CHƯƠNG 4: CÓ CÁNH KHÔNG CHẮC ĐÃ LÀ CHIM ….
Bạch Hạo biết gần thụ động trăm mét có một tổ ong lớn, nhưng thấy cũng cách xa nơi mình ở nên chỉ nói cho Âu Cảnh để nó không chơi ở gần đấy, về sau cũng không để ý nữa. Ai biết mấy con ong lớn lại tiến đến địa bàn của mình, còn đốt tiểu Âu Cảnh, điều này làm cho Bạch Hạo vô cùng tức giận.
Hắn sợ Âu Cảnh phát sốt, đưa nó nằm ở chỗ nước cạn, dùng nước để hạ nhiệt vết thương. Sau đó bản thân châm một cây đuốc, hùng hổ đi báo thù cho Âu Cảnh.
Tổ ong lớn cách mặt đất trên dưới ba mét, lại cao gần một mét, tà tà bám trên cây, mấy con ong thợ to như quả hạnh đào, vo ve bay qua bay lại.
Bạch Hạo quan sát một chút, loại ong này cái đầu tuy lớn một chút, nhưng vẫn rất giống ong mật, hẳn là độc tính không cao. Hắn kiểm tra hướng gió, hiện tại là giữa trưa, không có gió thổi, ánh mặt trời nóng bỏng thiêu đốt mặt đất. Bạch Hạo nhìn tổ ong cười lạnh, sau đó đi gom một đống lớn nhánh cây ẩm ướt cùng lá cây mục, chất dưới tổ ong. Đốt nhánh cây trước, rồi đem lá mục cùng rêu ẩm để phía trên, nháy mắt nồng nặc khói đã bay ra, hướng thẳng về tổ ong.
Cành cây sau khi đem đốt phát ra mùi làm gay mũi, ban đầu Bạch Hạo cũng không biết, cho là nhánh cây bình thường cứ chất vào đốt. Sau đó hắn cùng Âu Cảnh bị hun khói nửa ngày đến khó thở, mắt không ngừng rơi lệ. Tuy nhiên, cũng bởi vì một lần đó, hắn đã phát hiện ra loại cây này có thể dùng để hun khói đuổi sâu. Mỗi lần dùng nó để hun toàn bộ thụ động xong, sẽ vài ngày không nhìn thấy sâu nữa.
Ong thợ bay bên ngoài tổ không chịu nổi loại tra tấn này, vài con liền giống như xay rượu, vòng vo bảy tám lượt cuối cùng cũng rơi vào đống lửa chết cháy. Rốt cục, tất cả ong trong tổ đều bị khói phải bay ra, bay loạn xạ, đến khi không chịu được, một con lại một con rơi xuống.
Bạch Hạo đứng từ xa nhìn, thấy đàn ong không còn hoạt động được nữa, liền khoác một tấm da thú, rón rén trèo lên cây, dùng dao găm cố sức gỡ tổ ong xuống.
Khi tổ ong vừa rơi xuống đất, từ bên trong chảy ra thứ chất lỏng màu nâu. Bạch Hạo dùng mũi ngửi một chút, lại dùng ngón tay lấy một chút nếm thử, mở to mắt ngạc nhiên, sau đó chạy phi thường nhanh về thụ động, đem mấy ống trúc lớn đến chỗ tổ ong.
Đây chính là mật a, ngọt ngào nồng đậm hương vị ! !
Cố gắng lật tổ ong lên, đem toàn bộ mật cho vào trong ống trúc, ống trúc to như cái phích vậy mà cũng đựng hết hai cái rưỡi, thu hoạch ngoài ý muốn này làm Bạch Hạo hưng phấn không thôi.
Khi còn nhỏ, Bạch Hạo cũng thường xuyên đi chọc tổ ong, mặc kệ là ong bò vẽ hay ong mật. Ong bò vẽ ngâm với rượu, nghe nói thứ này trị phong thấp rất được, mà bản thân lại không cần dùng đến, liền cho ông chú. Mà ong mật sẽ đem mật kấy ra, ong non thì lấy về rang lên ăn, thật ngon ah. Bởi vì tham ăn, cho nên không ít lần bị ong đốt, nhưng cũng học được khá nhiều kĩ xảo để trọc tổ ong. Hiện tại thấy một tổ ong lớn như vậy, vẫn là để cho hắn đến thu phục đi.
Dập tắt đống lửa, đem ống trúc về thụ động cất kỹ, lại lấy hai ống trúc rỗng, sau đó kéo tổ ong ra bờ sông.
Âu Cảnh vẫn còn ngâm trong nước, cánh tay nhỏ nhìn qua đã khá hơn, không còn đáng sợ như lúc đầu. Nó nhìn thấy tổ ong lớn như vậy có chút sợ hãi. Bạch Hạo vỗ vỗ đầu nó: “Được rồi bảo bối, ca ca báo thù cho em rồi, lát nữa làm món ngon cho em ăn.”
Nghe được có ăn ngon ba chữ, tiểu Âu Cảnh từ sợ hãi chuyển thành hưng phấn:“Ca ca, muốn ăn cái gì a? Ăn tổ ong này sao?”
Bạch Hạo cười hì hì gật đầu: “Đúng, đúng, rốt cục cũng có thể thay đổi một chút món ăn, ngày nào cũng ăn thịt, sớm muộn gì cũng táo bón.” Nói xong liền ngồi ở bờ sông, hưng trí bừng bừng lột con nhộng trong tổ ong ra.
Đạt Khắc Tư đã sớm phát hiện bên trong rừng rậm có dấu hiệu bị săn bắt. Bởi vì nơi này là phạm vi đi săn của bộ lạc bọn họ, trừ bỏ dã thú, các thú nhân khác không thể ở trong phạm vi của người khác đi săn. Nhưng bởi vì hiện tượng săn trộm cũng không phải quá nghiêm trọng, hơn nữa thú nhân trong tộc cũng rất ít khi đi săn xa như thế sẽ vào quá sâu trong rừng. Y cũng không để ý nữa. Nhưng hôm nay, từ xa đã phát hiện trong rừng có một cỗ khói đặc bốc lên, trong lòng bắt đầu cảnh giác. Phải biết rằng, nếu rừng rậm cháy, như vậy tổn thất đối với bộ lạc bọn họ là rất lớn. Tuy rằng không đến mức phải di chuyển đi, nhưng thức ăn sẽ giảm rất nhiều. Y bắt đầu bán thú hóa, trên lưng trần bóng loáng, rắn chắc đột nhiên xuất hiện hai cánh chim lớn, xòe ra mỗi bên cũng đến ba bốn mét. Nhẹ nhàng vỗ hai ba cái, thân thể Đạt Khắc Tư thẳng tắp bay lên trời xanh.
Đôi cánh lướt nhanh trên bầu trời, bên dưới nhìn lên, chỉ thấy giống như một con chim ưng thật lớn.
Đạt Khắc Tư bay về phía có khói bốc lên.
Nga, chờ một chút, y nhìn thấy gì? Đạt Khắc Tư quả thực không thể tin vào hai mắt mình!
Y cư nhiên nhìn đến một lớn một nhỏ giống cái ở bờ sông, đang lột một tổ ong rất lớn!
Đạt Khắc Tư nhận thức loại tổ ong này, bởi vì bạn lữ Tuyết Lai của y rất thích ăn bánh nướng mật, nhưng thứ này thật khó lấy được. Bởi vì dù có thú hóa hay không, đều sẽ bị ong đốt. Tuy rằng mình da dày thịt béo, nhưng cũng đau đến ba năm ngày.
Nhưng là, vì sao hai cái giống cái này có thể lấy được một tổ ong lớn như vậy? Chẳng lẽ bạn lữ của giống cái trưởng thành ở gần đây? Nhưng y không có phát hiện xung quanh đây có tung tích của thú nhân …
Đạt Khắc Tư ở trên trời vòng vo trong chốc lát, quyết định trước đi đến nơi có khói xem xét, vạn nhất có lửa, phải nhanh chóng dập tắt, tránh cho hỏa hoạn đi.
Vài nhánh cây đã không còn lửa cháy, chỉ có khói mỏng càng lúc càng mờ nhạt chậm rãi thoát ra. Đạt Khắc Tư quan sát bốn phía một chút, khẳng định cái tổ ong kia nhất định là từ nơi này lấy xuống. Bởi vì trên cây còn có dấu vết của sáp ong, dưới tàng cây cũng có một chút mật, thu hút một đám kiến đen. Nhưng, Đạt Khắc Tư càng thêm nghi hoặc, bởi vì y phát hiện có mấy dấu chân hỗn độn của giống cái, theo độ lớn nhỏ thì là của cùng một người. Nhưng dấu vết của giống đực thú nhân lại một chút cũng không có.
Chẳng lẽ là giống cái kia tự mình lấy xuống tổ ong to đấy? Đạt Khắc T’ư bởi vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy khiếp sợ, y vội vàng lắc đầu. Đây không phải sự thật! Giống cái a, mảnh mai lại trân quý, làm sao có khả năng gỡ xuống một tổ ong to như thế!!
Đạt Khắc Tư thu hồi cánh, khinh thủ khinh cước đi đến bờ sông, đứng ở nơi cách giống cái không xa tiếp tục quan sát. Y phát hiện tảng đá bên cạnh tổ ong trên đó đang phơi nắng bộ da lông xám trắng của hùng thỏ, bên bờ sông còn để mấy khối thịt thỏ.
Hùng thỏ tốc độ chạy trốn rất nhanh, hơn nữa nhảy cũng rất cao, chân sau thập phần có lực, thịt lại rất non mềm. Tuy đối với thú nhân mà nói bắt chúng là chuyện khá dễ dàng, chỉ cần đuổi theo, trên cơ bản con mồi không thể thoát. Nhưng đối với giống cái lại là chuyện khác, vô luận là tốc độ hay thể lực, dù đông đảo cũng không có khả năng bắt được hùng thỏ, càng đừng nói chỉ có một lớn một nhỏ giống cái.
Bạch Hạo rất nhanh lấy hết nhộng ra, hắn đem mấy con ngất xỉu bên trong ra cho cá ăn đi, ong non thì để trong ống trúc, chỉ chốc lát mà đựng đầy hơn nửa ống trúc. Nhìn ong non không công nộn nộn trong ống, Bạch Hạo cảm thấy nước miếng đều nhanh chảy ra.
Tổ ong đã lấy ra sạch sẽ, tuy Bạch Hạo biết đây cũng là thứ tốt, đáng tiếc tình hình hiện tại của bản thân không có cách nào sử lý được. Đành lưu luyến để nó ở bờ sông, đem thịt thỏ cùng ống trúc đựng nhộng trở về thụ động.
Vết thương trên cánh tay Âu Cảnh đã không còn chảy máu, Bạch Hạo bôi cho nó một lần thuốc mỡ nữa, hiện tại đã không đau như lúc ban đầu. Khuôn mặt nhỏ của Âu Cảnh nhăn được chặt, cũng không kêu đau.
Đạt Khắc Tư nhìn một lớn một nhỏ giống cái đi vào nơi ở trong thụ động, liền từ nơi ẩn nấp đi ra. Y nhăn mày, đi đến chỗ Bạch Hạo vừa dời khỏi, nhìn tổ ong lớn bị bỏ lại bờ sông cùng vết máu hùng thỏ mờ nhạt. Xử lý lấy máu động vật đều là công việc của giống đực thú nhân. Bình thường giống cái trong bộ lạc chỉ hái chút quả dại về làm mứt, hoặc nướng một ít bánh bột ngô, làm thịt muối. Không có giống cái nào lại tự thân động thủ giết con mồi, cho dù hắn muốn làm, giống đực thú nhân cũng luyến tiếc.
Nhưng giống cái vừa rồi, chẳng những giết một con hùng thỏ, còn có thể gỡ xuống tổ ong lớn như vậy, hơn nữa còn không bị thương, thật sự làm cho Đạt Khắc Tư giật mình.
Hắn cảm thấy nên nói chuyện này cho thủ lĩnh biết, nếu hai giống cái này còn chưa có bạn lữ, như vậy bọn họ càng cần phải thu lưu hai người vào bộ lạc, dù sao bộ lạc vẫn an toàn hơn so với rừng rậm.
Đạt Khắc Tư dang cánh đang muốn bay đi, lại nhìn dưới chân tổ ong, rất luyến tiếc mà vòng vo hai ba vòng, có lẽ giống cái kia không có khả năng sử lý cái này, vì thế cầm lấy nó, bay đi…
Nếu có thể, buổi tối sẽ được ăn bánh bột ngô kẹp tổ ong …Mỹ vị a!!! (tổ ong có thể ăn sao????)
Màn đêm buông xuống, các thú nhân ra ngoài săn bắn đã trở lại, quảng trường trung tâm bộ lạc dấy lên lửa trại. Giống cái trong bộ lạc đều ra nghênh đón bạn lữ của mình, hoặc huynh đệ hay hài tử. Bọn họ mang ra bánh ngô tổ ong đã nướng chín. Giống đực thú nhân đem thịt săn đã được sử lý sạch sẽ ra, lấy đủ phần ăn hiện tại cho cả bộ lạc, đặt trên lửa nướng, còn đâu chia thành các phần nhỏ đưa cho mỗi giống cái đem về làm thịt muối.
Đạt Khắc Tư tìm thủ lĩnh Lôi Thiết Nhĩ, nói ra toàn bộ chuyện y đã nhìn thấy hôm nay.
Lôi Thiết Nhĩ là thủ lĩnh bộ lạc này, phụ thân y Khoa Thụy Tư cũng từng là thủ lĩnh, về sau bởi vì tuổi cao mà lui xuống. Từ trong những thú nhân còn lại bầu ra người đứng đầu thích hợp. Vì thế, Lôi Thiết Nhĩ đa số thắng thiểu số được lựa chọn.
Y Lôi Thiết Nhĩ đang ăn bánh bột ngô tổ ong hương vị ngọt ngào, nghe Đạt Khắc Tư nói như vậy, ngây ngẩn cả người: “Ý của ngươi là, có hai giống cái, khả năng là mẫu tử, bọn họ sống một mình trong rừng rậm Đồ Á? Không thấy có giống đực thú nhân?”
“Đúng vậy, ta quan sát không thấy có dấu hiệu của giống đực thú nhân.” Đạt Khắc Tư gật gật đầu.
“Bọn họ tự bắt hùng thỏ, còn có thể lấy đến tổ ong thật lớn?” Lôi Thiết Nhĩ tiếp tục hỏi.
“Đúng, chính là tổ ong làm bánh ngươi đang ăn, là do bọn họ bỏ lại, ta lấy về để Tuyết Lai làm bánh bột ngô.” Đạt Khắc Tư nhún nhún vai.
“Không có khả năng!” Lôi Thiết Nhĩ nhét nốt cái bánh bột ngô vào mồm, lắp bắp nói: “Làm sao có khả năng giống cái sẽ ở trong rừng rậm Đồ Á đầy nguy hiểm chứ, cho dù là ở gần phía ngoài ….. Hơn nữa, bọn họ làm sao có đủ sức để bắt được hùng thỏ?”
Đạt Khắc Tư buông tay:“Tuy rằng ta không chứng kiến được bọn họ bắt hùng thỏ như thế nào, rồi còn tổ ong. Nhưng mà ta tận mắt nhìn thấy hai người lột tổ ong ở bờ sông. Hơn nữa bên cạnh còn có thịt thỏ đã xử lý tốt. Ta cho rằng không có giống cái sẽ làm những việc này.”
Lôi Thiết Nhĩ nhíu nhíu lông mày, vung tay lên:“Ngươi cùng ta đi xem một chút, nếu bọn họ thực sự không có giống đực bảo hộ, liền đưa về bộ lạc… Nga, đúng rồi, tốt nhất mang theo cả Tuyết Lai nhà ngươi, giống cái cùng giống cái có vẻ nói chuyện với nhau tốt hơn. Chúng ta liều lĩnh đến, vạn nhất có giống đực thú nhân, sẽ tạo thành hiểu lầm không cần thiết.”
Đạt Khắc Tư gật gật đầu, y cũng nghĩ như vậy: “Ta sẽ đi ngay bây giờ sao?”
“Đúng vậy.” Lôi Thiết Nhĩ đứng lên, thân hình cao lớn, cường tráng hữu lực: “Rừng rậm ban đêm quá nguy hiểm, ta không thể để giống cái ở nơi như thế!”