Xuyên Qua Chi Thiên Lôi Nhất Bộ

Chương 2: Chương 2: Tập Đoàn Xuyên Không Tấn Giang (2)




Cánh cửa “ầm” đóng lại, Lôi Lôi bị đá nên lảo đảo một chút, ngẩng đầu, phát hiện căn phòng này u ám hơn căn phòng trước, trước mắt có một tấm bảng to to, trên đó viết ba chữ “Phòng Tài Vụ”, tự nói với mình.

Hết cách rồi, thiên lôi thì thiên lôi, đi thôi!

Bỏ qua bảng hiệu, Lôi Lôi thấy một cái bàn làm việc rất to, một cô gái xinh đẹp ngồi ở đó, ba cô gái lúc nãy bước vào trước đang nói chuyện, thấy cô vào thì tất cả đều im lặng.

Lôi Lôi mạnh dạng bước đến: “Xin hỏi...”

Cô gái xinh đẹp ngẩng đầu lên nhìn cô, dùng bút quấn quấn vài lọn tóc xoăn: “Tôi là tổng giám đốc phòng tài vụ kiêm kế toán kiêm thủ quỹ. Tôi tên Chung Hoa Vô Diễm, cô có thể gọi tôi là Chung tổng.”

Lôi Lôi vội đáp: “Xin chào Chung tổng! Tôi tên Lôi Lôi.”

Chung tổng xòe tay: “Đưa đây.”

“Cái gì?”

“Phí báo danh, mười chín nghìn tám trăm vạn tệ.”

Lôi Lôi sực nhớ, mở ví lấy thẻ tín dụng ra.

Chung tổng nhíu mày: “Không thể quét thẻ.”

Cũng may Lôi Lôi sớm có chuẩn bị, mở ví da ra lấy vài xấp tiền: “Đây là hai mươi vạn tệ.”

Chung tổng đếm lại tiền, khó xử: “Chúng tôi không có tiền lẻ..”

Lôi Lôi thở dài: “Cho luôn.”

Chung tổng vui vẻ: “Cô gái có tiền đồ!”

Nói xong cẩn thận xem xét Lôi Lôi: “Tướng mạo bình thường.”

Lôi Lôi khẩn trương: “Không được sao?”

Chung tổng nhìn nịnh hót: “Sai, đây mới là phong cách nữ chính, gặp mỹ nữ toàn là vai phụ, chúng tôi phỏng vấn chủ yếu xem tính cái và tài năng, nếu như muốn đẹp thì chúng ta có thể nhập hồn mà.”

Lôi Lôi gật đầu liên tục.

Chung tổng ngoắc ngoắc ba cô gái đứng bên cạnh: “Tới đây phỏng vấn đi!”

Ba cô gái bước đến.

Chung tổng đưa ra một tấm chi phiếu: “Đây là mười vạn, các cô có ai muốn từ bỏ ý định xuyên không?”

Ba cô gái vui vẻ: “Tôi!”

Chung tổng huơ bút lên một cái: “Qua!”

“Tiền đâu?”

“Tôi có nói tiền này cho các cô à?” Chung tổng tức giận, chỉ vào cửa nhỏ bên cạnh, “Đi vào, tiếp tục phỏng vấn.”

Ba cô gái ủ rũ cuối đầu đi vào.

Nhìn thấy Lôi Lôi còn lại, chung tổng nhíu mày, huơ huơ tấm chi phiếu: “Tiền này cho cô, cô có muốn từ bỏ không?”

Đầu tiên là Lôi Lôi vui sướng, sau đó lại lắc đầu: “Tôi muốn xuyên không.”

Rất nguyên tắc! Lông mày Chung tổng nhíu chặt hơn, đưa ra một tờ khác: “Đây là một trăm vạn, thế nào?”

Lôi Lôi lắc đầu: “Không.”

Chung tổng thở dài, chưa từ bỏ ý định hỏi câu: “Một ngàn vạn?”

“Được!” Có một ngàn vạn, lão nương còn xuyên cái gì nữa!

Thật ra không phải là không tham, vấn đề chỉ là tham hơn người khác thôi. Chung tổng sửng sốt nửa ngày, nhịn không được tán thưởng: “Quả nhiên mắt nhìn của tôi không sai, nữ chủ xuyên không thấy tiền sáng mắt, khẩu vị càng lớn càng tốt, cô vẫn là người có tiền đồ nhất!”

Chung tổng dùng bút viết một chữ “tốt” thật lớn, chỉ vào cửa nhỏ: “Có thể tiếp tục vào phỏng vấn rồi.”

Lôi Lôi vội vàng: “Còn chi phiếu kia?”

“Cho cô” Chung tổng mừng rỡ “Chỉ có điều đó là đồ giả.”

...........

Căn phòng thứ ba càng tối hơn nữa, tối đến mức không nhìn thấy rõ người, chỉ có một chùm sáng màu lam ở giữa phòng, chùm sáng chiếu tới hai mỹ nữ, một quyến rũ, một đáng yêu, nếu không phải bên cạnh có tấm biển to đề ba chữ “Bộ R&D” thì Lôi Lôi sẽ coi ở đây là hộp đêm.

Ba cô gái lúc trước đã đứng ngẩn người.

“Tôi là tổng giám đốc bộ R&D kiêm nhân viên thiết kế, Thục Khách, các cô có thể gọi tôi là Thục tổng.” Lôi Lôi sợ hết hồn, trong nháy mắt, phát hiện giọng nói vang lên từ góc tường.

Ở góc tường có một người đang ngồi.

Không phải phụ nữ.

Cũng không phải đàn ông.

Càng không phải là...

Chủ yếu là bởi vì từ trên xuống dưới của người này đều được bao phủ bởi vầng sáng mờ nhạt, không thể phân biệt là nam hay nữ, giọng nói ôn hòa mà uy nghiêm, khiến cho ta có cảm giác thần bí như ma quỷ.

Người này lại chậm rãi mở miệng: “Vì để đảm bảo công bằng và uy tính trong việc lựa chọn nên tập đoàn đã mời hai vị khách quý, đặc biệt cử viên tập Tô Tô và Lỵ Lỵ Ti của Tấn Giang, hai vị này sẽ cùng tôi giữ vai trò giá phỏng vấn, các bạn hãy nghe thật kĩ đề bài.” Một tiếng chuông biểu thị cuộc thi bắt đầu.

Lôi Lôi dựng thẳng tai.

Ánh sáng xanh chuyển dần sang phía bên trái, mỹ nữ Tô Tô mỉm cười: “Đã là cô gái xuyên qua thì phải biết thơ ca thi phú..”

Cô gái xinh đẹp Lỵ Lỵ Ti nở nụ cười ngọt ngào: “Vì thế đề tài phỏng vấn là hãy viết một bài thơ có chủ đề liên quan đến trăng.”

Lôi Lôi thầm nghĩ đúng là đề tài khó, cô xoay mặt lại thì thấy ba cô gái kia rất tự tin.

Cô gái thứ nhất viết: “Sàng tiền minh nguyệt quang....”

Lỵ Lỵ Ti: “Thơ hay! Thơ hay! Có thể xuyên qua đấy! Có cá tính!”

Cô gái thứ hai viết: “Minh nguyệt kỷ thì hữu....”

Tô tô: “Thơ hay! Thơ hay! Có sáng tạo!”

Cô gái thứ ba viết: “Hoa gian nhất hồ tửu....”

Hai giám khảo thảo luận một chút rồi cùng gật đầu: “Cũng được.”

Đến lượt Lôi Lôi.

Quá đáng sợ! Lão nương không thèm sàng tiền minh nguyệt quang! Lôi Lôi tràng đầy lòng tự tin nói: “Hải thượng sinh minh nguyệt....” (Trên biển sinh trăng sáng)

Im lặng.

Thục tổng ở trong góc chậm rãi nói: “Không sáng tạo cũng không có cá tính, đi về đi.”

Biết là xuyên không nên mới đến, tự nhiên lại bị đẩy vào thiên lôi văn, lại còn mất mất hai mươi vạn tệ. Lôi Lôi đã ôm đầy một bụng tức, nghe vậy còn giận dữ hơn, chạy đến túm áo Thục tổng, giơ nắm đấm lên: “Hôm nay Lão nương muốn xuyên không, có tin tôi sẽ đánh cô hay không?”

“Tin...tin, tin! Buông tay ra trước đi...” Thục tổng gật đầu liên tục.

“Có sáng tạo hay không?”

“Có, chuyện gì cũng phải từ từ! Phải từ từ!” Nhìn sang hai giám khảo.

Lỵ Lỵ Ti: “Có sáng tạo.”

Tô Tô: “Có cá tính.”

Thục tổng cầm bảng dơ lên: “Qua....”

............

Không gian phòng như một quảng trường nhỏ, tối như mực, tiếng bước chân vang từng nhịp.

Thục tổng cố gắng bò lên một cái máy móc cao to, khinh thường bày ra khung cảnh ánh sáng khắp nơi, giới thiệu sản phẩm: “Bộ thiên lôi văn này đã thiết kế xong, bên trong đó là do một tay tôi tạo ra, mất rất nhiều tâm huyết... Hừ hừ...”

Hai giám khảo cắt ngang: “Nếu hôm nay cô bắt buộc phải xuyên về quá khứ, trước tiên hãy nói kiểu mà mình muốn xuyên.”

Lôi Lôi gật đầu: “Có những kiểu nào?”

Lỵ Lỵ Ti cười ngọt ngào, chỉ về phía bên cạnh: “Đến một cách điển hình nhất là tai nạn xe cộ, thế nào?”

Nhìn hai chiếc xe tải lớn ở xa kia, Lôi Lôi nghĩ ngay đến tình cảnh mình bị xe cán nát bét, máu me tầm lâm thì sợ tới mức lui về phía sau: “Không được không được!”

“Không sao không sao,“ Tô Tô quyến rũ vỗ vỗ vai cô, chỉ vào bên kia, “Vậy thì rơi xuống nước, chết chìm?”

Lôi Lôi cảm thấy mình hơi khó thở, tiếp tục lui về phía sau, hoảng sợ: “Đừng đừng!”

Lỵ Lỵ Ti cầm một thanh đao sáng bóng, cười u ám: “Đây là đao cổ mượn ở viện bảo tàn, cô có thể tự sát.”

“Không cần!” Lôi Lôi tay mềm nhũn, đao leng keng rơi xuống đất.

Tô Tô cúi xuống nhặt đao lên, thổi thổi mũi đao một chút: “Vậy thì... Bị mưu sát?”

Oa, giết người! Lôi Lôi sợ tới mức liên tục lui về phía sau, tiếng kêu “cứu mạng” sắp thốt ra khỏi miệng thì đột nhiên nghe một giọng nói to hơn tiếng kêu: “Dừng....”

Trong phút chốc, Lôi Lôi cảm thấy mình đang bị lún xuống.

Tiếng sấm cuồn cuộn, không gian trong phòng bị chấn động mạnh, một tia chớp chói mắt xẹt qua, Lôi Lôi biến mất tại chỗ.

Thục tổng cầm dụng cụ từ trên máy nhảy xuống: “Phiền phức! Kêu cô ta dừng lại, đúng là đáng đời!”

Hai giám khảo lau mồ hôi: “Sét đánh xuyên cũng được, cuối cùng cũng coi như giải quyết xong một người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.