Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia | Xuyên Việt Tới Đất Nước Thú Nhân

Chương 57: Chương 57: Bảo Bảo Nhà Bạch Hạo …




CHƯƠNG 57: BẢO BẢO NHÀ BẠCH HẠO …

Bạch Hạo mang thai…

Kỳ thật thời điểm biết tú tài có thể mang thai, hắn biết bản thân cũng sẽ có một ngày như thế. Nhưng khi thời điểm ngày hôm nay thật sự đã đến, hắn cũng có chút trở tay không kịp.

Bạch Hạo ngay từ đầu chỉ là có chút buồn ngủ thôi, mỗi ngày thân thể lười biếng không muốn vận động, hơn nữa hiếm thấy muốn ăn như thế, ăn bao nhiêu cũng vẫn cảm thấy đói. Hắn nghĩ do lao động quá nhiều nên mệt mỏi, nhưng mà thẳng đến một ngày đột nhiên phát hiện cái bụng của mình nhô lên, mới đột nhiên tỉnh ngộ.

Tuyết Lai đối với bụng của hắn sờ soạng nửa ngày, vui sướng nói cho hắn biết: “Chúc mừng ngươi, Bạch Hạo… Lôi Thiết Nhĩ nhất định sẽ vui chết mất.”

Bạch Hạo nghe nói như sấm ngang tai, ngạnh sinh sinh đông cứng lại rồi.

“Có đứa nhỏ? Này trong bụng… Có một tiểu hổ tử?” Bạch Hạo không dám tin, hắn nhìn chằm chằm cái bụng của mình, cảm thụ được nhịp đập bên trong, cả người liền hoảng hốt.

Lôi Thiết Nhĩ nhận được tin tức, liền vừa chạy vừa bay về đến nhà, ôm Bạch Hạo cười đến khóe miệng kéo đến tận mang tai: “Thật tốt quá, thật tốt quá, ta có bảo bảo, ha ha ha ha ha ha.”

Bạch Hạo bị y xoay chuyển muốn phun, sau đó gập người xuống nôn một trận lại được Lôi Thiết Nhĩ ngoan ngoãn phóng tới trên giường.

“Hạo Hạo, ta thật cao hứng!” Ánh mắt Lôi Thiết Nhĩ có chút hồng: “Rất cao hứng, rất cao hứng, ha ha ha.”

Bạch Hạo có chút buồn bực, hắn đem bản thân lui ở trên giường, không dám đụng vào bụng của mình, giống như đó là một cái nhọt kỳ quái: “Đổi từ khác, không cần vui qua vui lại như thế.” Mang thai… Nếu như mình sống trong thế giới hiện tại, phỏng chừng sớm đã bị người ta mang lên bàn giải phẫu, một người nam nhân rõ ràng mang thai…

Lôi Thiết Nhĩ vò đầu bứt tai, nghẹn nửa ngày: “Ta, ta… Cái kia… Vui, thật sự…”

Bạch Hạo thật sâu thở dài.

Chuyện Bạch Hạo có thai này sau một ngày công phu tất cả mọi người đều đã biết, ngay cả bộ tộc bạch hồ bên cạnh cũng chạy tới chúc mừng.

Thủ lĩnh bạch hồ tộc tên Kiệt Tư là một thú nhân tuổi trẻ cao lớn tuấn tú, màu mắt xanh lam giống như mặt hồ. Bạn lữ y thì thực sự không nháy mắt, im lặng, hơn nữa không nói quá nhiều, chính là ánh mắt đen bóng.

Kiệt Tư chỉ vào tiểu tử đang ngủ trong lòng bạn lữ của mình: “Bảo bảo nhà ta chính là giống đực, nếu bảo bảo nhà ngươi là giống cái, thì để hai đứa thành một đôi được không?”

Bạch Hạo cười cười từ chối cho ý kiến, hắn biết tiểu tâm tư của Kiệt Tư này. Bạch hồ tộc từ trước đến nay yếu nhược, nếu như có thể cùng con cái của thủ lĩnh bộ lạc tương đối cường đại liên hôn, như vậy sinh tồn về sau cũng sẽ có chút bảo đảm.

“Rồi nói sau, có lẽ đứa nhỏ nhà ta có tính tình kỳ quái thì sao.” Ban ngày Bạch Hạo đã phải ứng phó với những người tiến đến chúc mừng, hơi mệt chút .

Kiệt Tư muốn nói lại thôi, cuối cùng là ôm bạn lữ của mình rời đi.

Bụng mỗi ngày một lớn hơn, mang thai cũng làm cho tính tình Bạch Hạo có chút táo bạo, sau đó đem Lôi Thiết Nhĩ mỗi ngày trấn an cùng “khuếch trương” cho mình cắn đến một thân vết thương. Lôi Thiết Nhĩ tử bì lại kiểm (mặt dầy) đem dấu răng cho là huy chương, ngẩng đầu ưỡn ngực khoe ra trước mặt người khác, bộ dáng kia làm cho Bạch Hạo tay dương khó chịu.

Rốt cục tới thời điểm sinh sản, đau bụng lần thứ nhất truyền đến, khuôn mặt Bạch Hạo lập tức trắng bệch.

Hắn chân thật cảm nhận được vật nhỏ kia, ở trong bụng mình gây sức ép, đang tìm đường ra.

Tuy rằng đã nhiều lần xem qua người khác sinh bảo bảo, nhưng mà đến phiên chính mình, kia tuyệt đối chính là một hồi đau khổ!

Bạch Hạo muốn thét chói tai, muốn ngăn lại, muốn bản thân lại xuyên đến nơi vô danh nào đó, tóm lại không cần ở đây, trước con mắt bao nhiêu người sinh đứa nhỏ!

Đau đớn nơi bụng dưới khiến cho hắn ngay cả thở dốc đều cảm thấy khó khăn, động khẩu bí ẩn kia không ngừng có chất lỏng chảy ra bên ngoài, mọi người chung quanh vẫn không ngừng gọi tên hắn, bảo hắn dùng lực. Bàn tay to của Lôi Thiết Nhĩ nắm lấy ngón tay của hắn đến gần như sắp gãy.

Đây là sinh đứa nhỏ? Vì sao lại thống khổ như vậy? Vì sao lại đau muốn chết a? Bạch Hạo muốn hét to, nói ta không sinh, ta là nam nhân, vì cái gì muốn sinh đứa nhỏ a? Nhưng mà vừa mở miệng lại chỉ có thể phát ra âm thanh thở dốc ồ ồ.

Gần như đã trôi qua cả thế kỷ, đứa nhỏ rốt cục được sinh ra.

Đoàn tử nho nhỏ mềm mại, cuộn mình bên trong tấm màng mỏng.

Màng mỏng được Lôi Thiết Nhĩ thật cẩn thận xé mở, tứ chi tiểu bảo bảo múa may vài cái, sau đó mở mắt.

Thật to a, con ngươi hoàng kim sắc, gần như làm cho Lôi Thiết Nhĩ đau khóc thành tiếng: “Đúng là bảo bảo giống đực, còn là một giống đực bảo bảo có ánh mắt hoàng kim a!”

Bạch Hạo nhìn tiểu nắm kia có thể dùng hai bàn tay ôm trọn, nó đang cười với mình, nhếch mép lộ ra hai hàng lợi phấn nộn.

“Ánh mắt hoàng kim?” Bạch Hạo buồn bực, hắn cùng Lôi Thiết Nhĩ cũng không có ánh mắt màu vàng a.

Lôi Thiết Nhĩ đem bảo bảo đặt trong ngực Bạch Hạo, gật gật đầu: “Tổ tiên của ta, nghe nói là hổ tộc cực mạnh có ánh mắt hoàng kim, nhưng mà đã rất lâu không xuất hiện nữa…” Nói xong, y rõ ràng khóc đi ra.

Bạch Hạo nhìn nhục đoàn tử nằm trong lòng ngốc hồ hồ gặm chân của mình, thực nhìn không ra nó sẽ biến đổi thành thú nhân cực mạnh.

Bảo bảo của Kiệt Tư trong Bạch hồ tộc đã được hai tuổi, không biết nghe từ đâu biết được ba ba hắn đã từng định ra một mối hôn sự cho hắn. Vì thế ba ngày hai đầu quấn quýt lấy mụ mụ muốn đi nhìn bạn lữ tương lai. Biến thành hai nhà dở khóc dở cười, lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Tiểu hồ ly tương lai ngồi lên đầu giường, bên cạnh nhục đoàn tử trắng noãn kia, trừ bỏ Bạch Hạo, bất kỳ sinh vật giống đực nào chỉ cần vừa tới gần, sẽ bị hắn lộ ra tiểu răng nanh thị uy, bộ dáng đáng yêu vô cùng.

Nhục đoàn tử đã được Lôi Thiết Nhĩ đặt tên, gọi Bạch Duệ. Thời điểm biết được Bạch Hạo mang thai, Lôi Thiết Nhĩ bắt đầu vắt hết óc đích suy nghĩ, còn chạy tới lãnh giáo tiên sinh dạy học duy nhất trong bộ lạc Mộ Dung Vân Phi. Tú tài thực sự không keo kiệt đặt ra cho y mấy chục cái tên, phía sau mỗi cái tên còn có chú giải. Lôi Thiết Nhĩ cầm phiến đá viết tên giống như cầm thánh chỉ. Tuy rằng căn bản y xem không hiểu dòng chữ như gà bới phía trên này đến tột cùng là cái, nhưng mà như cũ muốn mỗi ngày đều lấy ra xem xét xem xét.

Bạch Hạo không đành lòng cướp đoạt sung sướng coi như duy nhất khi sắp làm ba ba của Lôi Thiết Nhĩ, chỉ là sợ y rối rắm quá mức, vì thế ngón tay tùy ý chỉ vào phiến đá: “Ta thích tên này.”

Vì thế nhục đoàn tử từ nay về sau liền gọi Bạch Duệ.

Nhục đoàn tử Bạch Duệ còn chưa cai sữa, Bạch Hạo lại có phiền não mới, là… Hắn tại sao lại có? ? ? ?

Bằng hữu Bạch Duệ được năm tháng như cũ nằm trên da thú vô ưu vô lự gặm chân phun phao phao, tiểu hồ ly Y Cách Ngươi như cũ chuyên tâm chăm sóc “bạn lữ” tương lai của mình. Chỉ có bạn Bạch Hạo, nhìn cái bụng lại cao lên của mình, khóc không ra nước mắt.

Hắn biết, nơi này tuyệt đối không phải là phát phì, cái loại cảm giác trong cơ thể mình có một mầm sống đối với hắn tuyệt đối không phải xa lạ…

“Lôi Thiết Nhĩ!” Bạch Hạo cầm bầu nước hung hăng ném tới trên đầu đại lão hổ trang đáng yêu: “Lần này sinh xong, ngươi cả đời đừng nghĩ lên giường của ta! ! !”

Lôi Thiết Nhĩ dùng đại móng vuốt che đầu mình, y thật sự không cố ý thôi, thân thể giống cái thụ thai không phải là một chuyện dễ dàng, y làm sao có thể biết bạn lữ nhà mình vừa sinh xong đứa thứ nhất lại hoài thai lần nữa đâu… Ách, kỳ thật đây là một chuyện tốt, thật sự… Nghĩ đến đây, đại lão hổ từ từ đứng lên, tìm phiến đá đã bị lạnh lẽo mấy tháng nay, lại bắt đầu cân nhắc việc đặt tên cho bảo bảo…

Tiểu lão hổ Bạch Duệ đảo mắt đã được năm tuổi, từ lúc nó có thể biến thân thành tiểu lão hổ … uy phong lẫm lẫm, tiểu hồ ly liền thụ đả kích khóc chạy về nhà, thề không bao giờ … đến đây nữa!

Ai có thể nghĩ đến bảo bảo tiểu bạn lữ trông coi ba năm lại rõ ràng là một giống đực giống mình! Hơn nữa y nhỏ hơn hắn, nhưng mà sau khi biến thành thú hình lại lớn hơn mình! Đây là tiểu thú nhân tuyệt đối không thể chịu được!

Bạch Hạo lần thứ hai sinh ra hai bảo bảo giống cái, ở trong bộ lạc rất được hoan nghênh. Hắn từng nghĩ muốn đem bảo bảo thứ hai của mình chấp nhận cho tiểu hồ ly, đáng tiếc bị lão đại vừa làm nũng vừa uy hiếp, đành phải đem ý tưởng lùi về trong bụng đi.

Tư tưởng của Bạch Hạo tuyệt đối rất đơn thuần, hắn thật sự đơn thuần nghĩ rằng lão đại nhà mình không thích tiểu hồ ly, cho nên cự tuyệt để hắn làm bạn lữ đệ đệ của mình. Khả về sau tiểu Bạch Duệ lớn lên, hắn phát hiện sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy… Đương nhiên, đây là nói sau.

Hiện tại trước mặt để cho Bạch Hạo buồn bực chính là, hắn cảm thấy bản thân sắp biến thành heo, trong năm năm ngắn ngủn, hắn rõ ràng sinh năm bảo bảo, biến thành thần tượng của tất cả giống cái trong bộ lạc…

Nhưng mà chỉ có trời biết, Bạch Hạo có bao nhiêu không muốn làm loại thần tượng này!

Lôi Thiết Nhĩ trở thành ba ba tối uy phong trong bộ lạc, mỗi ngày lúc đi ra ngoài, phía sau đi theo bốn tiểu đoàn tử, trong lòng ngực còn ôm một nãi oa, bộ dáng kia giống như đại tướng quân uy phong, tất cả mọi người trong bộ lạc nhìn mà them không được.

Bất quá muốn thì muốn, hiện tại ai cũng biết Lôi Thiết Nhĩ bị Bạch Hạo đuổi ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể ngủ ở cửa, này đã ba tháng, không dám bước một bước vào trong nhà. May mắn hiện tại thời tiết còn chưa lạnh, nếu không y tuyệt đối sẽ bị đông lạnh đến sinh bệnh, kể cả y có cường tráng đến đâu.

Lôi Thiết Nhĩ không phải không từng cầu xin Bạch Hạo, khóc lóc om sòm, lăn lộn trang đáng yêu đều dùng qua, đáng tiếc vô dụng. Ánh mắt Bạch Hạo hàm chứa vô hạn tiểu đao tử, sưu sưu sưu đâm Lôi Thiết Nhĩ một thân huyết, cuối cùng bỏ mình ở trên phiến đá ngoài cửa nhà hộc máu run rẩy.

Rốt cục vẫn là Tu Đạt cho Lôi Thiết Nhĩ mấy dã quả, mới giải thoát y khỏi vận mệnh ngủ ngoài cửa cay đắng.

Tu Đạt nói đây là loại trái cây dùng để tránh thai, nhưng bởi vì nơi này giống cái mang thai thực không dễ dàng, cho nên loại trái cây này chưa có ai dùng qua. Về phần công hiệu của nó, là do từ xa xưa truyền lại, có dùng được hay không… Để bọn họ tự mình thí nghiệm mới được.

Bạch Hạo trong lòng vô cùng mâu thuẫn, tổng đem Lôi Thiết Nhĩ ném ở bên ngoài cũng không phải chuyện hay, người khác chê cười là chuyện nhỏ, đứa nhỏ dần dần trưởng thành, không thể để cho con cái chê cười cách làm của cha mẹ. Vì thế sau khi y kể lại cách dùng của trái cây được cố vấn, 囧 nghiêm mặt để cho Lôi Thiết Nhĩ vào cửa .

Bạch Hạo thật không nghĩ tới, chính mình sống hơn ba mươi năm, rõ ràng còn dùng thuốc tránh thai.

Khoảng cách ba tháng, Lôi Thiết Nhĩ rốt cục có thể ôm bạn lữ nhà mình vào ngực, tâm tình vô cùng kích động, động tác vô cùng triền miên, làm cho Bạch Hạo ba ngày không có thể xuống giường…

Xuân đi thu đến, bọn nhỏ dần dần đều trưởng thành, ở trong bộ lạc vui đùa ngươi truy ta chạy.

Bạch Hạo chống đỡ thắt lưng già, vô cùng vui mừng nhìn ngắm bộ lạc trong tay mình từng chút một dần dần trở nên xinh đẹp mà cường đại. Loại tâm tình này đúng là không thể dùng ngôn ngữ đến miêu tả. Nếu như vẫn sống ở thời không trước kia, hắn hiện tại có thể sẽ lấy một nữ hài tử thành thật làm vợ, sau đó sinh một bảo bảo, bình bình đạm đạm sống hết một đời. Nhưng mà ở nơi này, tất cả những thứ bình thường lại biến thành không tầm thường.

Bạch Hạo biết, chờ mình già rồi, chết đi, nhưng mà bọn nhỏ tuyệt đối sẽ càng thêm thông minh, cường đại. Có lẽ một ngày nào đó, quốc gia chỉ có thú nhân này cũng sẽ giống như thế giới trước kia của mình, có xe ô tô, có TV, có máy tính…

Không biết vào thời điểm đó, có người nào còn nhớ rõ, rất lâu trước kia, tổ tiên bọn họ vẫn ở trong nhà đá, ăn thức ăn thô sơ, mặc quần áo bằng da thú. Bởi vì dinh dưỡng không đủ, cho nên sinh sản thấp, một bảo bảo được sinh ra là có thể làm cho người toàn bộ lạc mừng rỡ như điên.

Nhưng bọn họ cần cù, dũng cảm, dám yêu dám hận. Chuyên nhất đối với bạn lữ của mình, tình yêu thuần túy mà lâu dài, đây là dùng cái gì đều không đổi được…

Lôi Thiết Nhĩ đi săn đã trở về, ráng chiều phủ lên người y một tầng sáng mờ.

Người kia cao lớn uy vũ, dũng cảm thông minh.

Thay đổi chủ yếu chính là: hắn thương y, nhất sinh nhất thế, vĩnh viễn không thay đổi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.