Giữa trưa thì đã tới được kinh thành, tỷ muội Lãnh thị lúc trước có nói
đến kinh thành tìm người thân, như vậy giờ có thể mỗi người đi một ngả.
Trước khi tỷ muội Lãnh thị mở miệng, ta đã lên tiếng phủ đầu: “Nhị vị cô nương, hiện giờ cũng đã tới kinh thành, chắc hai vị rất nóng lòng tìm
người thân, vậy xin từ biệt ở đây.”
“. . .”
Hỏi thăm được vị trí Long gia, chúng ta thúc ngựa đến đó.
****
Nhìn thấy đám người Lăng Phong dần dần đi xa, Lãnh Nguyệt và Lãnh Linh tức
giận cắn chặt môi, đây là lần đầu tiên các nàng gặp kẻ không hiểu phong
tình như vậy, nhưng mà . . . dương khí trên người Lăng Phong cùng Khương Đào ( nhị sư huynh ) rất nặng, dê béo đến miệng lẽ nào hai người lại dễ dàng buông tha.
Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Linh liếc nhau, quyết định trước làm chính sự rồi mới tính tiếp, lắc eo đi xa.
****
Long gia là danh môn vọng tộc, gia đại nghiệp đại (nhà lớn sự nghiệp lớn),
Giáp từ trên mã xa nhảy xuống, gõ lên đại môn đỏ thẳm.
“Các ngươi tìm ai?” Một tiểu tư mở cửa, theo khe cửa hẹp nhô đầu ra hỏi. Long gia
là một đại gia tộc, nhưng thái độ của tên tiểu tư này lại hoàn toàn đánh mất chí khí của đại gia.
Nhị sư huynh ôm quyền nói: “Có người nhờ chúng ta áp tiêu đến Long gia, thỉnh gọi quản sự đến.”
Gã tiểu tư biến sắc nhìn nhìn mộc quan phía sau chúng ta, nói : “Xin chờ một chút.”
Qua một lúc lâu, đại môn đỏ từ từ mở ra, mọi người mới thấy bên trong Long
gia treo đầy lụa trắng, chẳng lẽ. . . trong Long gia này còn có người
chết khác sao?
Một lão thái thái đầu tóc bạc trắng được nha hoàn
nâng đỡ chậm rãi đi tới, đi theo phía sau còn rất nhiều người, nữ có nam có, trẻ có già có, bên trong Long Y và tử y tiểu công tử đã tặng ta và
Ngả Á tượng điêu khắc gỗ.
Lão thái thái hỏi: “Các ngươi là người phương nào?”
Ta tiến lên phía trước nói: “Chúng ta là Thanh Phong tiêu cục, được người sở thác chuyển tiêu tới Long gia kinh thành .”
Lão thái thái nhìn thoáng qua mộc quan phía sau chúng ta, thản nhiên nói:
“Đa tạ. Quản gia, mang mấy vị khách nhân đến sương phòng nghỉ ngơi.”
“Dạ.”
Ta nói: “Lão phu nhân không cần khách khí, tiêu ngân (tiền vận chuyển) đã
được trả, tiêu cũng đã đưa đến, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành,
chúng ta xin từ biệt.”
“Các vị ngàn dặm xa xôi mang tiêu đến tận
đây hẳn cũng đã mệt mỏi, vẫn là đi nghỉ ngơi đi.” Nói như vậy, mười mấy
hộ viện thân thủ không tệ bao vây chúng ta, đây là muốn cường hành giữ
chúng ta lại sao?
Tử y tiểu công tử đột nhiên đi lên trước, cười
hi hi nắm y tự lão phụ, miên miên nói : “Nãi nãi, các vị này ta từng gặp mặt vài lần, ngài cũng không thể khi dễ người ta, người không phải mới
vừa nói muốn cùng ta đi nghe hí sao, nếu tới sẽ vãn hồi (hết màn) mất.”
Lão phụ uy nghiêm lập tức cười rạng rỡ, vỗ vỗ đầu tử y tiểu công tử, nói :
“Vẫn là Khuynh nhi của ta tốt, lúc nào cũng nói lời khiến ta cao hứng.
Đi đi, đi thu dọn đồ đạc.”
Quản gia nói : “Lão phu nhân, còn các vị này. . .”
Lão phụ khoát tay, “Để họ đi đi.”
Tử y tiểu công tử quay đầu lại, nghịch ngợm đối với chúng ta thè lưỡi.
Rời khỏi Long gia, chúng ta trụ lại ở Tử Vân khách *** trong kinh thành.
******
“Khai quan.” Lão phu nhân lạnh lùng ra lệnh.
Quản gia tiến lên, không mượn tay người khác, một chưởng đánh lên nắp quan tài, nắp quan bằng gỗ lập tức vỡ toang ra.
Trong mộc quan, nhị gia của Long gia nằm bên trong, sắc mặt hồng nhuận, trông rất sống động, thật giống như chỉ đang chìm vào giấc ngủ, nhưng ***g
ngực không phập phồng biểu hiện không thể nghi ngờ rằng hắn là một người đã chết.
Lão phu nhân tiến lên một bước, nhìn người nằm trong
quan tài, ánh mắt hiện lên bi thương, hiện lên hối hận, hiện lên oán
độc, các loại cảm xúc giao tạp, cuối cùng tụ tập thành lốc xoáy cuồn
cuộn.
“Đi thôi.” Lão phu nhân có chút mệt mỏi nói, xoay người rời đi, đám người hầu cũng lui ra, mộc quan cứ như vậy được đặt ở nội
đường.
Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Linh ghé vào trên nóc nhà Long gia, ẩn mình chờ đợi thời cơ.
“Tỷ, thiếu chủ sẽ đến sao?”
“Đương nhiên, thiếu chủ yêu Long nhị gia như vậy, người nhất định sẽ đến cướp thi thể Long nhị gia.”
“Nga. Kia. . . Chúng ta lén chạy ra ngoài như vầy… thiếu chủ có tức giận không.”
“Chỉ cần chúng ta không gây thêm phiền toái thì thiếu chủ sẽ không tức giận, hư. . .”
Huyết nguyệt (mặt trăng màu đỏ máu) treo lơ lửng giữa trời, không khí tựa hồ trở nên sềnh sệch, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Linh hồ bái nguyệt, huyết nguyệt đối với linh hồ mà nói là cực kỳ có lợi.
Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Linh vẫn là tiểu hồ ly vừa mới tu luyện thành hình người, huyết nguyệt chiếu rọi liền nhịn không được kích động lộ nguyên
hình, ba cái đuôi hồng sắc ở phía sau đong đưa, yêu khí không thể khống
chế tuôn tràn.
Nàng hai nàng không biết xúc động là cấm kỵ, không chú ý khi không trung xuất hiện một cái lưới lớn kim sắc phủ xuống cả
hai, Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Linh phát hiện sự tình không đúng, phi thân
chạy đi, nhưng chiếc lưới thập phần linh hoạt mở ra thu lại, bao phủ cả
hai nàng, hai người trọng trọng đứng trong tấm lưới giữa viện lạc.
Một đội hộ vệ lập tức xuất hiện, xem ra Long gia đã sớm có chuẩn bị, Lãnh
Nguyệt cùng Lãnh Linh gầm lên giận dữ, nhân loại hóa ra lại giảo hoạt
như vậy.
Mười mấy hộ vệ cầm trong tay cầm đào mộc kiếm, vây quanh hai yêu hồ, giơ kiếm muốn đẩy tỷ muội Lãnh gia vào chỗ chết, Lãnh
Nguyệt và Lãnh Linh trừng mắt, thấy chết không sờn. Ngay lúc sinh mạng
treo đầu ngọn gió, một đạo phi kiếm kim sắc từ chính đường bay ra, đánh
bay đào mộc kiếm trong tay bọn thị vệ, đồng thời cũng đem kim võng vây
khốn tỷ muội Lãnh gia phá nát, “Long nhị gia” từ trong mộc quan bay ra,
che chắn phía trước hai yêu hồ, đôi ngươi kim sắc rạng rỡ tỏa sáng, tản
ra hàn quang lạnh như băng.
“Thiếu chủ!” Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Linh kinh hỉ gọi.
“Nhanh chóng rời đi.”
“Thiếu chủ, chúng ta. . .”
“Ai cũng đừng mong rời khỏi đây.” Một đạo sĩ tiên phong đạo cốt từ giữa
đình đi tới, phẩy phất trần nói : “Nghiệt súc, còn không mau đầu hàng.”
‘Long nhị gia’ lạnh lùng giễu cợt, gương mặt nhanh chóng biến thành hồ ly,
phía sau là tám cái đuôi đỏ vũ động, “Xú đạo sĩ, nguyên lai là ngươi phá hư chuyện tốt của ta, trả hồn phách Long Hiên cho ta.”
“Đừng mơ tưởng.”
“Ngươi vốn là người tu đạo, lại có thể làm ra loại chuyện tình câu hồn người khác, không sợ thiên lôi đánh xuống sao.”
“Bần đạo vốn là cứu người nên phải làm chuyện bất đắc dĩ, thượng thiên sẽ hiểu được.”
“Ngụy biện! Xú đạo sĩ ngươi hồ đồ ngu xuẩn, nạp mạng đi.” Vung tay về phía
sau tung một chưởng đẩy tỷ muội Lãnh gia ra ngoài, phất tay áo phi thân
nghênh đón, đạo sĩ vẫy phất trần, cũng xông tới.
Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Linh chưa đi, phóng hồ hỏa thiêu chết đám thị vệ khi nữa khi nhục các nàng.
Huyết nguyệt càng đậm, giống như từ đó máu có thể tuôn trào.
*****
“Làm sao vậy?” Ngả Á một đầu đẫm mồ hôi từ trong mộng bừng tỉnh, ta ngồi
xuống lãm hắn vào trong ngực, lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn.
“Gặp ác mộng.”
“Mơ thấy cái gì?” Bảo bối bị hù không nhẹ, mặt mũi trắng bệch.
“Không nhớ rõ, ngực có chút buồn bực.”
Mềm nhẹ xoa xoa ***g ngực hắn, “Thoải mái hơn chưa?”
“Ân, huyết nguyệt…”
Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, huyết nguyệt lơ lửng giữa trời, chiếu
rọi thiên địa thành một mảnh huyết hồng. Huyết nguyệt vốn là hung
nguyệt, là điềm xấu, ngày mang dị tượng tất có đại họa.
Khấu khấu khấu!
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập , “Lăng, Long gia bị hỏa hoạn.”
Ta phủ thêm y sam cho Ngả Á, đứng dậy mở cửa, “Chuyện khi nào?”
“Không rõ lắm.”
Đi ra cửa phòng, hướng phía tây nhìn lại, vị trí Long gia đỏ một góc trời, đại hỏa rừng rực, huyết nguyệt dường như tương giao hòa cùng lửa đỏ, nỗ lực tản ra quang mang của mình, chân trời đỏ thẫm, xem ra Long gia đã
bị hỏa hoạn một hồi lâu rồi.
Tiểu công tử Long gia cùng ta hữu
duyên, hơn nữa ta cũng hơi thích (theo ý đơn thuần nhất) hài tử kia,
không muốn hắn xảy ra chuyện gì, bảo Ngả Á đợi ở đây, cùng nhị sư huynh
và Giáp bay vọt ra ngoài.
Tiến vào Long gia, người ta sinh ra ảo giác như vừa bước chân vào biển máu nơi địa ngục…
————–
Mỗi bước chân đi tới, nơi nơi đều là thi hài gãy nát, lòng bàn chân dính
một tầng huyết ô thật dày, dính dấp đến buồn nôn. Chạy tới trung đình,
một cổ kình khí cường đại đánh úp lại, ba người chúng ta vội mím môi
ghìm khí, dù là như thế thân thể vẫn lui về phía sau ba thước, những sợi tóc tung bay, y quyết phất phới.
Kình khí biến mất, lao về phía
trước, xuất hiện trước mắt là một đạo sĩ cùng một con bát vĩ yêu hồ, hai người đấu đến hừng hực khí thế.
Mặc dù biết thế giới này không
phải chỉ có nhân loại tồn tại mà còn các loài yêu ma quỷ quái, nhưng vẫn bị tư thái của bát vĩ yêu hồ làm kinh thán không thôi.
Đây là
thế giới phi nhân loại, nhân loại bình thường vẫn nên ít chọc tới mới
tốt, nhắc nhở nhị sư huynh cùng Giáp, rời khỏi trung đình chạy tới nội
viện, việc chính yếu lúc này là phải cứu người.
Một đường chạy đến không có một ai sống sót, ta thật sự lo lắng cho an nguy của tiểu công tử Long gia.
Để tiết kiệm thời gian, ba người phân công nhau hành động.
Đẩy cửa vào, phòng trong bay ra một cỗ dược hương, xem ra ta vào một gian
đan phòng. Đan phòng không có bị chiến hỏa lan đến, bài trí sạch sẽ ngăn nắp, không người, chỉ có hai tiểu hồ ly bị khốn trụ, hai tiểu hồ ly
chân bị thương, suy yếu nằm trong một cái túi lưới, nhìn thấy ta liền
chi chi kêu loạn.
Ta mở túi lưới ra, nói : “Hiện tại Long gia rất lộn xộn, mau mau chạy trốn nhanh đi thôi.”
Đan phòng không người, ta xoay người muốn đến nơi khác tìm kiếm, hai tiểu
hồ ly gắt gao cắn ống quần ta. Hai cái tiểu đông tây này, thời gian cấp
bách, ta không muốn lãng phí thời gian, xoay người đem hai tiểu hồ ly ôm vào trong lòng, đồng thời đem cái bình ngọc chúng nó ôm bỏ vào trong
túi áo.
“Tứ sư đệ, tìm được rồi.” Nghe tiếng, gấp gáp chạy về
hướng nhị sư huynh. Tiểu công tử Long gia sau lưng có hai vết trảo thật
sâu, tổn thương rất nặng, tiên huyết nhiễm đẫm toàn thân, nhưng vẫn còn
hơi thở, dù rằng rất mỏng manh.
“Mang người quay về khách ***.”
Nhường Nhị sư huynh đi trước một bước, ta cùng Giáp lại tìm tìm thêm một lượt trong Long gia, không người nào còn sống. Đứng trên nóc nhà, nghe
thanh âm của vệ quân tập kết xa xa, để ngăn ngừa thị phi, ta cùng Giáp
lập tức trở về Tử Vân khách ***.
Trở lại khách ***, tất cả mọi người ở trong phòng Nhị sư huynh.
“Thế nào?”
Ngả Á rửa sạch huyết ô trên tay, nói : “Nếu như có thể sống qua đêm nay thì không còn gì đáng ngại, trong lòng ngươi là cái gì?”
Nghe nhắc ta mới nhơ ra, ta mang về hai tiểu hồ ly, chả trách trong túi cứ
động động, mở ngoại sam để hai tiểu hồ ly chui ra, hai tiểu hồ ly nhảy
ra, bởi vì chân bị thương, ủy khuất kêu chi chi rất đáng thương, Ngả Á
thuận tay rửa vết thương băng bó cho chúng.
Long gia bị diệt môn
trong một đêm, đây là một sự kiện lớn, sau khi cửa thành mở ra nhất định sẽ có quan binh đến từng nhà điều tra, mặc kệ người lãnh đạo đối với
người duy nhất may mắn sống sót của Long gia có thái độ ra sao, hắn hiện giờ ở trong tay ta, ta nhất định phải bảo toàn hắn, sau khi tỉnh lại
muốn đi hay ở thì tùy hắn quyết định. Tháo nhân bì diện cụ trên mặt đội
vào cho Long tiểu công tử, Giáp canh giữ ở bên giường, một khi thương
thế Long tiểu công tử có biến lập tức thông tri cho Ngả Á.
Ta ôm Ngả Á trở về phòng bên cạnh, thấy trên vầng trán hắn có chút mệt mỏi, đau lòng nói: “Ta đi rồi ngươi không ngủ lại sao?”
“Không có, ngủ không được.”
Trời vẫn còn tối, trước khi trời sáng hẳn vẫn còn một khoảng thời gian, ngủ
một chút cũng được. Ta nằm ở trên nhuyễn tháp, đem Ngả Á lãm vào lòng,
“Ngủ thêm một lát đi.”
“Ân.” Bảo bối ở trên môi của ta hôn một chút, giật giật thân thể, tìm được một vị trí thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày mới lên, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, một đội quan binh tiến
vào Tử Vân khách ***, thấy phòng là xông vào, đem người từng người từng
người lôi ra, cẩn thận kiểm tra. Đến phiên chúng ta, quan binh cầm bố
cáo cẩn thận so sánh, diện cụ dịch dung của tam sư huynh thật sự rất đảm bảo, chúng ta cứ thoải mái cho bọn họ kiểm tra.
Tìm tòi không có kết quả, đám quan binh rời đi. Tiểu công tử Long gia hôn mê suốt một đêm, đến trưa mới tỉnh lại.
Hắn nhìn ta và Ngả Á, tự khóc tự tiếu nói, “Ta là loại người thiện tâm được thiện quả sao?”
Tình tự hắn không ổn, thần sắc điên cuồng, cho dù là ai nếu gặp biến cố lớn
như thế cũng sẽ trở nên như thế thôi, chúng ta an ủi hắn, nhưng bất cứ
ngôn ngữ gì dường như cũng là vô dụng.
Hắn tâm tính kiên định,
sau ba ngày đã khá hơn rất nhiều, nhưng là trong đôi mắt kia lại có một
ngọn lửa âm thầm, đến khi gặp thời cơ thích hợp sẽ lập tức bùng nổ.
“Tại hạ Long Khuynh, đa tạ các vị đã cứu mạng.” Hắn ôm quyền nói.
“Tại hạ Lăng Phong, nội tử Ngả Á, trĩ tử Lăng Lạc, nhị sư huynh Khương Đào, Giáp, Dạ.”
“Lăng Phong, khi huynh cứu ta, trong nhà ta còn có ai sống sót không?”
“Không có.”
“. . . Nga.” Hắn dừng một chút, chua xót cười, “Mặc dù biết kết quả, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có chút may mắn.”
Nhiều ngày qua hoàng thành kiểm tra quá mức nghiêm ngặt, thế lực trong triều
rung chuyển, vì phòng ngừa rước họa cho bản thân, chúng ta quyết định
ngày mai ra khỏi thành, Long Khuynh quyết định đi cùng chúng ta. ( Người Long gia đã có người an táng )
Hôm sau Long Khuynh cải trang
theo chúng ta rời khỏi thành. Chúng ta giương cờ Thanh Phong tiêu cục,
hướng cửa thành đi đến. Binh lính thủ thành kiểm tra quá mức nghiêm,
hành lý của chúng ta đều bị mở ra kiểm ra, nhưng vì không phát hiện có
gì khả nghi nên binh lính cho chúng ta ra thành.
Cách xa hoàng thành một trăm dặm, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhỏm, không khí cũng tích cực hơn nhiều.
Đêm đến, lại tới tiểu trấn lần trước, bởi vì lúc này chúng ta không mang
theo quan tài nên rất dễ dàng thuê được khách ***. Nửa đêm, phòng trong
vang lên tiếng vang tốc tốc, ta lập tức bừng tỉnh, vừa khéo chứng kiến
hai tiểu hồ ly được ta ôm ra từ Long gia đang ôm bình ngọc đồng dạng
cũng được mang ra từ Long gia, nhảy cửa sổ trộm chạy ra ngoài.
“Sao lại thế này?” Ngả Á tỉnh lại, nghi ngờ nói.
“Đi xem.”
Mặc xong y phục, đánh thức những người khác, một đường đuổi theo dấu chân tiểu hồ ly, hướng am viện tế bái hồ ly kia bay đến.
Mới vừa vào am viện, hơn mười người ni cô theo âm thầm xuất hiện vây lấy
chúng ta, am chủ chắp hai tay thành chữ thập trước ngực, “Khách nhân
phương xa thỉnh đi theo ta.”
Giả thần giả quỷ, ta bực mình, bản
thân ta muốn nhìn xem các nàng giả cái gì thần, làm cái gì quỷ. Theo am
chủ dẫn dắt đi về phía chính điện.
Ngồi giữa chính điện là một
nam tử tà mị, nam tử một thân hắc bào, song đồng lóe lên kim quang yêu
dã, phía sau là tám cái đuôi đang phi vũ. Lần đầu tiên ta thấy yêu quái ở khoảng cách gần như vậy, song đồng ta lập tức co rút.
“Ta tên gọi Hồ Minh.”
Chúng ta ngồi xuống bồ đoàn, ta ôm quyền làm lễ, không hoảng hốt không chậm
nói : “Tại hạ Lăng Phong, ngươi chính là hắc hồ đêm đó sao?”
“Ân.”
Ta nghi hoặc, “Ngươi lợi hại như thế, đêm đó hẳn sẽ rất dễ dàng mạt sát (giết chết) ta.”
“Lúc ấy nội đan của ta nằm trong cơ thể Long Hiên.” Yêu quái không có nội đan thì chẳng khác gì động vật bình thường..
“Ngươi đụng vào quan tài chính là vì thu hồi nội đan?”
“Đấy là thứ nhất, thứ hai là ta phải mang thi thể Long Hiên đi.”
“Am viện này thực sự tồn tại sao?”
“Thông minh.” Hồ Minh tà mị cười, “Am viện này trong mắt người ngoài chỉ là
một am viện bình thường, nhưng trong mắt các ngươi là lãnh địa của Hồ
tộc.” Hắn nói như vậy, cảnh trí trước mắt biến hóa rất nhanh, cuối cùng
biến thành một gian chính đường cổ kính.
“Am viện cùng lãnh địa Hồ tộc này là hai không gian trùng điệp.”
“Nga.” Yêu quái trước mặt thật thông minh, mang hai không gian chồng lấp lên
nhau, yêu khí bị Phật khí làm nhạt đi, có thể bảo vệ tộc nhân hắn an
toàn.
“Người trong am này cũng là hồ ly?.”
Hồ Minh nhíu mày cười, “Chuyện này trọng yếu sao?”
Đáp án của hắn rất rõ ràng, ta nhợt nhạt cười, “Quả thật, không phải trọng yếu.”
Ta ngừng một chút nói: “Người Lam Minh không nói ám thoại, ngươi mang chúng ta đến đây để làm gì?”
Hồ Minh ngồi xuống, khóe miệng hơi hơi gợi lên, phượng nhãn hẹp dài lóe
tinh quang, ngón tay thon dài trắng nõn đích chỉ vào Long Khuynh, chậm
rì rì nói : “Ta muốn hắn.”