Đến tối trời đổ xuống một trận mưa to, may mắn chúng ta đúng lúc tìm
được một gian miếu đổ nát, vừa vặn chỉ ướt một chút. Chúng ta khiêu một
đống lửa, đem áo ngoài ẩm ướt hong khô, mặc quần áo ướt trên người lâu
cũng sẽ sinh bệnh, mấy sư huynh đệ chúng ta cởi hết, chỉ còn lại một lớp tiết y, thấy Ngả Á không nhúc nhích, ta đứng dậy đến ngồi cạnh hắn nói: “Cởi áo ra hong cho khô đi, nếu không hàn khí nhập cốt sẽ sinh bệnh.”
Hắn liếc mắt trách cứ ngó ta một cái, cúi đầu không nói, đường nét ưu mỹ
trên cổ vừa vặn rơi vào tầm mắt ta, lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, cổ
của hắn thật sự rất đẹp, ta không khỏi nhìn nhiều hai mắt, hắn cảm nhận
được tầm mắt của ta, ngẩng đầu lên, miệng giương a giương, nói: “… Lưu
manh.”
“Khụ khụ…” Thanh âm của hắn không nhỏ, toàn bộ mấy sư
huynh đệ đều nghe thấy, uống nước ăn cơm gì cũng sặc ráo, dùng sức ho
lên, mặt đỏ bừng, nhìn thấy cũng coi như có vài phần hỉ cảm.
Ta có chút buồn cười, khóe miệng gợi lên.
“… Đùa giỡn lưu manh.” Ngả Á lại tới thêm một câu.
“Khụ!” Lần này đến ta cũng bị trúng đòn, sặc nước miếng. Thấy chúng ta cùng
nhau ho rồi ho, Ngả Á nhìn quanh một vòng, mắt đầy xem thường, lần đầu
tiên thấy bộ dạng hắn linh động như vậy.
Ngả Á thái độ cường
ngạnh, nhất quyết không cởi y phục, ta cũng chỉ có thể mặc hắn, bằng
không còn thế nào được, chẳng lẽ bảo ta đem y phục hắn lột xuống hết hay sao?! Ta thêm củi vào đống lửa, ngọn lửa càng lớn, độ ấm cũng tăng, như vậy cũng có thể giúp y phục trên người hắn mau khô, chỉ là quần áo ướt
mặc trên người chắc chắn có chút không thoải mái thôi.
Bên ngoài
mưa không có dấu hiệu ngừng, nếu cứ mưa mãi như vậy, ngày mai thế nào
đường cũng lầy lội khó đi. Đêm đã khuya, chúng ta đều tự nghỉ ngơi, đêm
nay đại sư huynh gác đêm, Tuy rằng bây giờ là giữa hạ, nhưng vì mưa to,
gió thổi vào căn miếu dột nát, không khí mát mẻ vô cùng, Ngả Á cuộn tròn thân thể run run, nửa đêm bị lạnh liền rút vào bên cạnh ta, dán chặt
vào người ta mà ngủ.
Ta là người dễ tỉnh, hắn vừa kế sát lại ta
đã thức dậy, nhìn thoáng qua người phía sau dán chặt vào lưng ta, cả
người cuộn tròn lại như tôm khô, bộ dáng có chút đáng thương, ta lật
người lại, vốn định nhờ tam sư huynh lấy qua một tấm thảm đắp cho hắn,
không nghĩ tới hắn chộp lấy thời cơ, lập tức lăn hẳn vào trong ngực ta.
Thấy hắn chẳng còn run nữa, ta cũng chẳng muốn đi túm tam sư huynh nữa
làm gì, cứ như vậy nằm ngủ tiếp. Mặc dù là hắn chủ động tiến vào lòng
ta, nhưng cũng hy vọng ngày mai tỉnh lại hắn sẽ không mắng ta lưu manh.
Thật không nghĩ tới có một ngày ta lại bị từ “lưu manh” này choàng lên cổ.
Nửa đêm, xa xa truyền đến tiếng vang, bừng tỉnh.
Chúng ta lập tức dập lửa, nội tức chậm lại, Ngả Á còn có chút mơ hồ, ta lập
tức che miệng của hắn. Một đội hắc y nhân đang từ từ tiếp cận ngôi miếu, trên người bọn họ truyền tới sát khí nồng đậm, tuyệt đối không phải đến tá túc, Ngả Á không có võ công, rất dễ bị phát hiện, ta chế trụ tay
chân hắn, đưa hắn áp sát vào trong ngực.
Hơn mười hắc y nhân xuất hiện trong ngôi miếu cổ, một tên kiểm tra đống lửa chúng ta đã tắt đi.
“Lửa vừa mới tắt, một nhóm tìm bên ngoài, một nhóm ở lại cẩn thận lục soát.”
“Tuân lệnh.”
Hắc y nhân tản ra điều tra, chúng ta đều tránh ở phía sau tượng quan âm,
rất nhanh sẽ bị tìm được, ta hướng sư huynh bọn hắn hất mắt một cái, bọn hắn ngầm hiểu, gật đầu, không tiếng động tản ra.
Nếu dùng đá
chọi đá, những người này đều là kẻ lưỡi đao liếm máu, xác xuất thắng
được không lớn, nhưng nếu chia ra xử từng tên, phần thắng sẽ lớn hơn. Ta biết ở thời đại này áp tiêu rất nguy hiểm, địch nhân hàng ngàn, vì thế
đã đem sử học của các bậc tiền bối dạy cho mọi người, phụ thân cũng chỉ
điểm phương pháp đánh tập kích, kết hợp với những gì ta biết từ hiện đại càng có thể ứng dụng vào thực tế.
Trừ tên thủ lĩnh, trong miếu
có tổng cộng sáu người ở lại điều tra, đại sư huynh, tam sư huynh, ngữ
sư đệ, tiểu sư đệ mỗi người giải quyết một tên, còn lại hai tên. Thủ
lĩnh kia cũng không tầm thường, rất nhanh liền phát hiện tình huống
không đúng, vội gọi người quay lại, nhưng trở lại cạnh hắn chỉ có hai
cái, hắn sôi gan, vội vàng gọi nốt năm người bên ngoài tiến vào. Các sư
huynh đệ thấy tình thế thay đổi, lại tản ra. Phía sau tượng quan âm bí
ẩn, hơn nữa phía trước hướng ra ngoài, dễ dàng đào tẩu nên ta không đổi
địa phương, nhìn Ngả Á một cái, hắn vẫn lẳng lặng không nói không động,
trong mắt cũng không có sợ hãi, chỉ chỉ tay ta đang che miệng hắn, ta từ từ buông ra.
Tốt lắm, ta thích thái độ này của hắn. Ta chán ghét nhất là loại người hễ gặp biến liền thất kinh kêu loạn.
Sư huynh bọn hắn mau chóng rải phấn hỏa lân vào bốn phía, tiếp tục chạy ra ngoài miếu giấu hảo, lấy ra chiết tử cùng lôi hỏa đạn, chờ ám hiệu của
ta. Chỉ cần có hỏa dược, thực dễ dàng làm ra lôi hỏa đạn, nguyên liệu
làm hỏa dược phân phối cũng rất dễ kiếm, nhất tiêu (quặng KNO3), nhị
hoàng (lưu huỳnh), tam mộc thán (than củi), vì lôi hỏa đạn uy lực như
sấm sét, làm ra để tránh phiền toái lớn, chúng ta cũng rất ít khi lấy ra dùng.
Năm hắc y nhân bên ngoài tiến vào, thấy bọn hắn tụ thành
một đống, cảnh giới nhìn chằm chằm bốn phía. Lúc này thời cơ vừa đến, ta đưa mắt ra hiệu với các sư huynh đệ, bốn người động tác nhất trí, châm
lửa vào lôi hỏa đạn trong tay, ném vào các hắc y nhân, ta ôm Ngả Á thoát đi từ phía trên, nhảy lê ngựa, tiếng nổ mạnh vang lên đồng thời sư
huynh bọn hắn từ phía sau bay lên lưng ngựa, chúng ta lập tức ly khai,
phía sau là cảnh ngôi miếu đổ nát đang chìm trong biển lửa.
Một
đêm đi vội, ngày hôm sau tới Vĩnh Châu, lần này địch tập kích, chúng ta
từ đầu đã chuẩn bị đầy đủ, không có bất kỳ thương vong gì, đồng thời lại áp chế nhuệ khí của đối phương. Tìm một gian khách ***, bởi vì dầm mưa
cả một đêm, ai cũng bị cảm mạo, để mọi người tắm rửa, ta bảo tiểu nhị
chuẩn bị sáu bát canh gừng.
Ngả Á vẫn không chịu uống, xem chúng
ta từng ngụm từng ngụm uống hết canh gừng, biểu tình cứ như thế chúng ta đang uống độc dược ấy, ta có chút buồn cười, Ngả Á quả thật là người
tối kỳ quái.
“Uống chút đi, uống cái này tốt nha.” Ta đột nhiên rất muốn trêu chọc hắn, nghĩ tới đồng thời cũng thực hiện luôn.
“Không uống.” Ngả Á thái độ kiên định.
“Uống chút đi, tuy rằng mùi vị hơi không tốt một chút, nhưng thật sự uống tốt lắm, so với sương sớm của ngươi còn dễ uống hơn, đã nếm mật hoa chưa,
so với mật còn ngọt hơn…” Ngả Á bị ta lừa bịp đã có vài phần dao động,
ta cảm thấy ta hơi hơi giống ác ma dụ dỗ thiên sứ sa đọa nga.
Hắn có chút tò mò, liếm liếm môi, “Thật sự ngọt hơn mật sao?”
“Thật mà.”
Ngả Á liếc ta một cái, bưng bát, uống một ngụm nhỏ, trên lưỡi tràn ngập chua xót, “Ngươi gạt người!”
“Ha…”
Đến Vĩnh Châu, ta tìm thấy Bách Hiểu Sinh, chỉ có thể dùng hai từ “gian
thương” để nói về tên Bách Hiểu Sinh này, một cái bản đồ mà móc túi ta
tới hai vạn.
“Sao ngươi không đi cướp luôn đi.”
“Cướp làm gì? Vừa phí sức vừa không thu được bao nhiêu.”
“Gian thương.”
“Ngươi không phải người đầu tiên nói thế, càng không phải người cuối cùng.”
“Bản đồ này là thật chứ?”
“Không biết.”
“Ngươi lấy đồ giả gạt ta?”
“Không biết. Tính chân thật của bản đồ này chưa ai từng nghiệm chứng qua. Không thể trả hàng.”
Ta bị hắn quay đến suýt hộc máu, “Đồ gian thương, tiểu nhân.”
“Cám ơn đã tán thưởng. Mai, tiễn khách.”
Hai vạn lượng mua một cái bản đồ không biết thật giả, ta là kẻ coi tiền như rác đệ nhất thiên hạ. Tuy rằng không biết bản đồ thật hay giả, mấy
người chúng ta thương lượng một chút, dù sao cũng phải đi một lần, tự
mình nghiệm chứng, bằng không thật chẳng biết kế tiếp phải làm như thế
nào nữ.
Buổi tối, Ngả Á lại đau bungh, đến tận bây giờ ta mới
hiểu được một chuyện, hắn ngoài ăn linh chi uống sương ra, nếu ăn đồ
khác liền đau bụng, lần trước là thế, lần này cũng thé.
“Có phải do uống canh gừng không?”
Mặt hắn trắng bệch, gật gật đầu. Xem ra ta đoán không lầm, nhưng hắn là đồ
đần sao, chỉ cần nói cho rõ ràng, sẽ không ai buộc hắn ăn những thức ăn
khác. Hiện giờ hắn đau thành như vậy đều là lỗi của ta, ta thật tự trách mà.
“Ngươi là đồ đần sao?” Ta nhịn không được giáo huấn hắn.
Hắn thản nhiên nói: “Ngươi khi dễ ta.”
Thấy hắn còn tinh lực phản bác, hẳn là không nguy hiểm tính mạng, nhưng tình cảnh bi thảm của hắn thì không cách làm làm người ta yên lòng.