Bị vị đại hiệp xa lạ cứu không quan trọng, bắt hắn đi xem cùng là cái quỷ gì? Tuy rằng hắn cũng rất muốn biết đám nữ nhân biến thái kia làm cái gì nha
Thi triển khinh công, Hà Duyệt bị thanh niên kia ôm thực mau đuổi kịp bước mấy nữ nhân y phục trắng kia, dừng lại ở một mảnh rừng dày đặc, ẩn nấp hơi thở nghe đám nữ nhân kia đàm luận.
“Gặp mặt ở địa điểm này?”
“Ân, Lạc di không ở đây, vậy tự chúng ta đi làm, các ngươi đi thiêu lương thực địch, ta cùng Mộng Nhi đi hộ tống lương thảo.”
Bốn nữ nhân ăn ý tách ra, Hà Duyệt nghe xong tức giận, đúng là đám hỗn đản không biết xấu hổ, dám thiêu lương thực....
“Hiện tại bọn chúng tách ra hành động, chúng ta cũng tách ra hành động đi.”
Hà Duyệt nhìn về phía thanh niên kia, “Ngươi rốt cuộc gọi là gì? Hiên Viên Tử Hằng không phải hiện tại đang làm Hoàng Đế Thanh Loan Quốc sao?”
“Ngươi có thể rõ ràng thân phận của hắn vậy chắc chắn ngươi thân phận cũng chẳng tầm thường.”
Gia hỏa này thế nào lại đổ câu hỏi lên đầu hắn rồi, thanh niên kia đứng lên, mang áo choàng vào, nói: “Ta đi giải quyết hai người kia, người đuổi theo hai bọn họ bất quá.... Ngươi hoài hài tử phải cẩn thận, rốt cuộc lương thảo đối với bọn họ mà nói rất quan trọng, chờ ta giải quyết hai ả kia sẽ tới hỗ trợ ngươi.”
Thanh niên nói xong vèo cái liền biến mất vô tung vô ảnh, Hà Duyệt run rẩy khóe miệng vài cái, vội vàng hướng sâu vào rừng câu đi đến, cũng thật cẩn thận truy tìm hai nữ nhân đi hộ tống lương thảo.
Có lễ hai nữ nhân đi phái trước kia võ công cũng không cao bằng không làm sao có thể không phát hiện phía sau có người theo dõi được, cũng có lẽ do đã chạm mặt nên cũng không có chú ý tới Hà Duyệt.
“Chúng ta là người của chủ công phái tới.”
Xốc cổ áo lên lộ ra hình xăm hắc mai, đối phương gật đầu nói: “Ân, các ngươi đi theo ta.”
Mấy binh lĩnh ăn mặc phục sức Thanh Loan Quốc nhìn nhìn khắp nơi, sau đó dẫn hai người Lạc Hoa Cung qua sông, tiến vào một rừng cây khác. Hà Duyệt trong lúc đối phương bắt đầu qua sông mới khởi động bước chân, dẫm lên nước sông lạnh băng, băng qua sông rồi cũng tiến vào rừng cây kia.
Trong rừng cây cực kỳ quỷ dị, Hà Duyệt thật sự rất cẩn thận mới đến được cuối rừng, nhìn thấy đỉnh lều trại, Hà Duyệt vội vàng đè thấp dáng người, tránh ở sau một cây đại thụ.
Không nghĩ tới dau phiến rừng này lại là quân doanh của địch! Không đúng a! Nơi này không phải là thổ địa của Huyền Minh Quốc sao? Chẳng lẽ đây chính là mưu kế giảo hoạt của tên quốc sư kia, tính toán nội ứng ngoại hợp bóp chết quên Huyên Minh?
Nghĩ đến sự tình này có thể phát sinh, Hà Duyệt nhịn không được lạnh run, Viên Cẩm Hồng cái lão cáo gì kia, lão tử nhất định không để ngươi thực hiện được! Hà Duyệt vuốt vuốt cái bụng nhô lên, từ trong lòng ngực lấy ra một cây trúc vang, đây là Ngô Quý trước khi đi đã đưa cho hắn để phòng thân, không nghĩ tới bây giờ lại có tác dụng.
“Hài tử, ngươi phải bảo vệ phụ thị a!” Hà Duyệt vuốt bụng, hít sâu một hơi theo sau nhìn nhìn bốn phía, tìm một chỗ không có người phát hiện tiếp các quân doanh.
Tuần tra qua lại có rất nhiều người, Hà Duyệt nhìn nhìn không trung, hành động ban ngày sẽ bị phát hiện, Hà Duyệt liền thối lui đến địa phương an toàn, chờ đến ban đêm rồi hành động sau.
Không trung thực mau tối sầm xuống, Hà Duyệt đã hoàn toàn xem nhẹ chuyện chính mình mang thai, lặng lẽ đi đến gian phòng chứa lương thảo, chờ mấy người tuần tra kia rời đi Hà Duyệt mới rút ra một cây trúc vang phóng hỏa rồi ném mạnh vào lều lương thảo.
“Ai?” Bính lính thấy trong màn đêm xuất hiện ánh đuốc lập tức quay đầu lại hét, “Người tới, địch tập kích, mau tới, lương thảo cháy rồi!”
Lửa lớn không lưu tình chút nào thiêu đốt toàn bộ quân lương, binh lính vội vàng dập tắt, Hà Duyệt vội vàng chạy trốn.
“Đứng lại!” Hai nữ tử Lạc Hoa Cung thi triển khinh công chính mình ngăn chặn Hà Duyệt, một nữ tử nhìn thấy Hà Duyệt, kinh ngạc hô: “Thế nhưng là ngươi...”
Một cái khác cũng phát hiện Hà Duyệt là nữ nhân bọn họ gặp được ở khách điếm, lập tức rút kiếm trong tay, “Hoài hải tử lại dám làm liều, chúng ta quả thật đã xem nhẹ ngươi rồi!”
Hà Duyệt đối mặt với người Lạc Hoa Cung, không có một tia biểu cảm, thân thể lùi lại phía sau, sờ sờ lên bụng có điểm đau đớn, nói: “Người Lạc Hoa Cung, ta thật là xem thường các ngươi.”
“Ngươi nếu đã biết chúng ta là người Lạc Hoa Cung còn dám một mình chạy vào?”
“Ha hả, Lạc Hoa Cung các ngươi không phải là mật thám Thanh Loan Quốc sao? Đừng nói tốt như vậy chứ!”
Hai nữ tửu nghe Hà Duyệt nói vậy sắc mặt hóa ám trầm, trong nhóm binh lính đuổi theo có vị dẫn đầu nói: “Huyền Minh Quốc hết người hay sao lại sao một nữ tử mang thai tới đây phá hoại?”
“Lửa lớn nhanh như vậy liền dập tắt sao? Thật đáng tiếc!” Hà Duyệt trào phúng, mới người nhìn nhìn, ngay sau đó nói: “Bị các ngươi phát hiện, thật không may mắn, bất quá nếu các ngươi ngươi đều đã đến đây, vậy để ta tiễn các ngươi đoạn đường này.”
Mọi người hoàn toàn không biết Hà Duyệt đang nói cái gì, hai nữ tử Lạc Hoa Cung thấy sự tình không bình thường cho nhau cái liếc mắt, cùng nhau rút kiếm lập tức hướng Hà Duyệt đâm tới.
Hà Duyệt nắm trên tay bùn đất phất qua hai vị nữ tử kia, hai ả liền lui lại mấy bước, thấy Hà Duyệt chạy trốn cả giận nói: “Muốn chạy trốn?” Một thanh đao nhỏ bay về phía Hà Duyệt, cũng không biết có phải hài tử trong bụng cảm nhận được phụ thị mình gặp nguy hiểm hay không, hung hăng đạp một chân. (*Hay lắm con trai!)
“Tê...” Hà Duyệt đau đớn ngồi xổm xuống, tránh thoát được công kích của địch nhân, sau đó quay lại nhìn một đám người muốn đuổi theo mình liền cắn răng chạy về mảnh rừng rậm.
Đi vào rừng cây bên cạnh, Hà Duyệt lạp tức đứng lại xem xét, lấy từ trong tay áo ra thêm một cây trúc vang hướng cây đuốc bật lửa ngay sau đó hướng người đang đuổi theo mình ném tới.
“Bùm!”
“A!!!!!”
Tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, Hà Duyệt nhanh chóng vứt bỏ cây đuốc trong tay, dựa vào cảm giác hướng vào trong rừng chạy tới, dồn dập chạy trốn, gai cắt qua gương mặt, đụng vào thân cây, Hà Duyệt cũng không dám dừng lại thở dốc mà kêu đau, ôm bụng tiếp tục chạy.
Không biết đã chạy bao lâu, khi Hà Duyệt cảm giác như mình không nghe được âm thanh nữa, mới dừng lại dựa vào rừng cây thở dốc. Ư...Đau quá.... xem ra chính mình sơ suất quá, nếu Lãnh Diệc Hiên biết chính minh làm chuyện này khẳng định sẽ hung hăng mắng mình mất.
Nhưng mà hiện tại làm cũng đã làm rồi, hắn chỉ hy vọng cái bụng đau âm ỉ có thể dừng lại. Cắn cánh tay, tận lực không cho chính mình phát ra âm thanh thống khổ, trấn an bụng, trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại bảo hài tử ngoan ngoãn nào, bỏ đi áo dài đã rách nát, chỉ phủ lên một kiện áo choàng, trong gió lạnh chịu đựng đau đớn chạy tiếp.
“Chi!”
Vỗn dĩ muốn hôn mê Hà Duyệt lập tức thức tỉnh, cảnh giác nhìn bốn phía, sẽ không xui xẻo như vậy đi! Có thể đuổi tới nơi này rồi? Chẳng lẽ hắn cục diện đã định?
Hà Duyệt ngừng thở, nằm im dười gốc cây, nghe thấy thanh âm côn trùng kêu vang trong rừng cây, không biết có phải vì quá mệt mỏi không mà Hà Duyệt cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, không trung đã sáng lên, nghe ở phía xa là tiếng la cùng tiếng đánh nhau Hà Duyệt vội vã đứng dậy.
“Đông!”
“Đau quá!” Hà Duyệt sờ sờ cái trán chính mình, theo sau vô lực dựa vào gốc cây, hắn không nghĩ mình hiện tại lại suy yếu tới như vậy, nhay cả đứng cũng khó khăn.
Kỳ thật nếu Hà Duyệt thấy gương mặt của chính mình hiện tại nhất định sẽ bị hù chết, so với quỷ còn khủng bố hơn, một tia huyết sắc cũng không có, tiếng hít thở suy yếu giống như mấy người bệnh nặng sắp chết a.
Hà Duyệt biết thân thể chính mình hiện tại thực không xong rồi, từ tối qua đến giờ liều mạng chạy trốn, cùng ở dưới cái rét lạnh một đêm, hiện tại đứng dậy nổi mới là kỳ tích.
“Bàng đát!” “Lạch cạch!”
Thanh âm đánh nhau làm Hà Duyệt thanh tỉnh chính mình hiện tại đứng ở nơi không an toàn, tháo chiếc trâm cố định tóc tán loạn ra, khoác tóc dài trên vai nghiêng ngả ra khỏi cánh rừng.
Không biết đi qua bao lâu nhìn thấy một sườn dốc, Hà Duyệt nỗ lực bò lên đi, nhìn thấy Huyền Minh Quốc kỳ sừng sững uy vũ trong gió, trận thé thiên quân vạn mã cùng tiếng nổ rung trời làm Hà Duyệt biết mình đến Huyền Minh doanh trại rồi.
Hà Duyệt ngồi dưới đất, trải qua mấy tháng, hài tử cũng hơn sáu tháng rồi, trèo đèo vượt núi, gian nguy trùng điệp, cuối cùng cũng tới rồi.
“Diệc Hiên...”
Nghỉ ngơi một chút, Hà Duyệt lại lần nữa đứng lên, tiến vào nơi Huyền Minh Quốc trấn thủ, vạn quân tướng sĩ đang ở phía chiến trường đánh chém anh dũng chỉ để lại mấy ngàn người trấn thủ binh mã.
Hà Duyệt cũng không rõ ràng lắm Lãnh Diệc Hiên có thể hay không ở chỗ này nhưng hắn hiện tại cần vào doanh trại mới có thể bảo toàn được hài tử trong bụng.
Cũng không biết có phải phụ tử thiên tính hay không, tiểu hài tử vậy mà lúc này nhảy loạn kịch liệt làm Hà Duyệt kịch liệt đau đớn, Hà Duyệt lập tức chạy đến doanh trướng nhịn không được quỳ xuống hô: “Thao, ngươi cũng học được thời điểm lăn lộn a, tê... ư...”
“Ai?”
Binh lĩnh phát hiện một người xuất hiện ở lãnh địa của bọn họ, còn là một người mang thai đầu tóc tán loạn, mấy binh lĩnh không dám sơ suất, cầm đao kiếm quát: “Ngươi là ai? Dám tự mình xông vào quân doanh, người tới, bắt lại.”
“Chuyện gì mà ầm ĩ thế?”
“Lý phó úy.” Binh lính chắp tay thỉnh an, “Lý phó úy, chúng ta phát hiện một người khả nghi.”
“Người khả nghi?” Lý Thông (*Á đù) tiến lên nhìn Hà Duyệt, Hà Duyệt đầy mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn Lý Thông, không quen biết, nhưng cũng không quản nhiều chuyện như vậy hỏi: “Xin hỏi Hoảng Thượng có ở chỗ này không?”
“Hoàng Thượng?” Lý Thông lập tức nghiêm túc lên, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta...” Hà Duyệt che lại bụng, ngồi dưới đất, vô lực nói: “Ta là Huyền Minh Quốc Tuệ... Tuệ Thần.”
Tuệ Thần! Lý Thông nghe thấy lời này của Hà Duyệt liền bị dọa sợ, Tuệ Thần ai mà chẳng biết, là Hoàng Thượng nam thị chính xác mà nói chính là người được Hoàng Thượng sủng ái nhất, vì cái gì lại ở chỗ này? Còn mang thai... “Mau đi bẩm báo Hoàng Thượng!”
Nghe thấy Lý Thông nói, Hà Duyệt hít một ngụm khí, Lãnh Diệc Hiên ở chỗ này, hắn ở chỗ này.... Lý Thông tiến lên đỡ lấy Hà Duyệt, Hà Duyệt cảm kích hướng hắn cười, nhưng thực mau, “Đau quá...”
“Tuệ Thần, người người sao vậy? Người tới, mau tới đây!”
Hà Duyệt chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đến chết đi sống lại thế này, lúc này hài tử trong bụng không ngừng xao động làm hắn cảm nhận được, loại kịch liệt phản khán này.... không phải là muốn sinh chứ?
Hà Duyệt thống khổ như vậy đương nhiên cũng làm mấy người xung quanh hoảng sợ, khẩn trương không thôi.
“Hoàng Thượng, trúc vang giống như đưa than sửi ấm cho ngày tuyết rơi vậy, Thanh Loan Quốc đã bị quân của chúng ta đẩy lùi ba dặm rồi.”
“Không sai, Hoàng Thượng, trúc vang chính là vũ khí kinh người, không biết cao thủ nào ra tay cứu giúp vậy?”
Lãnh Diệc Hiên nghe mấy vị tướng quân nói vậy nhịn không được gợi lên khóe môi, vị cao thủ này chính là người hắn ngày đêm tưởng niệm a.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng ta phát hiện một kẻ khả nghi, hắn tự xưng là Tuệ Thần.”
Lều trại lập tức yên lặng không một tiếng động, Tiêu Sở Nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên sỡm đã không còn bình tĩnh, lập tức nhanh chóng nện bước xông ra ngoài, vọt tới phía Hà Duyệt không ngừng kêu đau đớn.
Hà Duyệt nỗ lực trấn an bụng mình, hy vọng bánh bao trong bụng không lăn lộn nữa, hắn còn không ngờ Diệc Hiên đã đến, ai ngờ....
“Duyệt...”
Một tiếng Duyệt kinh động mọi người, Lý Thông cũng những binh lính khác nhanh chóng rời đi, Hà Duyệt cũng qên mất đau đớn, chật vật nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên đang chạy tới.
Hắn gầy, đây là ý niệm đầu tiên của hai người gặp lại, Hà Duyệt gợi lên tươi cười nhàn nhạt, “Diệc Hiên....cuối cùng cũng...nhìn thấy ngươi.”
Mang theo tươi cười vào trong hôn mê làm Lãnh Diệc Hiên sợ tới mức tim ngừng đập, đỡ lấy Hà Duyệt, “Duyệt, Duyệt, ngươi tỉnh tỉnh lại, truyền Thái y, đem tất cả Thái y đến đây cho trẫm!”