Màn đêm từ từ buông xuống, thời điểm ánh chiều tà cuối cùng bị đường
chân trời che khuất, trong bộ lạc từng chiếc đèn lồng được treo ngoài
cửa, từ trên cao nhìn xuống giống như những ngôi sao rơi xuống đọng lại
đây.
Trên quảng trường lửa trại bốc cháy hừng hực, mọi người
trong bộ lạc đều ngồi xung quanh lửa trại, phía trên đặt cái vỉ thật
lớn, nướng một loại động vật nào đó không biết tên. Bên cạnh đống lửa
đặt hơn mười phiến đá, trên mặt dán dán rất nhiều loại bánh. Gần đó cũng đắp vài cái bếp nhỏ, phía trên đặt nồi nước, đang được đun nóng tản mát ra nhiệt khí.
Bạch Hạo đã sớm hướng dẫn giống cái trong bộ lạc làm nhân thịt cùng vỏ bánh, ngồi cùng nhau làm há cảo.
Bạch Hạo nhanh chóng dùng gậy gỗ đã mài nhẵn cán vỏ bánh, ngón tay Tây Lợi Á linh hoạt nắm bắt từng bước từng bước nặn thành há cảo hình nguyên bảo. Chung quanh vây một vòng thú nhân, rất tò mò nhìn bánh bột mỳ tròn trịa được sắp một loạt trên phiến đá. Nhóm giống cái cũng dựa theo phương
pháp của Bạch Hạo cùng Tây Lợi Á, cố gắng cán bột mỳ làm há cảo, đáng
tiếc bởi vì không thuần thục kỹ thuật, làm thành há cảo có lớn có nhỏ,
hình thù kỳ quái.
A Tư Lan ngồi xổm bên cạnh lão bà nhà mình tả
khán hữu khán, cuối cùng nhịn không được bốc lấy một cái há cảo nhét vào miệng mãnh ăn.
Tây Lợi Á một bàn tay chụp qua:“Sát, vẫn còn sống! Nhanh nhổ ra cho ta!”
A Tư Lan né tránh móng vuốt bạn lữ, duỗi ra cổ đem há cảo nuốt xuống, chẹp chẹp miệng:“Thực hương!”
Tây Lợi Á hoàn toàn hắc tuyến, phất tay đuổi đi một đám thú nhân tham ăn
rục rịch:“Đi đi đi, các ngươi nhanh đi nướng thịt đi, đừng túm lại ở
trong này thêm phiền !”
Các thú nhân giống đực lưu luyến tản
khai, Đạt Khắc Tư tiến đến bên người A Tư Lan thấp giọng hỏi:“Vật nhỏ
kia, thật sự ăn ngon lắm sao?”
A Tư Lan gật gật đầu:“Ăn ngon, ăn
ngon, thực ngon miệng, hắc hắc.” Thú nhân giống đực ngay cả thịt tươi
đều có thể ăn được mặt không đổi sắc, càng đừng nói là thịt đã được ướp
tốt gia vị, này đối với bọn họ mà nói coi như rất ngon rồi.
Khắc
Lợi tư bởi vì cưu chiếm thước sào, chiếm phòng ở của A Thụy Nhĩ, trong
lòng vẫn băn khoăn, vì thế chăm chú nướng một khối lớn thịt tuần lộc non mềm nhất, nướng chín, dùng lá cây bao lấy, tìm thấy A Thụy Nhĩ đưa tới
trong tay hắn:“Cấp, ngươi ăn trước đi, không biết bọn họ sẽ ép buộc tới
khi nào đâu.”
A Thụy Nhĩ ngượng ngùng tiếp nhận thịt nướng, đem
tiểu Đạt Tây ôm ngồi lên đùi, xé xuống từng phiến thịt màu mỡ nhét vào
miệng tiểu Đạt Tây, để hắn từng ngụm từng ngụm ăn: “Cám ơn ngươi, sao
ngươi không đi chơi cùng bọn họ?” Ở trong mắt A Thụy Nhĩ, giống đực so
với đệ đệ của mình còn ít hơn hai tuổi này chỉ là một đại hài tử, hiện
tại tất cả hài tử đều cầm đèn lồng chạy tới chạy lui xung quanh lửa
trại, liền ngay cả đại nhân cũng nhịn không được muốn gia nhập đội ngũ
bọn nó, đừng nói là đại hài tử bên cạnh.
“Ta cũng không nhận thức ai, nga, người duy nhất nhận thức hiện tại đang cùng bạn lữ của mình
một bước cũng không nguyện ý rời ra đâu.” Khắc Lợi Tư đùa với tiểu Đạt
Tây, lười biếng nói.
Ngày hôm qua nghe Tây Lợi Á nhắc tới giống
cái này, đã biết bạn lữ cùng hài tử của hắn đều ở một lần liệt xỉ bạo
long tập kích bộ lạc mất đi, hiện tại vẫn một mình, đem tiểu Đạt Tây trở thành hài tử của chính mình đến yêu thương. Nếu hắn có hài tử của chính mình, sợ là sẽ càng thêm yêu thương đi.
“A Thụy Nhĩ, sao ngươi
không nghĩ sẽ tìm một người khác? Phụ thân A Phù đã mất, về sau mụ mụ
hắn lại tìm một giống đực khác làm bạn lữ. Dù sao hiện tại giống cái vẫn thực trân quý, nhất là giống cái tốt như ngươi, nhất định có không ít
giống đực theo đuổi đi?” Khắc Lợi Tư ôm tiểu Đạt Tây ngồi lên đầu gối
của mình, làm cho A Thụy Nhĩ có thể ăn một chút gì.
A Thụy Nhĩ
cắn hai miếng thịt nướng, tự giễu cười cười:“Ta hiện tại không muốn tìm, hơn nữa nếu giống cái tự tìm bạn lữ, trên cơ bản đều bỏ cuộc sống nơi
đây đi theo giống đực…. Ta luyến tiếc rời khỏi nơi này, y cùng hài tử
đều ở trong này, sẽ vẫn cùng ta.”
Khắc Lợi Tư biết A Thụy Nhĩ nói chính là giống đực đã chết kia, y lắc đầu:“Ta cảm thấy, nếu bọn họ có
thể nhìn thấy ngươi, sẽ càng thêm hy vọng ngươi có thể hạnh phúc, mà
không phải giống như hiện tại…… A Thụy Nhĩ, ngươi vẫn hy vọng bản thân
có thể giống như bọn họ đi?” Lửa trại bên kia, bọn người Bạch Hạo đang
làm há cảo, rất nhiều giống đực tới tới lui lui chiếu cố bạn lữ của
mình, lớn tiếng nói chuyện lớn tiếng cười đùa, giống như chỉ sợ người
khác không biết bọn họ yêu thương nhau.
Sắc mặt A Thụy Nhĩ có
chút cô đơn, hắn ăn miếng thịt nướng cuối cùng, thân thủ ôm lấy tiểu Đạt Tây:“Hy vọng cũng chỉ là hy vọng, hiện tại ta chỉ nghĩ chiếu cố tiểu
Đạt Tây, nhìn nó chậm rãi lớn lên, trở nên dũng mãnh giống như phụ
thân.” Hắn dừng một chút, quay đầu đối cười nói với Khắc Lợi Tư:“Chỉ cần nhìn hắn có thể bình an, ta đã biết điểm dừng.” Nói xong, quay đầu chậm rãi hướng phía náo nhiệt bên kia đi qua, nhưng là bóng dáng mảnh khảnh
kia, lại có vẻ vô cùng tịch mịch cùng cô đơn.
Khắc Lợi Tư trong
đầu hồi tưởng lại nụ cười ấy, đột nhiên xích cáp cười ra tiếng, nhẹ
nhàng nói:“A Thụy Nhĩ, không bằng ngươi làm của ta bạn lữ đi.”
A
Phù tựa như già Lưu đến thăm vườn Đại Quan Viên (kiểu như nhà quê ra
tỉnh của VN á), bắt đầu từ ngày hôm qua vừa tiến vào phòng Bạch Hạo đã
trầm trồ sợ hãi, thấy cửa sổ cũng kêu lên, thấy cửa cũng kêu lên, thấy
giường cũng kêu lên, thấy ngọn đèn cũng kêu lên. Bởi vì lúc đó bọn họ
trực tiếp đỗ xuống bên trong bộ lạc, cho nên ngày hôm sau vừa rời giường nhìn một vòng tường thành cao lớn bao quanh bên ngoài bộ lạc, lại bắt
đầu ngạc nhiên kêu lên:“Trời ạ, địa phương này thật thần kì, này thật là bộ lạc thú nhân sao? Tại sao các ngươi biết làm nhiều thứ kì quái gì đó nhưng lại hữu dụng? Trời ạ, các ngươi cư nhiên có thể dùng hai cái que
để dệt vải? Thật thần kỳ, thật thần kỳ !”
Bạch Hạo bị hắn làm cho cả kinh bất chợt, cuối cùng có điểm chịu không nổi, nhanh nhanh đem hắn giao cho Tuyết Lai hảo tính tình, nhưng Tuyết Lai thật ra không sao cả, dẫn A Phù cũng Lợi Nặc tròn tròn tản bộ xung quanh bộ lạc, nói cho hắn
những thay đổi của bộ lạc, còn có cống hiến của Tây Lợi Á cùng Bạch Hạo.
“Thực hâm mộ nha.” A Phù thở dài thật sâu:“Khi Tây Lợi Á vào bộ lạc chúng ta, dạy cho chúng ta cách làm giầy, hiện tại trong bộ lạc vẫn còn đi giầy
mà Tây Lợi Á dạy cho. Lúc đó chúng ta đã nghĩ như vậy là tốt lắm rồi,
không nghĩ tới các ngươi nơi này càng tốt đẹp hơn, có nhiều thứ tốt hữu
dụng như thế.”
Tuyết Lai cười cười:“Bạch Hạo nói, mấy thứ này
hiện tại chỉ là quá trình dùng thử, đợi về sau, sẽ chậm rãi phát triển
đến những bộ lạc khác, cho nên các ngươi cũng không cần sốt ruột.”
A Phù kinh ngạc nhìn Tuyết Lai:“Cái gì? Ý của ngươi là, các ngươi sẽ
không giữ lại phương pháp chế tác mấy thứ này, mà muốn cho mọi bộ lạc
đều có thể có được sao?” Trời ạ, rất bất khả tư nghị, nếu một bộ lạc có
nhiều thứ tốt như vậy, nhất định sẽ càng cường đại, hơn nữa sẽ giữ kín,
nhưng là……
“Có sinh sản mới có phát triển, những lời này là Bạch Hạo nói, hắn nói
trong bộ lạc chúng ta có thể thừa thải đồ gốm, như vậy sẽ có bộ lạc khác thừa thãi thứ nào đó, sau đó mọi người trao đổi lẫn nhau, giúp đỡ cho
nhau, sẽ có thể làm cho bộ lạc càng thêm cường đại.” Tuyết Lai sờ sờ đầu A Phù:“Cho nên, ngươi cũng không cần dùng ánh mắt thèm thuồng như thế.”
“Ta mới không có ham……” A Phù mặt đỏ hồng, hắn vừa rồi còn muốn đến khi về
bảo Tây Lợi Á cho mình mấy cái đèn lồng, nếu không cho, liền vụng trộm
mang đi, nhưng mà Tuyết Lai vừa nói như vậy, ngược lại cảm thấy bản thân có vẻ hẹp hòi .
Lôi Thiết Nhĩ đến rừng trúc chặt rất nhiều gậy
trúc mang về, bởi vì Bạch Hạo nói đốt gậy trúc sẽ phát ra thanh âm bùm
bùm, loại thanh âm này dùng để xua đuổi vận xui, đưa tới phúc khí.
Lôi Thiết Nhĩ cảm thấy từ khi Bạch Hạo đến đây, cái gì xui xẻo cũng chưa
thấy, bởi vì Bạch Hạo mang đến phúc khí. Bất quá Bạch Hạo nói hết năm
nhất định phải có tiếng nổ bùm bùm, cho nên y đành phải chặt một đống
gậy trúc lớn đặt trên quảng trường dùng dần.
Lửa trại đốt thật
cao, Bạch Hạo đem há cảo gói xong bỏ vào nồi nước đã sớm đun sôi, chỉ
chốc lát, há cảo trắng như tuyết liền phình bụng, nổi lên trên mặt nước. Tây Lợi Á đổ vào nước lạnh chuẩn bị tốt, lập lại hai ba lần, mùi há cảo thơm lừng bay ra. Đây là hương vị không giống thịt nướng, làm cho các
thú nhân chỉ ăn quen thịt nướng chưa từng nếm qua há cảo thèm nhỏ dãi.
Há cảo rất nhanh liền luộc chín, Bạch Hạo, Tây Lợi Á cùng Tuyết Lai dùng
thìa gỗ phân phát cho mỗi người một bát, bên kia giống đực đã bắt đầu
cắt thịt nướng, đồng thời bỏ thêm các loại hoa quả cùng rau sống, bày
trên những cái bàn thật lớn, đặt ở hai bên lửa trại.
Bởi vì Bạch Hạo từng nói hết năm phải cùng nhau ăn mới náo nhiệt.
Gậy trúc được bỏ vào đống lửa, không một hồi bắt đầu ba ba rung động, còn
bắn ra hoả hoa to nhỏ, khiến cho tiểu hài tử phát ra từng tiếng hét chói tai cùng cười to.
Các thú nhân dần dần bị không khí vui vẻ kia
cuốn hút, bắt đầu tự động tự phát vây quanh đống lửa nhảy múa những vũ
đạo nguyên thủy. Giống đực dùng tư thế đi săn dã thú tự biên thành vũ
đạo khiến cho động tác của bọn họ nhìn qua tràn ngập sức mạnh, mà giống
cái còn lại nhảy múa theo động tác thu hoạch. Cũng có các giống đực thú
nhân độc thân nhảy điệu cầu ngẫu vũ biểu lộ với giống cái mà mình chi
tâm, làm cho nhóm giống cái nhát gan mặt đỏ tai hồng, lại vui vẻ ra mặt.
Ngốc tú tài bởi vì sắp sinh bảo bảo, cho nên ngay từ ban đầu đã được Kiệt
Sâm đặt ngồi ở một địa phương thực ấm áp, có ăn có uống nhìn nhóm người
này hoan nhạc. Ngốc tú tài một bên vuốt ve cái bụng của mình, một bên há mồm ăn đồ ăn Kiệt Sâm đưa qua, cười tủm tỉm rung đùi đắc ý:“Tráng tai
tráng tai, cảnh đẹp ngày vui như thế này, tiểu sinh quả thực nhịn không
được muốn vung bút ghi lại chuyện may mắn hôm nay để lưu truyền đến mai
sau.”
Kiệt Sâm đã quen thuộc bạn lữ nhà mình ngẫu nhiên nói vài
câu thổ ngữ y nghe không hiểu, hơn nữa hiện tại y có thể đơn giản câu
thông cùng tú tài, sớm cảm thấy mỹ mãn .
Ngốc tú tài ăn uống no
đủ, mĩ tư tư tựa vào trên người Kiệt Sâm, nhìn đám người trước mặt cười
nháo. Bạch Hạo đem ra hoa quả khô cùng khoai lang khô, làm như tiền lì
xì phân phát cho tiểu hài tử. Ngốc tú tài thấy, vội vàng khiến cho Kiệt
Sâm đi lấy:“Ta muốn ăn, trong bụng ta có hai đứa đâu.”
Kiệt Sâm
một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, chạy đến bên cạnh Bạch Hạo, vung
bàn tay to bốc một nắm, một mâm hoa quả khô lập tức mất một nửa:“Ta thay người nhà, nhà của ta có hai bảo bảo!” Quơ quơ bàn tay to, Kiệt Sâm đắc ý chạy về giống như hiến vật quý mà đưa cho bạn lữ nhà mình, làm Bạch
Hạo dở khóc dở cười.
Ngốc tú tài hưng trí bừng bừng ăn hoa quả
khô bạn lữ đem về, vừa ăn một nửa, cảm thấy bụng có điểm không thích
hợp. Bất quá bởi vì sắp sinh, mấy ngày nay bụng thường thường ép buộc
vài cái, cho nên ngốc tú tài cũng không để ý, chọn một khối hoa quả nhỏ
nhét vào miệng Kiệt Sâm, chính mình tiếp tục ăn ăn. Nhưng là càng ăn
bụng càng đau, đau đến hắn có điểm khó nhịn, nhịn không được rên rỉ ra
tiếng.
Sắc mặt Kiệt Sâm đột nhiên đại biến, bởi vì y ngửi được
một tia huyết khí, lại nhìn đến sắc mặt tú tài trắng bệch, nhất thời
nhảy dựng lên:“Y sư, y sư ! ! Mau tới, A Phi sắp sinh! !”
Tú tài
đã cảm nhận thấy dưới thân mình trào ra một cỗ chất lỏng nóng ấm, lại
nghe Kiệt Sâm hô lên như vậy, mới hiểu được nguyên lai tiểu tử trong
bụng kia xem người khác náo nhiệt như vậy, cũng nhịn không được muốn đi
ra chơi. Hắn thật sâu hô hấp một ngụm, bắt lấy bàn tay to của Kiệt
Sâm:“Kiệt Sâm, mau…… Trước đem hoa quả khô cất đi, đừng, đừng để rây
bẩn.”
Các thú nhân nghe thấy tiếng rống giận giữ của Kiệt Sâm
hướng đến đây hỗ trợ lại nghe được tú tài nói, thiếu chút nữa đều phì
cười ra, đây là người gì a? Đều khẩn yếu quan đầu(lúc quan trọng, khẩn
cấp) , cư nhiên còn không có quên ăn !
****
Tiểu kịch trường
Tú tài: Chán ghét, người ta sắp sinh bánh bao!
Bạch Hạo: Cho nên?
Tú tài: Sinh bánh bao, các ngươi cấp cho ta tiền lì xì nga !
Bạch Hạo phù ngạch: Ngươi muốn tiền lì xì loại gì?
Tú tài sao mắt: Ta muốn thịt hun khói, muốn hoa quả khô, muốn khoai lang khô, muốn……
Tây Lợi Á mắt trợn trắng: Đồ tham ăn!