“Hiên Viên Triệt tới Phục Tương Thành?”
Tôn Đạo Toàn không nghĩ tới Hà Duyệt sẽ trức tiếp nói câu này, vội vàng cúi đầu trả lời: “Đúng vậy, lần này Thanh Loan Quốc phái sứ thần tới chính là Đoan Vương điện hạ.”
Hiên Viên Triệt tới Huyền Minh Quốc, nói như vậy thì Viên Cẩm Hồng đã trốn tới đây rồi, Hà Duyệt nhịn không được nắm tay thật chặt.
“A, chủ tử, tay người đổ máu!”
Hà Duyệt cúi đầu nhìn thấy ngón tay mình bị lưỡi kiếm không cẩn thận cắt phải một đường, máu chảy ra, Hà Duyệt lau đi, “Không sao, chỉ là miệng vết thương nhỏ.”
“Chủ tử cũng không nên coi khinh miệng vết thương nhỏ này.” Thải Hà vội vàng hướng Hà Duyệt vào nội điện, ra cửa kêu: “Tử Ngọc, Tử Ngọc!”
Tử Ngọc tiến vào nội điện, “Làm sao vậy?”
“Chủ tử bị thương, đi lấy thuốc mỡ tới.”
Tử Ngọc lúc này mới chú ý tới trên tay Hà Duyệt có một vết thương do vật nhọn căt, vội vàng xoay người đi lấy thuốc mỡ, Hà Duyệt cảm thán: “Thải Hà, ngươi quá đại kinh tiểu quái rồi a, chỉ là một vết thương nho nhỏ thôi, có chút máu không đáng ngại.” (*Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé to, quan trọng hóa vấn đề đó mấy bạn)
“Chủ tử hiện tại mang thai, là thời điểm không nên thấy máu, đối với hài tử trong bụng bất lợi, không được, nô tỳ vẫn là đi ngao cho chủ tử một chén canh bỏ huyết uống.”
Thải Hà hấp tấp thối lui, Hà Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu nhịn miệng vết thương trên tay, còn toát ra một tia máu màu đỏ đen, nhịn không được nhíu mày, “Máu này sao lại màu đỏ đen?”
Hà Duyệt đứng dậy đi lấy khăn, lau vết máu lên khăn ngay sau đó mở khăn lụa ra, không phải máu đỏ, vẫn là đỏ đen, này phản phất giống như là....
Sẽ không đi! Sẽ không bị vận cứt chó bám thân đi! Chỉ là màu đỏ đen, không đải biều cho chuyện... Hà Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía bồn lâu lam hoa bên cửa sổ, nhăn chặt mi, đứng một hồi mới tới bên cạnh cây lâu lam hoa, vươn tay còn chưa kịp động vào, lá cây màu xanh kia liền nhanh chóng biến thành màu đỏ làm Hà Duyệt sợ ngây tại chỗ.
-------
“Hoàng Thượng nếu tìm ra tung tích của Viên Cẩm Hồng, làm phiền người báo cho ta biết.”
Lãnh Diệc Hiên gật đầu, “Yên tâm, ta đã đáp ứng ngươi, thi thể Viên Cẩm Hồng tùy ngươi xử trí.”
Hiên Viên Triệt gợi lên khóe miệng gật đầu, Lãnh Diệc Hiên thấy Tôn Đạo Toàn đi vào, hỏi: “Vinh Thần nhận được rồi?”
“Hồi Hoàng Thượng, Vinh Thần chủ tử đã nhận được đoạn đao, còn sai nô tài thay người cảm tạ Đoan Vương điện hạ đã tặng lễ.” Ngoài việc mang cống phẩm qua, Hiên Viên Triệt còn cho Hà Duyệt một thanh đoản kiếm, kiếm này không này mà rất nhẹ, thích hợp cho Lân nhi sử dụng.
“Kiếm kia chính là một lần ta vô tình tìm được, Vình Thần có thể thích liền tốt rồi.” Hiên Viên Triệt nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, “Nghe nói Vinh Thần mang thai đã chín tháng?”
“Không sai.”
Lãnh Diệc Hiên than thanh trả lời làm Hiên Viên Triệt nghe được một tia manh mối, “Hoàng Thượng chính là đang lo lắng dị biến ở Lân nhi?”
“Không thể không nói, ngươi rất lợi hại.” Lãnh Diệc Hiên nói.
“Lân nhi mang thai vốn không dễ dàng, hơn nữa Vinh Thần ở nhân gian chịu không ít cực khổ, Hoàng Thượng lo lắng là đương nhiên.” Hiên Viên Triệt đứng dậy đến gần Lãnh Diệc Hiên, nghiêm túc nói: “Diệc Hiên, là bạn bè, ta nhắc nhở ngươi một câu, mọi chuyện phải cảnh giác cho thỏa đáng.”
Lãnh Diệc Hiên biết rõ Lân nhi của mình đang gặp nguy hiểm, trăm năm qua chưa từng có Lân nhi nào mang thai, nên đối mặt với dị biến này ai cũng khẩn trương, cho dù là Hiên Viên Triệt gặp mặt Hà Duyệt bất quá chỉ hai lần cũng không dám nói đến vấn đề nhạy cảm này.
Hiên Viên Triệt vì không để Lãnh Diệc Hiên thêm phiền lòng, dời đề tài, nói một ít chuyện Tử Mạch Quốc, có khi còn xả trên người Lãnh Vân Diệu, làm Lãnh Vân Diệu vẫn luôn diện vô biểu tình bên cạnh Tiêu Sở Nhiên rất xấu hổ.
Có lẽ là tâm huyết dâng trào, Hiên Viên Triệt nói giỡn một hồi, gợi lên nụ cười ý vị thâm trường, nói: “Ngeh nói Vinh Thần thực lo lắng hôn sự của Tiêu đại nhân, không biết Tiêu đại nhân đã có ý trung nhân hay chưa?”
Đột nhiên xả đến trên người Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Sở Nhiên nhướng mày không biết nên trả lời thế nào, Lãnh Vân Diệu bên cạnh liếc mắt trừng Hiên Viên Triệt một cái, Lãnh Diệc Hiên dời tầm mắt cười hai tiếng, nhìn Tôn Đạo Toàn từ bên ngoài đi vào, hỏi: “Chuyện gì?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Sở Hà đại nhân cầu kiến.”
Sở Hà? Lãnh Diệc Hiên nhìn Lãnh Vân Diệu, mấy người đều đình chỉ ý cười, Hiên Viên Triệt phát hiện sự tình không thích hợp, liền nói: “Hoàng Thượng có việc, vậy bản vương cáo lui trước.”
“Không ngại, không phải là đại sự gì, tuyên Sở Hà vào.”
Sở Hà vội vội vàng vàng tiến vào Ngự Thư Phòng, liếc nhìn Hiên Viên Triệt một cái, ngay sau đó chắp tay nói: “Hoàng Thượng, thần có chuyện muốn bẩm báo.”
“Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?”
“Là liên quan đến án tửu của Vương Ngọc.”
Vương Ngọc, Lãnh Diệc Hiên nghe đến cái tên này sắc mặt liền thay đổi, Sở Hà thế nhưng không để ý, nói: “Thầm hôm qua may mắn từ bạn bè canh tuần trong cung tìm được một mảnh lá lâu lam hoa.”
Lâu lam hoa, mọi người nghe thấy cái tên này sắc mặt đều nghiêm trọng, Lãnh Diệc Hiên nhíu mày nhìn Sở Hà hội báo, “Thần vốn vô tình đem chiếc lá đó đi nghiệm thi, lại vô tình mang đến kết quả, thế nhưng lá cây lại hóa đỏ.”
“Vương Ngọc không phải là bị ám sát mà chết sao?” Tiêu Sở Nhiên hỏi.
“Là như thế không sai, bất quá thần cho rằng, Vương Ngọc rất có thể trước khi bị người ám sát, đã trúng độc, mà lúc chết cũng là giai đoạn độc phát.”
“Trúng độc?” Lãnh Diệc Hiên phản bác, “Sở Hà, ngươi lúc trước không phải nói Vương Ngọc không trúng độc sao?”
“Vâng, thần lúc trước cho rằng như vậy, bất quá hôm qua thần nghe một người bạn ở giang hồ nói có một loại độc, không màu không vị, vô thanh vô tức, có thể làm người trúng độc không hề hay biết mà bị bào mòn chết dần, cũng không dễ dàng khiến người khác phát hiện.”
“Thế gian này lại có loại độc lợi hại như vậy?” Tiêu Sở Nhiên không tin.
“Có.” Hiên Viên Triệt nghiêm túc nói: “Sở đại nhân nói loại độc này bản vương có biết, độc này thế gian hiếm thấy, trừ bỏ lâu lam hoa có thể phát hiện ra, vạn vật khác không thể nghiệm ra loại độc này.”
“Là cái gì?”
Hiên Viên Triệt nhìn Lãnh Diệc Hiên, “Diêm tiếu.”
“Diêm tiếu?” Tiêu Sở Nhiên nhìn về phía Lãnh Vân Diệu, “Đây là loại độc gì?”
Lãnh Vân Diệu lắc đầu, “Bản vương nghe qua không ít độc nhưng chưa từng biết về Diêm tiếu này.”
“Đây là độc vật tự tay Lạc Hoa Cung cung chủ chế ra, các ngươi không biết cũng là đương nhiên.”
Lạc Hoa Cung, Lãnh Diệc Hiên nghe thấy cái tên này liền lạnh sắc mặt, cực độ khó coi, Lãnh Vân Diệu cũng mất sắc mặt, hỏi: “Ý của ngươi là, có người Lạc Hoa Cung tiến vào Phục Tương Thành, còn có thể là phi tử của Hoàng Thượng, vậy loại độc này...”
Hiên Viên Triệt trầm mặc không đáp, nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên lúc này hận không thể đem toàn bộ người liên quan đến Lạc Hoa Cung giết hết, dám tiến vào hậu cung, Viên Cẩm Hồng, ngươi quả thật đủ thủ đoạn!
“Hoàng Thượng, không hay rồi, Hoàng Thượng...”
Tiểu Toàn Tử vội vàng vọt vào dọa cho mọi người bên trong nhảy dựng, Tôn Đạo Toàn vội mắng: “Chuyện gì kinh hoảng như vậy, không biết Hoàng Thượng đnag nghị sự sao?”
Tiểu Toàn Tử nhanh chóng quỳ xuống mặt đất, sợ hãi xin tha nói: “Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội, nô tài có việc gấp cần bẩm báo.”
“Nói!”
Tiểu Toàn Tử run rẩy nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, chủ tử hộc máu hôn mê bất tỉnh rồi, hiện tại Lý Thái y đã qua, nói.... nói tiểu hoàng tử....”
Hà Duyệt xảy ra chuyện làm mọi người chấn động, Lãnh Diệc Hiên khiếp sợ nhanh chóng ly khai Ngự Thư Phòng, mặt sau Lãnh Vân Diệu, Tiêu Sở Nhiên, Hiên Viên Triệt cùng Sở Hà nhìn nhau, ngay sau đó Lãnh Vân Diệu hỏi: “Vình Thần vì sao lại hộc máu?”
“Hồi Vương gia, nô tài cũng không biết, chỉ biết là, chủ tử nhìn lâu lam hoa, toàn bộ sắc mặt khó coi đến cực điểm sau đó liền xông ra một ngụm máu đen.”
“Ngươi nói máu đen!” Hiên Viên Triệt kích động hô.
Tiểu Toàn Tử run rẩy toàn thân nói: “Vâng, là máu đen.”
Hiên Viên Triệt nắm chặt tay, “Hiện tại cần mau chóng tới Mai Hương Điện, Vinh Thần có khả năng trúng độc, hơn nữa còn có thể là Diên tiếu.”
“Trúng độc!” Tiêu Sở Nhiên nghe thấy lời này thật không thể bình tĩnh, lập tức chạy ra Ngự Thư Phòng, theo sau là Lãnh Vân Diệu, Sở Hà mời Hiên Viên Triệt đi trước rồi mới nhanh chóng chạy đi, mà lúc này Mai Hương Điện chính là một mảnh gà bay chó sủa, lòng người run sợ...
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Nô tài cung nữ toàn bộ quỳ trên mặt đất, Lãnh Diệc Hiên làm lơ, lập tức hướng nội điện Mai Hương Điện đi đến, “Duyệt, Duyệt Nhi...”
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Lý Minh, tình hình Vinh Thần như thế nào?”
Lý Minh nhanh chóng quỳ trên mặt đất, cúi đầu sợ hãi, nói: “Thỉnh Hoàng Thượng tha tội, lão thần tra không ra nguyên nhân bệnh.”
Mấy chữ tra không ra này thiếu chút nữa chọc cho Lãnh Diệc Hiên một chưởng đánh chết Lý Minh, nhìn Hà Duyệt sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dừng trên nguwoif Tử Ngọc, Tử Ngọc quỳ xuống, “Hoàng Thượng thứ tội!”
“Một đám phế vật!” Lãnh Diệc Hiên rống xong cầm lấy tay Hà Duyệt, kêu: “Duyệt, ngươi tỉnh tỉnh.”
Một chút phản ứng cũng không có, Lãnh Diệc Hiên đen mặt, quát: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các ngươi như thế nào chiếu cố chủ tử?”
“Hoàng Thượng tha tội!”
“Tha tội? Vinh Thần nếu xảy ra chuyện gì các ngươi toàn bộ phụng bồi hắn về cửu tuyền!” Lãnh Diệc Hiên rất ít khi mất bình tĩnh, chính là hôm nay vừa thấy liền minh bạch sức nặng của Vinh Thần trong lòng Hoàng Thượng là bao nhiêu.
Tiêu Sở Nhiên cùng Lãnh Vân Diệu tiến vào, thấy Lãnh Diệc Hiên lửa giận thấu trời cùng tất cả mọi người quỳ đầy đất, Tiêu Sở Nhiên biết, chuyện lớn rồi!
Vội vàng tiến lên nhìn Hà Duyệt sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, khẩn trương nhìn về phía Hiên Viên Triệt, “Duyệt Quân hắn có phải hay không trúng độc?”
Lãnh Diệc Hiên nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt tiên lên nói: “Hoàng Thượng, xin thứ cho thần vô lễ.”
Lãnh Diệc Hiên gật đầu, Hiên Viên Triệt duỗi tay bắt mạch, đại khái qua một khắc, Hiên Viên Triệt thay đổi sắc mặt, ngay sau đó từ tay áo lấy ra một lọ thuốc, bên trong lấy ra một viên đan dược, đút cho Hà Duyệt, nói: “Hoàng Thượng, Vinh Thần xác thực trúng độc, hơn nữa trúng độc còn rất sâu, tuy thời sinh mệnh có thể lâm nguy, hơn nữa hoàng tử đã chín tháng, nếu lúc này dị biến..”
Lãnh Diệc Hiên đen mặt, duỗi tay đem bình hoa xinh đẹp đánh nát, thanh âm rách nát làm cho đám cung nữ nô tài càng thêm sợ hãi.
Lãnh Diệc Hiên nhìn chằm chằm bồn lâu lam hoa đã hóa thành màu đỏ bắt mắt, giận dữ hét: “Cút, đều cút hết cho trẫm.”
Cung nữ nô tài toàn bộ rút lui, Hà Duyệt chậm rãi mở mắt, thấy Lãnh Diệc Hiên tiều tụy thương tâm, nhẹ gọi: “Diệc Hiên...”
“Duyệt!”
Tiêu Sở Nhiên thấy Hà Duyệt tỉnh, cao hứng hô: “Đây là tốt rồi sao?”
“Không, độc chưa giải, ta cho Hà Duyệt ăn đan dược chỉ có thể tạm thời hoãn độc tính, muốn giải độc phải tìm sư phụ ta.”
“Sư phụ ngươi không phải là vị được xưng thần y đệ nhất thiên hạ, Công Tôn Trường Nhạc?”
“Không sai.” Hiên Viên Triệt đứng lên, “Thời gian này không cần ăn cơm, cứ uống đan dược này, một ngày một viên, ta tranh thủ ba ngày rồi về.”
Hà Duyệt miễng cưỡng hướng Hiên Viên Triệt cười, “Cảm ơn..”
“Chờ ngươi khỏe lại rồi cảm ơn cũng không muộn.” Hiên Viên Triệt nói xong lời này liền rời khỏi nội điện, biến mất trong sân Mai Hương Điện, Lãnh Diệc Hiên nghiêm trong nói: “Sở Hà, ngươi đi xuống nghiêm tra chuyện này.”
“Thần tuân chỉ.”
Lãnh Diệc Hiên nhìn Lãnh Vân Diệu một cái, Lãnh Vân Diệu gật đầu, lôi kéo Tiêu Sở Nhiên rời khỏi Mai Hương Điện, lưu lại Hà Duyệt cùng Lãnh Diệc Hiên hai người, Lãnh Diệc Hiên ôm chặt Hà Duyệt, nói: “Thực xin lỗi.”
“Duyệt, ngươi sẽ không có chuyện gì.”
Hà Duyệt mỉm cười một tiếng, thật là vận cứt chó mà! Nếu trở về hiện đại hắn nhất định phải đi mua một tờ vé số. Bất quá, vì không để Lãnh Diệc Hiên lo lắng, vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt, nhắm mắt, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
(* Không cần ta nói các nàng cũng biết là biến này to, ráng hết biến này nữa thôi ta hứa!)