộ ra một cái nụ cười quỷ dị, ngửa đầu đem hai ly rượu uống hết,
trong ánh mắt hồ nghi của Ngả Á, ôm lấy đầu của hắn, phủ môi lên, rượu
chậm rãi truyền vào trong miệng Ngả Á, rượu không kịp nuốt xuống theo
cánh môi mập hợp, chậm rãi trượt xuống dọc theo khóe miệng, lưu lại ngân tích ái muội
Tửu lượng Ngả Á thường thường, cứ như thế uống vài hớp, cả người có chút mê say, song đồng mờ mịt mà dụ hoặc.
Lăng Phong đã say chuếnh choáng thiếu đi phần nhu tình cùng ôn nhã, lại
nhiều hơn vài phần bá đạo cùng mạnh mẽ, phủ lên người Ngả Á không ngừng
đòi hỏi. Ngả Á mê túy, ngoài ý muốn nhu thuận cùng phối hợp, nhu nhược
nằm dưới thân Lăng Phong để cho hắn tác thủ (muốn làm gì thì làm).
———-
•
* Hỉ nương: Người chăm sóc cô dâu trong lễ cưới ngày xưa.