Ngày hôm sau rất nhanh đã đến.
Lôi Thiết Nhĩ để một bộ phận thú
nhân ra ngoài săn bắn, sau đó chính mình mang theo vài thú nhân triển
khai hai cánh, đi tìm nguyên vật liệu thích hợp làm trụ cột nhà ở..
Tiểu Âu Cảnh trong tình hình không có trường học cùng áp bách của gia tộc
liền dị thường hoạt bát. Trời vừa sáng liền leo khỏi giường, điểm tâm
cũng chưa ăn đã thí điên thí điên chạy theo sau Bối Á Đặc đi xa.
Tuyết Lai cũng dậy rất sớm, khinh thủ khinh cước rửa mặt xong, không biết đi làm cái gì.
Bạch Hạo nằm ở trên da thú mềm mại, sờ sờ cái trán ra đầy mồ hôi lạnh của mình, bắt đầu dùng sức thở dài.
Hắn nằm mơ, phải nói là một cơn ác mộng.
Trong mộng Lôi Thiết Nhĩ cầm trong tay trường tiên (roi dài) đối với hắn nhe
răng cười: “Tiểu nương tử.. ha..ha..ha xinh đẹp, nhanh ngoan ngoãn nằm
xuống, nếu không lão tử cho ngươi biết tay!” Sau đó Bạch Hạo giãy dụa,
giãy dụa, cũng không thoát khỏi đại chưởng thật lớn của thú nhân kia,
cuối cùng bị lột trần như gà trụi lông (gà khỏa thân), sau đó tiểu cúc
hoa bi thảm bị bạo hành ….Đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn, bản thân
trong mộng không thể biết được. Nhưng cái loại cảm giác táo bón thống
khổ này lại cứ quanh quẩn trong đầu, thậm chí đến cuối cùng, tiểu cúc
hoa đều bị thống đến thổ huyết, nhưng tên hỗn đản nào còn không có dừng
lại, miệng còn nói: “Sinh hài tử cho ta, sinh hài tử cho ta! !”
Vì thế Bạch Hạo giật mình tỉnh lại .
Đây là điềm báo xấu! Bạch Hạo tổng kết xong, mệt mỏi đứng lên bắt đầu mặc quần áo.
Nước dùng rửa mặt sớm được Tuyết Lai đặt ngoài cửa. Bạch Hạo có điểm ngượng
ngùng nhận hảo ý của Tuyết Lai, hắn cảm thấy từ khi bản thân đến ở trong bộ lạc này, có chút lười…Nếu bây giờ còn ở trong rừng rậm, như vậy hắn
…chắc chắn đang ngủ! Bởi vì phải gác đêm, Bạch Hạo đều là sáng sớm mới
ngủ.
Tây Lợi Á ôm một khối lớn màu tuyết trắng từ xa chạy đến: “Hắc, quỷ lười!”
Bạch Hạo tức giận nhìn kẻ kia một cái, nếu không phải người này dạy cho mình cái gì khái niệm giống đực, giống cái, bản thân cũng sẽ không gặp loại
ác mộng như thế.
“Tới đây một chút đi, theo ta đi hoán sa!” Tây
Lợi Á đưa sợi trắng trong tay cho Bạch Hạo: “Đi thôi, tân Tây
Thi.” (hoán sa: giặt sợi)
“Lăn!” Bạch Hạo thấy Tây Lợi Á mà bắt đầu âm trầm: “Còn chưa ăn sáng đâu.”
“Có hoa quả, Ngải Thước cùng Ngải Luân đã đi rửa rồi. Chúng ta nhanh đem
chỗ sợi này đi giặt qua, sau đó cùng nhau dệt vải, thừa dịp trước khi
mùa đông đến làm nhiều một chút.” Tây Lợi Á túm Bạch Hạo hướng bờ sông
nhỏ đi đến: “Con rể tương lai của ngươi đang bắt cá đấy, giữa trưa là có cá nướng ăn.”
Bạch Hạo đều vô lực phản bác: “Vì sao mùa đông không thể dệt vải?”
“Bởi vì mùa đông bên ngoài rất lạnh a, hơn nữa dệt vải rất đau mắt.” Tây Lợi Á chỉ chỉ mấy người đang dệt vải trên quảng trường: “Phải có bốn người
cùng nhau dệt mới được một tấm.”
“Vậy vì sao không học cách đan áo len? Dù sao sợi này cũng đủ thô.” Dùng que đan áo chỉ cần một người là có thể nha.
“Lại không ai biết làm……” Tây Lợi Á vừa muốn nói ngươi ngốc a, đột nhiên
nhãn thần sáng lên: “Đừng nói với ta, ngươi sẽ biết đan áo!”
Hồi
Bạch Hạo còn ngốc trong bộ đội, bình thường may vá sửa chữa quần áo đều
tự bản thân làm, tay nghề đan áo này là cùng đội trưởng học đâu. Hắn
thành thật gật đầu: “Ta biết, bất quá ta chỉ biết một loại đan.”
“Ta dựa vào, ngươi chính là thần xuyên qua trong truyền thuyết cộng thêm có bàn tay vàng!” Tây Lợi Á chỉ vào Bạch Hạo hô to gọi nhỏ: “Mau nói cho
ta biết, cần những cái gì ta đi tìm người chuẩn bị! Sau đó phải nhanh
chóng dạy mọi người đan áo! Mẹ nó, lão tử không bao giờ muốn mặc cái
loại váy tứ phía gió lùa này nữa, ngay cả tiểu kê kê của ta cũng chưa có cái gì nhốt vào!”
Khóe miệng Bạch Hạo run rẩy, hắn thật không
biết đến tột cùng tại sao A Tư Lan lại coi trọng loại người này. Vẫn là
kẻ này bình thường giả dạng thuần lương rất giống, thế nên hắn mới lừa
được cả đám người.
“Đúng rồi, ta còn chưa biết các ngươi dùng
phương pháp gì để kéo được sợi vải? Ta xem sợi này thực chắc chắn cũng
thật mềm mại, nhưng chính là không nhìn ra được nguyên liệu là gì.” Bạch Hạo sờ sờ chỗ sợi trong tay, cảm xúc không quá tốt như quần áo hiện
đại, có chút thô dính.
Tây Lợi Á cười ha ha: “Cái gì kéo sợi a,
nơi đây còn chưa có làm được điều này, mà lấy cái gì để kéo a? Còn không có bông. Đây là tơ của Khắc Lỗ trùng dùng để tạo kén, cái kén của nó
cao bằng nửa người đâu, chúng ta chính là dùng tơ này để dệt vải.”
“Khắc Lỗ trùng? Như ngươi nói thì phải là tằm rồi?” Bạch Hạo tò mò, loại
trùng có thể tạo thành kén cao bằng nửa người là có bộ dáng gì.
“Không phải tằm, lớn lên giống ….ân, ve sầu, ngươi có biết đi?” Tây Lợi Á khoa tay múa chân: “Bộ dáng kiểu một con nhộng ve to như con voi.”
Nhộng ve? Bạch Hạo suy nghĩ nửa ngày: “Nga, ngươi nói là tri liễu……”
Tây Lợi Á phủi trán: “Là tri liễu,….Ngươi là người phương bắc?”
“Ân, đúng, gần ranh giới giữa Hà Bắc cùng Đông Bắc, còn ngươi?” Bạch Hạo gật đầu, các gọi tri liễu này chỉ chỉ có người phương bắc mới gọi.
“Ta là người phía nam chính cống, hắc hắc…… Bất quá sau năm tuổi thì lớn
lên ở phương bắc, đến năm hai mươi mới trở về nhà. Nhà cũ của ta ở Cảnh
Đức trấn, ngươi có biết không? Chuyên môn làm đồ sứ.”
“Ân, ta biết.” Bạch Hạo gật gật, đột nhiên quay đầu lại nhìn Tây Lợi Á.
Tây Lợi Á bị hoảng sợ: “Ngươi sao phải nhìn ta như vậy? Ta nói cho ngươi
biết, ta tuyệt đối không chơi trò bách hợp với ngươi!” (bách hợp: nữ x
nữ)
“Cút đi!” Bạch Hạo trợn trắng mắt không còn khí lực: “Ta chỉ muốn hỏi, bọn họ nung đồ gốm có phải là học từ ngươi.”
“Đúng vậy, đất trên núi này rất thích hợp để nung đồ gốm, hơn nữa cũng không
cần quá tinh xảo, trên cơ bản ai cũng có thể làm, dù sao cũng là để dùng thôi.” Nói ra cống hiến của mình, Tây Lợi Á ngược lại có chút thẹn
thùng: “A, đã trễ rồi, nhanh nhanh đi thôi.”
Đến bờ sông, quả nhiên có không ít giống cái đang ngồi trên bờ hoán sa, bên cạnh còn có vài hài tử đang ở trong nước đùa nghịch.
Bạch Hạo liếc mắt một cái liền thấy tiểu Âu Cảnh ngồi ở bờ sông canh một cái chậu lớn, thân ảnh nho nhỏ như tiểu tức phụ chờ lão công bắt cá về.
Bạch Hạo nhanh chóng lắc đầu, đem loại tư tưởng không hay này bay ra
khỏi đầu.
Tây Lợi Á đem sợi tơ cho Tuyết Lai, nói lại với hắn
Bạch Hạo biết một loại phương pháp một người có thể dệt vải, muốn nhanh
chóng quay về nghiên cứu một chút.
Tuyết Lai tràn ngập tò mò đối
với giống cái mới đến này, bởi vì ngày hôm qua khi bàn bạc chuyện nhà ở, những ý tưởng không giống bình thường của hắn thực làm người ta đại
khai nhãn giới, thế cho nên Lôi Thiết Nhĩ mới động tâm.
Đến khi Lôi Thiết Nhĩ tìm được nguyên vật liệu thích hợp để dựng nhà trở về, nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy….
Trên quảng trường, các giống cái ngồi vây quanh giống cái gọi Bạch Hạo kia,
trong tay mỗi người đều cầm hai que nhỏ, trên đó quấn quanh bạch tuyến.
Bạch Hạo giảng cái gì, bọn họ đều tập trung tinh thần lắng nghe.
Lôi Thiết Nhĩ nhìn Bạch Hạo như vậy, thật sự càng xem càng vừa lòng. Y đối
với vấn đề bạn lữ của mình quả thực thập phần đau đầu. Bởi vì bản thân
không thể giống các thú nhân khác, y là thủ lĩnh, bộ lạc so với gia đình quan trọng hơn, cho nên y muốn chọn một giống cái có thể cùng chính
mình sóng vai cố gắng, hơn nữa hắn không thể quá yếu ớt….
Sau đó, Bạch Hạo xuất hiện .
Người kia có thể mang theo hài tử mà sinh hoạt trong rừng rậm, có thể tự săn
bắn, có thể mang đến cải thiện cho bộ lạc của y… Lôi Thiết Nhĩ quyết
định, hắn, sẽ là bạn lữ của mình!
Bọn người Bạch Hạo còn chưa có
chú ý đến các thú nhân đã quay về, bởi vì Bạch Hạo tập trung tinh thần
dạy, mà các giống cái tập trung tinh thần học làm thế nào điều khiển hai que trúc bóng loáng linh hoạt đan thành mảnh vải. Loại phương pháp này, so với dệt vải phải dùng đến bốn người kia, đỡ tốn sức hơn nhiều.
Bạch Hạo dạy lại hai lần, sau đó ngồi ở một bên nhìn nhóm giống cái đan sợi.
Nếu tình cảnh phát sinh ở thế giới của chính mình kia, phỏng chừng sẽ biến
thành chuyện cười. Nhiều đại nam nhân như vậy ngồi một chỗ, học đan áo,
truyền đi thật sự là sẽ cười chết người. Nhưng ở đây, những người này
được gọi là giống cái, hàng ngày bọn họ cố gắng sinh hoạt, chăm sóc nhà
cửa, làm mứt hoa quả, dệt vải, nướng bánh, hái quả dại, dạy dỗ hài tử…Vì để cuộc sống của mình tốt đẹp hơn một chút. Điều này làm cho Bạch Hạo
không thể không nhìn họ bằng con mắt khác
“Đúng rồi, tiểu hài tử
nhà ngươi đâu? Ta vẫn chưa thấy qua a.” Bạch Hạo đột nhiên nhớ đến Tây
Lợi Á từng nói chuyện bản thân đã sinh một tiểu thú nhân. Nhưng đã đến
đây hai ngày, cũng chưa từng thấy hắn mang hài tử ra ngoài ngoạn.
Tây Lợi Á sửng sốt, ánh mắt vốn luôn vui vẻ có chút ám trầm: “Hài tử ở chỗ A Thụy Nhĩ, hắn là ca ca của A Tư Lan….. Năm ngoái bị liệt xỉ bạo long
tấn công bộ lạc, hài tử của hắn bị cắn chết, bạn lữ cũng bị trọng
thương, kéo dài được một tháng cũng ra đi…Về sau A Thụy Nhĩ bị đả kích,
vẫn uể oải không phấn chấn. Cho nên ta để bảo bảo của mình cùng hắn, hắn thấy hài tử, cũng sẽ vui vẻ một chút.”
Bạch Hạo trầm mặc, dù sao đây cũng không phải thế giới của chính mình, nơi này tràn ngập nhược
nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé), hơn nữa y thuật cũng không phát
triển, phỏng chừng thú nhân nào mà bị trọng thương chữa trị là rất khó
khăn, kết cục chỉ có chết. Mỗi ngày bọn họ ra ngoài săn bắn, cũng là
dùng sinh mệnh để kéo dài bộ lạc này, làm cho bộ lạc sinh tồn về sau.
Bạch Hạo đột nhiên cảm thấy, người nơi này thật sự đáng để tôn kính, tuy rằng bọn họ cái gì cũng thực lạc hậu, nhưng bọn họ lạc quan cùng có trí tiến thủ, so với cái thế giới kia của mình, mạnh hơn rất nhiều.
“A, là Lôi Thiết Nhĩ đã trở lại!” Có giống cái đột nhiên đứng lên, nhìn về phía bọn người Lôi Thiết Nhĩ đang đứng.
Tây Lợi Á có chút thương cảm dùng khủy tay đụng đụng Bạch Hạo: “Hắc, thấy người kia không? Tình địch của ngươi a.”
“Tình địch của ngươi a!” Bạch Hạo trừng hắn:“Ta đi qua xem bọn họ cầm nguyên vật liệu nào trở về, ngươi có muốn đi hay không?”
“Đương nhiên muốn đi, ta nhưng là kim bài đại phiên dịch!” Tây Lợi Á để bạch
tuyến đan được loạn thất bát tao sang một bên, vỗ vỗ quần áo đứng lên:
“Đi thôi, đi thôi, đi qua nhìn xem.”