Lần trước Ngả Á cùng sư huynh bọn hắn bị bắt vào phân trang của Ngự Long giáo — hắc thạch sơn trang, ta cùng tam sư huynh dạ tham hắc thạch sơn
trang thì ta đã gặp nam tử thần bí này trong băng động quỷ dị kia. Nam
tử thập phần để ý đến người nằm trên giường băng có khuôn mặt giống hệt
Vân Dược. Không biết gã tiếp cận Vân Dược có mục đích gì? Tâm niệm xoay
chuyển như thiểm điện nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, chắp tay
làm lễ.
“Tại hạ Lăng Phong.”
Nam tử mặt lạnh, thản nhiên
gật đầu, quay lại nhìn Vân Dược nộ khí đằng đằng, gương mặt băng lãnh
trong nháy mắt trở nên nhu hòa, ta nhàn nhạt nhíu mày không nói.
“Vân Dược tiên sinh, ngài xác thực Vân Dương tiên sinh là bị Phong Diệp sơn trang bắt đi.”‘
“Ân. Người trong sư môn ta có một phương thức liên lạc đặc thù, phương thức
này chỉ có người trong sư môn có thể xem hiểu, mấy ngày trước ta nhận
được thư cầu cứu của Vân Dương, hắn nói hắn bị nhốt trong Phong Diệp sơn trang, nhưng hắn cũng không rõ cụ thể đang bị giam ở nơi nào, đêm nay
ta vốn định nhập trang thăm dò địa điểm Vân Dương, không nghĩ lại gặp
được ngươi. Tại sao Ngả Á lại bị Phong Diệp sơn trang bắt đi?”
Vân Dược cũng xem như là sư phụ trên danh nghĩa của Ngả Á, để hắn biết thân thể đặc thù của Ngả Á cũng không sao, nhưng là… Ta không tin nam nhân
phía sau Vân Dược, lần trước người của gã bắt Ngả Á đi, khiến Ngả Á mất
rất nhiều máu.
Nhận ra ánh mắt ta, Vân Dược đạm đạm nói với nam nhân phía sau, “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Song mâu nam nhân nháy mắt trở nên u ám, bên trong giống như có gì đang lưu
chuyển, hắn cúi đầu nắm lấy cằm Vân Dược, lạnh như băng nói: “Ngươi
không tin ta?”
Vân Dược mím môi không nói, “…”
Đôi mắt nam nhân lại u ám thêm vài phần, thấy Vân Dược bướng bỉnh không thỏa hiệp,
ngẩng đầu lên, đồng tử sắc bén hướng ta liếc một cái, lắc người rời đi.
Ta nhẹ nhàng cười, “Vân Dược tiên sinh có từng nghe qua về Lam Minh?”
“Có nghe được một chút.”
“Vậy tiên sinh hẳn là cũng biết đặc thù của người Lam Minh trong truyền
thuyết. Cốt nhục người Lam Minh đều có thể làm thuốc, còn có hiệu quả
trị liệu không tưởng được.
Ngả Á mới vừa rời khỏi Lam Minh thì
gặp thiếu trang chủ Phong Diệp sơn trang, thiếu trang chủ thân mang ác
chứng, Ngả Á dùng máu của mình cứu chữa cho vị thiếu trang chủ kia, ai
ngờ Phong Diệp sơn trang vong ân bội nghĩa, không chỉ không lấy lễ đối
đãi Ngả Á, ngược lại đem giam lỏng, sau Ngả Á cùng phó nhân đào thoát
khỏi Phong Diệp sơn trang, lão bộc Ngả Á mang hắn phó thác cho ta dưới
hình thức vận tiêu, mong ta mang hắn về Lam Minh, không ngờ Ngả Á lại
không nhớ rõ đường trở về, hơn nữa sau một thời gian dài tìm kiếm, chúng ta vẫn không tìm được Lam Minh thần bí kia.
Vì trốn tránh sự
truy sát của Phong Diệp sơn trang, Ngả Á chỉ có thể sống ở dưới lớp diện cụ, ta cũng không muốn gặp lại chúng, nghe nói lần này đương nhiệm
trang chủ Phong Diệp sơn trang muốn mở đại hội võ lâm ở thành An Dương,
ta vốn muốn nhân cơ hội này loại bỏ đi cái tai hoạ ngầm, ai ngờ vừa tới
An Dương, gia muội liền mất tích, ta tìm được đồng bọn của những kẻ bắt
cóc gia muội, tra hỏi mới biết được bọn hắn đều được trang chủ phu nhân
của Phong Diệp sơn trang bày mưu đặt kế, tìm những cô nương dung mạo
xinh đẹp bắt về.
Có được manh mối của gia muội, không nghĩ tới
đảo mắt thì tới lượt Ngả Á và Dạ thất tung, theo đủ loại dấu hiệu nhìn
lại, ta hoài nghi là người Phong Diệp sơn trang bắt Ngả Á đi, vốn đêm
nay xâm nhập vào Phong Diệp sơn trang là muốn thăm dò tình huống cụ
thể.” Ngẩng đầu nhìn Vân Dược nhợt nhạt cười, “Không ngờ đúng dịp gặp
lại ngươi.”
“Nguyên lai có chuyện như vậy. Hôm nay đã đả thảo
kinh xà, không nên manh động, ngày mai chúng ta lại tham Phong Diệp sơn
trang.”
“Hảo.”
Chúng ta vừa mới nói xong, hắc y nam tử
liền trở lại, đứng phía sau Vân Dược, cánh tay mạnh mẽ gắt gao ôm chặt
thắt lưng Vân Dược, Vân Dược chỉ giật giật mà không tránh ra, ta khẽ
nhíu mày, nam nhân xuất hiện rất đúng lúc, điều này làm cho ta không
khỏi hoài nghi hắn ở bên ngoài nghe chúng ta nói chuyện.
Ta ngẩng đầu nhìn hướng hắc y nam nhân, vừa vặn hắn cũng nhìn qua ta, ta mỉm
cười, ánh mắt của hắn lóe lóe, trong lòng ta lạnh giá.
“Vân Dược tiên sinh, không có gì thì ta đi đây…”
Khấu khấu khấu!
Câu nói bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt đứ, thấy hắc y nam tử bất động siết
chặt Vân Dược tiên sinh không cho hắn cử động, như thế chỉ có ta đây là
cái người tự do ra mở cửa, a.
Mở cửa, ngoài cửa có một gã lão hủ
cùng bốn nam tử mặc thanh sam, cẩn thận đánh giá lão hủ, tuy rằng tóc
hoa râm nhưng tinh thần vẫn quắc thước, sắc mặt hồng nhuận, thiên đình
sung mãn, huyệt Thái Dương lồi lên, võ công không tầm thường, bốn gã
thanh sam nam tử phía sau hắn đều có khí tức trầm ổn, hạ bàn vững vàng,
thân thủ rất cao.
“Xin hỏi tìm ai?”
“Vân Dương công tử có ở đây không?” Lão hủ cung kính hỏi, nhưng lại tự nhiên để lộ ra một tia
cao quý, vừa nhìn liền biết có xuất thân không tồi.
Ta đối lão hủ sinh ra một tia hứng thú, cười nói, “Vân Dương tiên sinh không ở trong này, nhưng là…”
“Xin hãy vị công tử này báo cho.”
“Vân Dương tiên sinh ở trong này.”
Nghe vậy, lão hủ cùng bốn thanh sam nam tử sắc mặt vui mừng, tuy rằng chỉ
lướt qua trong giây lát nhưng vẫn bị ta bắt được, ta bước qua nhường năm người tiến vào.
Năm người tiến vào, quì một gối, cung kính nói: “Vân Dược công tử, chủ nhân nhà ta xin mời.”
Nghe vậy, hắc y nam tử buộc chặt cánh tay, Vân Dược nhíu mày, quay đầu lại
trừng mắt về hắc y nam tử phía sau, lãnh đạm nói: “Chủ nhân nhà ngươi là vị ấy?”
Lão hủ nói: “Xin Vân Dược công tử đừng làm tại hạ khó xử.”
“A! Ta nào dám làm khó dễ ngươi, rõ ràng chủ tử nhà ngươi làm khó ta.”
“Mong Vân Dược công tử báo cho Vân Dương công tử.”
“Đã chết.” Vân Dược khinh phiêu phiêu nói.
“Cái gì? !” Lão hủ cùng bốn gã thanh sam nam tử nghe vậy cả kinh, sắc mặt giây lát trở nên xám xịt.
Vốn ta đã muốn đi, nhưng xem tình huống trước mắt, kế tiếp phát triển hẳn
là rất thú vị, lui về chỗ ngồi, rót một ly trà, thỉnh thoảng nhấp nhẹ
một ngụm.
“Gạt các ngươi thôi.” Vân Dược bĩu môi nhìn sắc mặt năm người.
Lão hủ hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, “Xin Vân Dược công tử đừng ngoạn đùa như vậy.”
“Hừ, nói cho chủ tử nhà ngươi biết, nếu muốn gặp Vân Dương thì phải giết chết yêu nữ kia, tự mình mang thủ cấp ả đến gặp ta.”
“Này…” Lão hủ mặt lộ vẻ khó xử.
Vân Dược không kiên nhẫn nói : “Cút cút cút! Nói cho chủ tử của ngươi biết, trong hai điều kiện kai nếu có một điều không làm được, vậy kiếp này
đừng hòng gặp lại Vân Dương, hay là… hắn đối Vân Dương chỉ là ham muốn
thứ mới mẻ mà thôi.”
Lão hủ cùng bốn gã nam tử liếc nhau, đứng
dậy lui ra, vừa định rời đi thì Vân Dược lại lên tiếng: “Nếu ngày mốt
chủ tử của ngươi vẫn không đến, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn không thấy được Vân Dương.”
“Ý của Vân Dược công tử là gì?”
“Ý tứ của ta chính là như thế.”
Lão hủ nhìn vào mắt Vân Dược, sắc mặt thay đổi mấy lần, mang theo bốn gã nam tử vội vàng rời đi.
Theo như cái này thì có thể kết luận là cố sự của Vân Dương, uống xong ngụm trà cuối cùng, ta đứng dậy cáo lui.
Vân Dược tức giận nói : “Lăng Phong xem kịch thích ý quá nhỉ?”
Ta mỉm cười, “Tạm được, có điều diễn kỹ của ngươi cần phải tăng cường thêm.”
“Ngươi nói cái gì? !”
“Ý tứ của ta chính là như thế.”
Vân Dược tức giận đạp văng cửa phòng quát đuổi ta ra. Đi đến cửa, cười nháy mắt thu liễm ý cười trên mặt, tìm tiểu nhị giúp ta an bài phòng.
Sơ tẩy qua, nằm trên giường nghĩ đến chuyện phát sinh trong mấy ngày qua,
cũng an bày cụ thể tình huống cứu người ngày mai. Tay duỗi ra bên cạnh,
ôm vào khoảng không, nhìn vào cánh tay trống rỗng, chỉ cảm thấy cả tâm
hồn cũng trống rỗng, thật sự không quen chút nào. Xoa xoa mi tâm, nhẹ
nhàng thở dài.
Nửa đêm, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ ái muội,
phòng ốc nơi này thật chẳng có hiệu quả cách âm gì hết, cẩn thận nghe,
đúng là âm thanh của Vân Dược, nguyên lai hắn và hắc y nam nhân lại có
quan hệ như vậy, không khỏi nghĩ tới người trong băng động lớn lên giống Vân Dược như đúc kia, không biết hắc y nhân có phải xem Vân Dược như
vật thay thế hay không. Đừng nhìn Vân Dược có đôi khi rất bưu hãn, kỳ
thật hắn là một kẻ tâm tư đơn thuần, hơn nữa hắn lại là sư phụ Ngả Á, ta không muốn hắn bị lừa, không khỏi gánh vác một phần tâm tư.
—–
Sáng sớm hôm sau, chúng ta ba người dùng cơm ở đại đường. Vân Dược hai chân
hư nhuyễn, một bộ rõ ràng bị giày vò không ít, phải dựa vào hắc y nam tử bế xuống lầu, khóe miệng hắc y nam nhân hơi hơi nhếch lên, chứng tỏ tâm tình gã tốt thế nào, ta cúi đầu cười nhàn nhạt, một lát nữa, câu hỏi
của ta nhất định sẽ hất phăng cái thứ tâm tình tốt của hắn thành mây
khói.
“Vân Dược tiên sinh không thoái mái sao?” Ta biết rõ còn cố hỏi.
Vân Dược trộm liếc hắc y nam tử, dùng ánh mắt xuyên hắn một cái, mặt ửng đỏ nói : “Đêm qua xoa bóp thắt lưng.”
“Vậy sao?” Khóe miệng ta cong lên một độ cong tựa tiếu phi tiếu, “Vân Dược tiên sinh ngài hẳn không biết…”
“Ân?”
Ý cười trong mắt ta càng thêm sâu, “Phòng nơi này hoàn toàn không có tác dụng cách âm.”
“…” Vân Dược ngẩn người, gương mặt nháy mắt bạo hồng, quay đầu hung hăng
cắn lên tay hắc y nam tử một cái rõ mạnh. Ta uống canh, vui sướng khi
người gặp họa nhìn lên, hắc y nam nhân nghiêng người dỗ dành Vân Dược
đang nổi giận, ngẩng đầu ý vị bất minh liếc ta một cái, ta bình thản ung dung đối mặt với gã.
“Vân Dược tiên sinh, ta có một nghi vấn.”
Vân Dược mặt vẫn đỏ hồng, tức giận nói: “Chuyện gì?”
“Trên đời này có thể nào có hai người lớn lên giống nhau như đúc không?”
Vân Dược gật đầu: “Song bào thai hoặc là dịch dung.”
“Nga, phải không.” Ta liếc mắt nhìn hắc y nam nhân một thoáng, tiếp tục mở
miệng: “Ta từng thấy qua một người lớn lên lại giống ngươi như đúc, chỉ
khác là khóe mắt người nọ có một khỏa lệ chí.”
“Di? ! Đó là ta ca ca.” Vân Dược kinh hô, “Ngươi thấy y ở đâu, đã rất lâu ta không liên
lạc với y rồi… Tu, buông tay, ngươi nắm đau tay ta.”
Nguyên lai
Hắc y nam tử gọi là Tu, Tu gắt gao nhìn chằm chằm ta, hận không thể đem
ta ra đâm thủng vài cái động, ta không sợ sóng to gió lớn, hi vọng vấn
đề vừa rồi có thể tạo được tác dụng cảnh cáo.
————-
Vì đêm hôm nay hành động, sau khi ăn xong ta không đi ra ngoài, ở trong phòng
nghỉ ngơi dưỡng sức, Tu đột nhiên xuất hiện, ta thiêu thiêu mi thản
nhiên nhìn gã.
“Ngươi đã đến rồi?”
“Ngươi biết ta sẽ đến?”
“Đương nhiên.” Ta rót một ly trà cho mình.
“Ngươi thấy Vân Minh ở đâu?”
“Vân Minh? Ai?”
“Ca ca Vân Dược.” Song đồng a ám nhìn chằm chằm vào ta.
Ta yên lặng trong chốc lát mới lên tiếng : “… Nói đúng ra ta chưa từng gặp Vân Minh, mà là đã thấy thi thể của hắn. Tu, hiện giờ ngươi và Vân Dược dây dưa cùng một chỗ, là vì muốn hắn làm thế thân cho Vân Minh sao?”
“…” Tu không đáp.
Xem ra đã để cho ta đoán đúng, trong lòng ta căm tức, hắn làm như vậy không thấy có lỗi với Vân Dược và Vân Minh hai người họ sao, “Vấn đề này
khiến ngươi khó trả lời sao?”
“…”
“Nơi này không chào đón ngươi, mời ngươi rời đi.” Ta sắc mặt khó chịu, hạ lệnh đuổi khách.
“Không được nói xằng nói bậy trước mặt Vân Dược.”
“Ta biết đúng mực, thỉnh rời đi.”
Tu liếc mắt một cái cảnh cái, trong miệng phun ra hai từ ‘Lam Minh’, xoay người rời đi.
Ta đặt chén trà xuống xoa xoa mi tâm, sâu kín thở dài một hơi, xem ra đêm
qua ta cùng Vân Dược nói chuyện bị hắn nghe được, ta cho là hắn khinh
thường cái chuyện nghe lén này nên không chú ý nhiều lắm, xem ra là do
ta quá sơ suất… Hắn vậy là đang uy hiếp ta sao, mắt cụp xuống, lóe lên
một tia ánh sáng lạnh.
******
Ny Ny gần như chết lặng nhìn dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống từ vết thương trên cổ tay, miệng vết
thương đau đớn cũng không làm cho người ta khó chịu đựng được như vậy.
Tên mặc áo choàng đen lấy đủ máu, đứng dậy rời đi. Ny Ny nằm ngửa trên
giường đá, nhìn quanh lao phòng trống rỗng, khi mới đến nơi này có rất
nhiều người, mọi người phải chen chúc nhau, chỉ qua vài ngày mà đã chết
hơn phân nửa, hiện tại đến lượt nàng. Tên hắc bào lúc nãy lấy chén máu
thứ mấy của nàng nhỉ, chén thứ ba hay thứ năm? Ny Ny thật sự không nhớ
rõ.
Nàng mắt mệt mỏi khép mắt, nàng cảm thấy được toàn thân rét run, cơ thể nhẹ nhàng như thế tùy thời liền có thể bay ra.
Một người đi sát tới, ôm nàng vào lòng, cảm nhận được độ ấm cơ thể người,
Ny Ny theo bản năng cuộn tròn lại dùng sức cọ cọ vào khối hơi ấm áp ấy.
Ôm Ny Ny là Tiêu Hoàn, người lúc trước bị nàng mắng là lưu manh, lần đó
hắn cùng Âu Viễn đi theo mã xa có mùi hương của Ny Ny cùng hương vị mê
hương Tây Vực đến một thiết lao, hắn nhìn thấy này đó đám mặc áo choàng
đen ấy bắt thiếu nam thiếu nữ về và lấy máu của họ, đây là sự kiện huyết tinh thập phần tà ác, lần này hắn đi ra chính là vì điều tra nghe ngóng các chuyện tình hại dân hại nước, dĩ nhiên đương nhân bất nhượng (việc
nghĩa không thể chểnh mảng) xâm nhập địch doanh.
Hắn và Âu Viễn
phân công nhau hành động, làm để tránh cho có người hữu tâm nhận ra (
thân phận của hắn bây giờ thực vi diệu, thân là ấu đệ của hoàng thượng
đồng thời cũng là người thừa kế vương quyền sau này), hắn mặc nữ trang
lẫn vào bên trong. Vốn định chờ Âu Viễn dẫn quân tới cứu người, ai ngờ
đám người hắc bào này thực giảo hoạt, thần không biết quỷ không hay
khiến họ hôn mê, sau đó lại nhốt bọn họ vào một địa phương khác, vì vậy
nên đã mất liên lạc với Âu Viễn. Thông qua ngày hôm nay tra xét phát
hiện, nơi này thủ vệ sâm nghiêm như thiết dũng, căn bản có trốn cũng
không thoát.
Trong khoảng thời gian bị cầm tù này, đám thiếu nam thiếu nữ cùng bị bắt tới đã tử vong hơn phân nửa, hiện giờ đến phiên Ny Ny.
“Lạnh…” Ny Ny rên rỉ trong vô thức.
Tiêu Hoàn chỉ cảm thấy tim như bị hung hăng nhéo một cái, loại cảm giác này
quá xa lạ, xa lạ đến mức khiến hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể
dùng sức đem thiên hạ trong lòng ôm chặt, “Không có việc gì, ngoan… Rất
nhanh chúng ta liền có thể đi ra ngoài…”
Hắn không phải không
muốn bị lấy máu thay thế Ny Ny, nhưng có tiền lệ, trước đó vài ngày có
đôi tỷ muội, vốn đến lượt muội muội bị lấy máu, tỷ tỷ đứng xin thay thế
muội muội mình, không ngờ tên hắc bào biến thái không nói hai lời giết
chết cả hai người.
Hi vọng Âu Viễn mau chóng tìm đến, hoặc là hoàng đế lão ca mau mau tới cứu hắn đi.
******
Trước khi hành động, lão hủ cùng bốn gã thanh sam nam tử lần trước lại xuất
hiện, đồng thời còn có thêm một nam tử mặc áo choàng. Vân Dược đánh giá
nam tử, chỉ lạnh lùng cười mà không nói gì.
Nam tử khe khẽ thở dài, bước tới lấy hộp gỗ trong tay một thanh sam nam tử đưa cho Vân Dược.
Mở hộp gỗ ra, ta liếc mắt một cái, là thủ cấp của một nữ tử, xem nam tử này thật sự đã thực hiện yêu cầu của Vân Dược.
Vân Dược chán ghét nhìn thoáng qua thứ trong hộp rồi ném cho bọn hắn, “Mang cho chó ăn, nhìn thấy làm cho người ta bực bội.”
Nam tử kéo áo choàng xuống, lộ ra gương mặt uy nghiêm mà cương nghị, “Vân
Dược, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết Vân Dương ở nơi nào.”
Vân Dược cất bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Đuổi kịp, nếu ngươi còn muốn gặp lại Vân Dương.”
Nam tử uy nghiêm lắc mình ngăn Vân Dược lại, trong nháy mắt Tu cũng tiến
lên ngăn Vân Dược ở phía sau mình, song phương giương cung bạt kiếm,
nhất xúc tức phát, ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, đây là muốn đi cứu
người sao, hay là muốn đi đánh nhau, tiến lên một bước, “Vân Dược tiên
sinh, thời gian không đợi người. Hiện giờ an nguy của Ngải á cùng Vân
Dương tiên sinh mới là chủ yếu.”
Vân Dược liếc mắt nhìn ta một
cái, nói : “Thất thố, chủ yếu là có cái tên Hiên Viên huyền gì đó khiến
ta nổi giận thôi, Vân Dương bị hắn hại thảm!” Nói xong liếc một cái sắc
lẻm về phía Hiên Viên Huyền đang cười khổ.
Chúng ta vừa đi vừa
nói chuyện, Vân Dược đem tình huống của Vân Dương thêm mắm dậm muối nói
cho Hiên Viên Huyền, thấy hắn lộ ra vẻ hối hận, trong lòng cũng có
thoáng thư thái đó, nhưng là đồng thời cũng không khỏi châm chọc hắn một phen, Hiên Viên Huyền tự biết chính mình có lỗi với Vân Dương nên nhận
hết mọi chế giễu của Vân Dược.
Đến ngoại vi Phong Diệp sơn trang, ta thấy mọi người bất động, giống như đang chờ đợi gì đó, ta nghi hoặc
không yên hỏi: “Vân Dược tiên sinh, chúng ta không hành động sao?”
Vân Dược bĩu môi nhìn về phía Hiên Viên Huyền, “Có Đại Uyên quốc chủ ở đây, không cần chúng ta động thủ, có người giúp việc miễn phí tội gì không
sử dụng.”