Nhận được tin tức, tất cả mọi người chạy đến vây quanh bên ngoài Tân
Uyển Tiểu Trúc . Mẫu thân, Liễu đại phu, mấy nha hoàn cùng bà đỡ vội vội vàng vàng tiến vào phòng sinh, những người khác ở bên ngoài lo lắng
nhìn quanh.
Nhìn thấy Ngả Á ôm lấy bụng cao cao, thống khổ nằm ở
trên giường khàn giọng rên rỉ, ta hoảng đến mức đầu óc biến thành một
mảng trống rỗng, thẳng đến khi nắm chặt bàn tay ấm áp của mẫu thân ta
mới cảm thấy thoáng hơn nhiều.
Mẫu thân từ ái cười cười, vỗ vỗ gò má căng thẳng của ta, giúp ta thả lỏng, “Phong nhi, không cần lo lắng,
Ngả Á không có việc gì, nhớ năm đó mẫu thân sinh ngươi còn nguy hiểm hơn cả bây giờ, không phải lúc này mẫu thân vẫn hảo hảo đứng trước mặt
ngươi sao.”
Được mẫu thân trấn án, ta dần dần không còn khẩn
trương như thế nữa, hít sâu một hơi, áp xuống tâm tư hoảng loạn, lúc này mới phát hiện tay của mẫu thân bị ta nắm đến hằn vệt tím xanh, ta kéo
kéo khóe miệng, nói : “Nương, thực xin lỗi.”
“Đứa nhỏ ngốc, đi vào với Ngả Á đi, hắn hiện tại rất cần ngươi.”
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ngả Á tuy rằng đau lợi hại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn
chằm chằm vào ta, khát vọng ta có thể bồi bên cạnh hắn, trong lòng ta bị nhéo một cái, cố gắng kềm chế buồn đau, ta sao lại vô dụng đến như vậy, trong thời khắc mấu chốt này mà lại bất định không yên, khiến ái nhân
phải một mình lo lắng hãi hùng, bước lên trước, lãm ái nhân vào lòng,
bất chấp những người bên cạnh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vầng trán đẫm
mồ hôi, cái mũi, cánh môi, “Thực xin lỗi, bảo bối, ta sẽ luôn luôn bồi ở bên cạnh ngươi, không phải sợ.”
“Ân, ngô. . .”
Liễu đại
phu kiểm tra cho Ngả Á, nói : “Gần đây ta đã nghiên cứu rất nhiều cổ thư trong đó có đề cập về nam tử mang thai, nam tử bất đồng với nữ tử,
không có địa phương đặc biệt dùng cho sinh sản, trên sách ghi lại khi
hài tử sẽ đi ra từ hậu huyệt, hiện giờ nước ối đã vỡ, nhưng hài tử vẫn
chưa đi xuống, huyệt khẩu cũng chưa mở ra, nếu nước ối chảy hết mà hài
tử vẫn chưa sinh hạ thì cả người lớn lẫn hài tử đều gặp nguy hiểm, giờ
ngươi đỡ hắn ngồi dậy đi lại một chút, giúp cho hài tử thuận lợi ra
đời.”
“Hảo.” Ta ôm ái nhân xuống giường, vì cơ thể biến hóa lớn,
cả bụng trầm xuống, hắn đau đến toàn thân run rẩy, ngón tay dùng sức bấu chặt cánh tay ta, nhìn thấy ái nhân chịu tội lớn như vậy, ta âm thầm
nghiến răng. Bây giờ không phải lúc nói lời tình thâm, hài tử được bình
an sinh ra mới là chính yếu.
Dìu ái nhân đi hai vòng, hắn đau dữ dội hơn, cả người ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa mới bước ra từ thủy lao.
“Liễu đại phu, được chưa, cần đi tiếp không?” Ta sát sát mồ hôi trên trán ái nhân, hỏi.
Liễu đại phu sờ sờ hạ phúc của Ngả Á, “Được rồi, dìu hắn trên giường.”
Máy thai dần dần giảm bớt, bây giờ vẫn chưa đến lúc mấu chốt để hài tử ra
đời, nhất định phải tích giữu sức lực, Ngả Á là đại phu, mặc dù chưa
từng thấy người khác sinh sản, nhưng tri thức lý thuyết thì vẫn biết,
nằm trên giường cố gắng nghỉ ngơi. Hắn đổ rất nhiều mồ hôi, lượng nước
trong cơ thể thất thoát quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ mất nước, ta lấy chén trà, uống một ngụm, cúi đầu mớm cho hắn.
Ước
chừng nửa giờ sau, bụng của hắn đột nhiên động đến kịch liệt, đau đớn
kịch liệt, thân mình Ngả Á giật mạnh, hai mắt trừng lớn, gân xanh trên
cổ nổi lên, ta vội vươn tay đem nửa thân trên của hắn cố định vào trong
ngực, hắn đau đến khó nhịn, khớp hàm thỉnh thoảng nghiến chặt lại, sợ
hắn cắn vào lưỡi, ta tách khớp hàm nghiến chặt kia, đưa tay nhét vào
trong miệng hắn.
Liễu đại phu vén vạt áo Ngả Á lên, quan sát tình trạng mở ra của huyệt khẩu, lúc nãy chỉ là những dòng nước ối mỏng manh chảy đều đều, huyệt khẩu đã mở rộng ra hai ngón tay, bây giờ là uế vật
cùng nước ối róc rách chảy ra, huyệt khẩu mở ra cỡ tám chỉ, trong lòng
Liễu đại phu nghĩ có phải Ngả Á có thiên phú dị bẩm hay không, nơi đó
làm sao lại có thể giống hạ âm của nữ tử, trong tình huống đặc biệt sẽ
tự động mở rộng, “Huyệt khẩu mở ra không sai biệt lắm, hít sâu vào, sau
đó bắt đầu dùng sức.”
Nghe vậy, mấy bà tử bên cạnh hầu hạ tiến
lên nói: “Thiếu gia, sinh sản là chuyện rất ô uế, không tốt, ngài vẫn
nên ra ngoài trước đi.”
Ái nhân ở trong này liều mạng sinh hài tử cho ta, mà ta lại ở bên ngoài chờ đợi, thế còn ra cái gì nữa, huống hồ
cái gì sản phòng ô uế, cái gì không tốt… mấy thứ mê tín này ta chưa bao
giờ tin tưởng.
Thấy ta sắc mặt khó coi, mẫu thân vội ra hiệu để
các bà tử ngừng nói. Mấy bà tử nhìn ta vài lần, thân thể run rẩy, liền
lui ra phía sau không dám nói tiếp.
“A –” Ngả Á liều mạng dùng
sức, nhưng hài tử vẫn không chịu đi xuống, giống như đang lưu luyến cơ
thể ấm áp của mẫu thân, nó nghịch ngợm như vậy, ái nhân lại phải chịu
tội, ta thật hận không thể nhanh chóng kéo nó ra mà tét cho hai cái.
Nước ối càng ngày càng ít, hài tử ngừng lại tại xương chậu không chịu xuống
thêm phân nào nữa, đây là tình huống thập phần nguy hiểm, Liễu đại phu
kiểm tra một phen, nói với Ngả Á, “Nước ối càng ngày càng ít, nếu ở nước ối chảy hết mà hài tử vẫn không đi ra thì rất khó bảo trụ, bây giờ ta
sẽ nhu ấn bụng ngươi, nhất định sẽ rất đau, ngươi cố gắng nhẫn một
chút.”
Ngả Á suy yếu gật đầu, ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn
thẳng vào mắt ta, trong nháy mắt ta liền minh bạch ý tứ hắn muốn biểu
đạt, tâm thần chấn động, ta gầm nhẹ: “Ngươi nhất định phải bình an sinh
hài tử cho ta, bằng không cho dù có thành quỷ ta cũng không buông tha
ngươi.” Nắm chặt tay ái nhân, cúi đầu hôn hôn lên đôi môi tái nhợt,
trong mắt buốt xót, có loại xúc động muốn rơi lệ . . . Cũng không biết
đã bao nhiêu năm chưa từng có loại xúc động này.
Liễu đại phu quỳ trên giường, hai tay đặt lên bụng nhô cao cao của Ngả Á, dùng sức đẩy
xuống, Ngả Á đau đớn, môi hé mở phát ra tiếng rê rỉ như than khóc, ta
cắn chặt răng, toàn thân buộc chặt. Liễu đại phu là thư sinh yếu đuối,
chỉ vận lực một chút thì khí lực liền không đủ, nhóm bà tử vừa mới giáo
huấn ta nhanh chóng xắn tay áo tiến lên, đẩy Liễu đại phu gầy yếu ra,
tiếp nhận công việc của hắn, mạnh mẽ dùng sức ấn đẩy trên bụng Ngả Á,
thấy thế ta chỉ muốn bảo các nàng đừng quá mạnh tay như vậy, nhưng là
lại lo lắng Ngả Á sẽ chịu thêm nhiều đau đớn dày vò. Trong lòng thực mâu thuẫn.
Một bà tử dùng sức đẩy mạnh, Ngả Á đột nhiên nâng thẳng
thân hình, lớn tiếng gào thét, sau ngã xuống trong ngực ta, sắc mặt hắn
trắng bệch, đại não ta nhất thời ngu muội đi, trước mắt tối sầm, bên tai một mảnh tạp thanh ồn ào. Trước khi rơi vào hắc ám, ta ngửi được mùi
huyết tinh trong không khí.
Tỉnh lại, ngơ ngác nhìn lên nóc
giường màu xanh, ta nhất thời không biết vì sao lại nằm đây, đại não vẫn còn trong trạng thái mơ hồ. Dần dần ta phục hồi lại tinh thần, lập tức
bật dậy, y phục cũng chẳng cầm, chỉ mặc tiết y chân trần chạy ra, thấy
phụ thân đi tới, ta chạy lại nắm lấy cánh tay người, vội vàng nói : “Phụ thân, Ngả Á đâu, hài tử đâu, họ có an toàn không, họ ở đâu rồi. . .”
—-
Lăng Viễn nhìn nhi tử từ xưa đến nay luôn bình tĩnh kềm chế giờ lại mang bộ
dạng lôi thôi cùng điên cuồng thế này, mày hơi hơi nhướng lên, “Xem
ngươi chẳng có chút tiền đồ, Ngả Á cùng hài tử ở phòng bên cạnh, hai
người đều bình an.”
——
Khóe miệng của ta bất giác cong lên, “Thật sao?”
“Tự đi mà nhìn.” Nói xong gỡ tay ta ra, đi đến phòng Ngả Á đang ở.
Ta cười toe toét, ngẩng đầu nhìn thái dương sáng lạn, rống lên một tiếng vui mừng, bước chân như gió đi cùng phụ thân vào phòng.
Đứng ở bên giường, nhìn thấy ái nhân ngồi trên giường, trong lòng hắn là một cái bánh bao thịt nho nhỏ, ta sinh ra loại cảm giác cận hương tình
khiếp, chỉ đứng từ xa mà không dám lại gần, sợ phá hủy cảnh đẹp hài hòa
như tranh vẽ này. Thần sắc Ngả á không tệ, nhưng sắc mặt tái nhợt, xem
ra ở trong tháng ở cử phải hảo hảo bồi bổ cho hắn; nhi tử, ân. . . bạch
bạch tịnh tịnh (trắng nõn), khuôn mặt tròn tròn như cái bánh bao thịt,
không hổ là nhi tử của ta, mới ra đời đã xinh đẹp như vậy, không giống
nhi tử nhà người ta, mới vừa sinh ra mặt nhăn nhăn nhúm nhúm giống hệt
tiểu hầu tử.
Ngả Á buông chén thuốc trong tay ra, trắng mắt liếc ta một cái, “Nam nhân vô dụng, đứng ở đó làm cái gì, còn không mau lại đây.”
Được lệnh, ta cười híp mắt đến gần, ôm cả ái nhân cùng bảo bảo vào lòng, cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn.
Ngả Á đột nhiên nhéo lỗ tai của ta, ta ủy khuất nhìn hắn, “Làm sao vậy, bảo bối?”
—-
“Ta sinh con ngươi còn ngươi lại dám ngất đi.” Lúc Ngả Á sinh hài tử, nơi
đó đau khó chịu, hận không thể ngất đi, bên tai truyền tiếng khóc của
trẻ con, đang muốn để nam nhân của hắn nhìn nhìn nhi tử, không ngờ ngó
qua lại phát hiện Lăng Phong không tiền đồ mà ngất đi, thật tức giận đến không thể nói được gì.
—–
“Ta đây không phải là hù sao.”
“Ngươi thật sự là không có tiền đố.”
Ta cười bồi, “Ha hả. . .” Chỉ cần người yêu cùng bảo bảo bình an vô sự, ta không để ý hình tượng bị phá hư đâu.
“Con ta thật xinh đẹp, không giống nhà khác, lúc mới sinh mặt cứ hồng hồng nhăn nhăn giống như tiểu hầu tử.”
Mới vừa nói xong, lại đổi lấy một cái liếc mắt của Ngả Á, “Ngươi hôn mê đến bảy ngày, hài tử đã sớm nẩy nở rồi.”
Bảy ngày? ! Ta xấu hổ, ta sao lại làm ra chuyện đáng hổ thẹn như vậy.
Phụ thân cùng mẫu thân nhìn nhìn bảo bảo, dặn dò Ngả Á phải nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi.
Bảo bảo quá mềm yếu, quá nhỏ, là một vật phẩm nguy hiểm, ta không dám ôm
hắn, nhưng vẫn muốn ôm hắn. Thật vất vả đưa hắn ôm vào trong ngực, bảo
bảo động động, mở to mắt, nhãn đồng đen sẫm có lẽ vẫn chưa nhìn thấy rõ
ràng, mông mông lung lung, có thể là bởi vì tư thế ôm của ta không đúng, hắn vặn vẹo thân mình nhỏ xíu, oa một tiếng khóc rống lên, ta luống
cuống tay chân dỗ dành, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Ngả Á ôm bảo bảo qua, nhỏ giọng hống, nhưng bảo bảo vẫn còn chút nghẹn ngào.
Lúc này Dạ từ bên ngoài chạy vào, đem hai cái quả hồng đan đan đặt vào tả
của hài tử, đưa tay thật cẩn thận tiếp nhận hài tử trong lòng Ngả Á,
thuần thục dỗ dành bảo bảo, bảo bảo cũng thực nể mặt, chỉ một lát đã hết khóc, nhưng khóe mắt vẫn ứ ứ lệ châu, giống như đang lên án cái gì đó.
Nhìn nhìn Dạ, chu cái miệng nhỏ nhắn, bánh bao nhỏ ngủ đến ngọt ngào, ta thực ghen tị, liếc mắt nhìn Ngả Á một cái, cúi đầu chôn vào trong ngực
của hắn.
Ngửi hương sen quen thuộc, trong lòng tràn đầy, chút
ghen tị nhỏ nhoi kia chậm rãi tiêu thật, hai tay dần dần siết chặt vòng
eo của ái nhân.
——
P/S: Edit chương này khổ cực gấp mấy lần các chương khác ; ^ ; Nội kiếm từ để dùng cũng đã mất khối thời gian ; ^