Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 114: Chương 114: Chương 113




Đầu tháng tư, trời nổi mưa phùn, trong Hạ Hà Điện, Từ Tuệ đang đứng trước mặt cây đào, mỉm cười động vào những cánh hoa phấn nộn.

“Chủ tử!”

Cánh hoa rơi xuống, đóa hoa tàn khuyết làm Từ Tuệ hết sức phẫn nộ, nhìn về phía cung nữ đang tiến đến, “Một chút quy củ cũng không có!”

“Chủ tử tha mạng, chủ tử tha mạng...” Cung nữ quỳ xuống đất xin tha, Từ Tuệ lấy lại tư thái, dò hỏi: “Chuyện gì?”

“Hồi chủ tử, Mai Hương Điện vừa truyền đến tin tức, nói, nói Vinh Thần bình an vượt qua thời kỳ nguy hiểm, độc cũng được Đoan Vương điện hạ giải hết rồi.”

“Ngươi nói cái gì!” Từ Tuệ trừng lớn mắt, không thể tin được những gì mình nghe được, giải độc? Sao có thể, kia chính là... “Ngươi xác thực Vinh Thần không có chuyện gì?”

“Nô tỳ tuy không nhìn thấy nhưng nhìn Mai Hương Điện một mảnh vui mừng, ngay cả Hoàng Thượng cũng lộ ra tươi cười hạ ban không ít hàng tốt, hẳn là không giả.”

“Bang!”

Những cánh hoa đào mạnh mẽ rơi xuống tản mạn trên mặt đất, toàn bộ cung nữ quỳ xuống, Từ Tuệ phẫn nộ nói: “Hắn như thế nào có thể bình an, bản cung trăm phương ngàn kế...” Nhất định không phải sự thật, hắn sao có thể sống sót!

Từ Tuệ đối với việc Hà Duyệt an toàn rất phẫn nộ, nắm chặt tay, tay kia vẫy vẫy nô tỳ bên cạnh, ở bên tai nói thầm gì đó rồi nhìn thị nữ kia thỉnh an rời đi.

Từ Tuệ trở lại nội điện, bảo đi áo khoác lụa mỏng bên ngoài, một thân trang phục hồng phấn đi ra sau tấm bình phong.

“Tìm ta có chuyện gì?”

“Bản cung vừa mới thu được tin tức, nói Hà Duyệt còn sống, ngươi dùng độc rốt cuộc kiểu gì vậy?”

Hắc ảnh sau bình phong nắm chặt tay, “Ngươi nói hắn còn sống là sự thật?”

“Bản cung an bài nội tuyến trong Mai Hương Điện, sao có thể là giả!”

“Ngươi thế nhưng an bài nhãn tuyến?”

Từ Tuệ cười lạnh một tiếng, “Yên tâm, bản cung đều có chừng mực, bản cung hiện tại muốn biết tiện nhân kia có thực sự tốt hay không.”

“Hiện tại Mai Hương Điện cao thủ nhiều như mây, ta muốn đi vào rất khó.”

“Bản cung cũng không trông cậy vào ngươi.” Từ Tuệ lạnh lùng cười cười, “Yên tâm, có người so với ta còn gấp hơn, nếu hắn thật đúng còn sống, vậy thì làm hắn đau đớn đến chết không chỗ chôn thân!”

Từ Tuệ phẫn nộ nhìn hắc ảnh đằng sau bình phong chờ nửa ngày vẫn không thấy đối phương trả lời, khi Từ Tuệ lại muỗn mở miệng, hắc ảnh mới nói: “Mệnh hắn sớm hay muộn ta cũng thu vào túi thôi.”

Từ Tuệ nghe xong lời này ý vị thâm trường cười cười, “Như thế mới tốt, bản cung tin tưởng có quốc sư đại nhân ngươi giúp đỡ, Hà Duyệt kia có chạy đằng trời, ha ha ha...”

Từ Tuệ điên cuồng cười, hắc ảnh dừng lại một chút rồi biến mất trong Hạ Hà Điện.

----- Hòa Hương Viên-----

“Ngươi nói cái gì, Hà Duyệt hắn...”

“Tịch Tần ăn nói cẩn thận.”

Tưởng Di liếc nhìn Liễu Lam Nhi một cái, theo sau thở dài một hơi, đối với tỳ nữ phất phất tay, chờ mấy người xung quanh đều lui hết mới phẫn hậ nói: “Vì cái gì hắn nhịn được a?”

“Chỉ có thể nói là tiện nhân kia mệnh còn dài.” Liễu Lam Nhi châm chọc cười, nhìn Tưởng Di, Tưởng Di xoay chuyển tròng mắt, mỉm cười nói: “Nói vậy tỷ tỷ có ý tưởng đi.”

“Muội muội nói đùa, bản cung làm gì có ý tưởng, Vinh Thần bình an là chuyện tốt a.”

Tưởng Di châm chọc cười, “Tỷ tỷ, nơi này bốn bề vắng lặng, người mắt sáng không nói tiếng lóng, người cũng biết Hà Duyệt kia còn sống có ý nghĩa gì?” Liễu Lam Nhi bình tĩnh uống trà, Tưởng Di cũng không vội không chậm nói: “Không nói đến ảnh hưởng đến địa vị của tỷ tỷ như thế nào, chuyện Vương Ngọc...”

Liễu Lam Nhi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Tưởng Di, “Tưởng Di, ngươi cho rằng ngươi làm cái gì bản cung không biết?”

Tưởng Di mất đi tươi cười, sắc mặt có chút tái nhợt, bất quá thực mau giả dối tươi cười, “Từ Tuệ, ta có thể làm được cái gì, bất quá là bất mãn người nọ thôi, người cũng nhìn thấy hiện tại hắn địa vị tối cao, một khi hạ sinh hoàng tử, chúng ta...”

Điểm này đại khái chính là mối hận chung của Liễu Lam Nhi cùng Tưởng Di, bọn họ khổ tâm tận lực sinh hạ hài tử, kết quả sinh ra công chúa không được sủng ái, Lân nhi vốn dĩ khó mang thai, mà sinh hạ tuyệt đối là hoàng tử, một khi hoàng tử xuất thế, Hà Duyệt chính là Quân Thị danh chính ngôn thuận, khi đó, cho dù các nàng có chơi thủ đoạn, cũng chẳng chạm được một sợi lông trên người Hoàng Thượng.

“Từ Tuệ, mặc kệ chúng ta quan hệ xích mích thế nào, nhưng hiện nay nếu chúng ta không liên thủ liền không làm nên chuyện gì.”

Tâm tư Tưởng Di Liễu Lam Nhi làm sao không biết, muốn mượn lần hạ độc này xử quyết luôn Hà Duyệt, đây không chỉ là ý tưởng của mình Tưởng Di, chỉ sợ Đức Phi đạo mạo bên kia cũng vậy, bình tâm tĩnh khí, Liễu Lam Nhi hỏi: “Ngươi có biện pháp?”

Tưởng Di nhẹ cong khóe miệng, đứng lên tới gần bên người Liễu Lam Nhi, nhỏ giọng nói: “Nếu trúng độc, vậy chúng ta....”

“Chủ tử đây là hạ lễ chuẩn bị cho sinh thần của Thái Hậu.” Thải Hà đem một tượng ngọc Quan Âm tinh mỹ lên cho Hà Duyệt xem, Hà Duyệt gật đầu, “Yến hội sinh thần chuẩn bị thế nào rồi?”

“Hết thảy đã làm theo ý của chủ tử.”

Hà Duyệt gật đầu lại nghe Thải Hà nói, Tử Ngọc tiến vào, “Chủ tử đã qua buổi trưa.”

“Nguyên lai đã đến trưa rồi.”

“Chủ tử, Hoàng Thượng đã căn dặn chủ tử không cần quan tâm đến chuyện này mà chủ tử không nghe.”

Sinh thần của Lữ Cơ là Lãnh Diệc Hiên mấy ngày trước nói với hắn, cũng nói việc này sẽ an bài cho Thục Phi nhưng không biết ai thả ra ngoài thị phi nói hắn không thèm quan tâm thế sự, toàn bộ phó thác Thục Phi, thậm chí còn nói có Lãnh Diệc Hiên sủng ái liền không kiêng nể gì, chọc cho Hà Duyệt đập mấy cái ly.

Mẹ nó, nói lão tử mạc kệ đúng không? Lão tử liền làm cho các ngươi xem, vì thế liền làm giản lược chọc cho Lữ Thái Hậu bên kia sắc mặt đều không tốt, hậu cung mấy ngày này bao phủ một tầng quỷ dị.

“Chủ tử chớ để mấy tiểu nhân kia chọc giận hại thân thể, chủ tử yên tâm, Hoàng Thượng sẽ làm mấy kẻ tiểu nhân kia chịu kết cục không tốt.” Thải Hà trấn an nói.

Hà Duyệt cười cười, “Thôi, dù sao đã nhận về tay mình, Thải Hà, Tử Ngọc các ngươi hảo hảo chuẩn bị một chút.”

“Chủ tử yên tâm, nô tỳ sẽ an bài thỏa đáng.”

Hà Duyệt gật đầu sau đó tiếp tục dùng cơm trưa, khi ăn không sai biệt lắm Tiểu Toàn Tử bên ngoài chạy vào, bẩm: “Chủ tử, Chu Thượng Thị cầu kiến.”

Hà Duyệt kinh ngạc, Chu Tử Hoa? Hắn như thế nào đột nhiên lại tới, Hà Duyệt có chút không thể tin được, “Ngươi xác thực là Chu Thượng Thị?”

Tiểu Toàn Tử gật đầu, “Nô tài xác thực là Chu Thượng Thị.”

Thải Hà cùng Tử Ngọc liếc mắt nhìn nhau, Chu Thượng Thị này sao tự dưng tới bái phỏng chủ tử các nàng, nhất thời hai người ăn ý nhíu mày, Hà Duyệt cũng không chú ý tới biểu tình của thuộc hạ mình, kinh hỳ đứng lên, “Mau tuyên.”

“Vâng.” Tiểu Toàn Tử đi ra ngoài, Hà Duyệt được Tử Ngọc đỡ ra chính điện, nhìn thấy Chu Tử Hoa sắc mặt tái nhợt đang tiến vào.

“Tử Hoa.”

Chu Tử Hoa quay đầu lại lập tức hành lễ với Hà Duyệt, “Thần thị tham kiến Vinh Thần.”

“Miễn lễ.” Hà Duyệt tiến lên nâng Chu Tử Hoa dậy, vui mừng cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn gặp ta, ta rất là lo lắng.”

Chu Tử Hoa trong mắt hiện lên một tia kinh dị, ngay sau đó bình đạm nói: “Vinh thần nói đùa, Thần thị chỉ sợ quấy rầy Vinh Thần, liền...”

“Tử Hoa, ngươi khi nào thì cùng ta xa lạ như vậy?”

“Ta...” Chu Tử Hoa vội vàng đứng lên thỉnh an, “Thần thị biết tội.”

Hà Duyệt nhìn chằm chằm Chu Tử Hoa, ngươi cùng ta xa lạ như thế chẳng lẽ cái chết Vương Ngọc là ngươi... Hà Duyệt nhắm mắt lại, mỉm cười nhìn hộp quà màu đỏ, nói: “Đây là ngươi mang tới?”

Chu Tử Hoa nhìn về phía hộp quà, sắc mặt có chút khó coi, nhưng bởi vì sắc mặt của Chu Tử Hoa nãy giờ đều không tốt nên Hà Duyệt không nhìn ra dị thường, “Là...là một chút điểm tâm chính Thần thị làm, mong...mong Vinh Thần chủ tử đừng chê cười.”

“Điểm tâm?” Hà Duyệt mở hộp điểm tâm tinh mỹ ra, cười nói: “Tử Hoa, ta chính là rất ít khi nhìn thấy ngươi làm điểm tâm.”

Chu Tử Hoa hoảng hốt, Hà Duyệt duỗi tay lấy một khối, mỉm cười đối mặt với Tử Hoa, “Có thể ăn được điểm tâm do Tử Hoa làm, Hà Duyệt thật cao hứng.”

Biểu tình ôn nhu, thái độ bất biến, Chu Tử Hoa trong nháy mắt phản phất thấy được nụ cười nhây thơ của Hà Duyệt năm đó, lập tức duỗi tay bắt lấy tay Hà Duyệt, làm điểm tâm không vào miệng được, “Duyệt Quan mới dùng cơm trưa, để chốc nữa lại ăn đi.”

Tay ấm áp, ánh mắt nghiêm túc, Hà Duyệt mỉm cười buông tay ra, đặt miếng điểm tâm vào trong hộp, “Tử Hoa nói đúng, khó có dịp được ngươi làm cho, ta phải chậm rãi thưởng thức.”

Chu Tử Hoa kinh dị, ngay sau đó ánh mắt hạ xuống, thỉnh an nói: “Thần thị thấy thân thể không khỏe, thứ Thần thị rời đi.”

“Không khỏe?” Hà Duyệt duỗi tay cầm lấy tay Chu Tử Hoa, nói: “Tử Hoa, ngươi trước đây cũng không phải là như vậy.... phải chiếu cố tốt bản thân, nếu thiếu cái gì nhất định phải cùng ta nói, ta nhất định giúp ngươi.”

Chu Tử Hoa ngẩng đầy, nhìn Hà Duyệt ôn nhu tươi cười, trong lòng có chút căng thẳng, cúi đầu cắn môi, nhẹ giọng nói: “Thần thị tạ Vinh Thần quan tâm.”

Buông tay ra, Chu Tử Hoa dưới ánh nhìn tươi cười của Hà Duyệt rời, đi, đi qua cửa điện, Chu Tử Hoa tạm dừng một chút, ngay sau đó bước chậm rời đi, Hà Duyệt cũng sau khi Chu Tử Hoa rời đi, lảo đảo ngồi lại trên ghế.

“Chủ tử!”

“Vì cái gì là ngươi, vì cái gì là ngươi!”

Hà Duyệt che mắt lại, nắm chặt tay, Tử Ngọc cùng Thải Hà nhìn nhau, Tử Ngọc thông minh từ trong tay áo lấy ra một cây ngân châm, cắm vào miếng điểm tâm trong hộp, thực nhanh ngân châm biến đen, Thải Hà khiếp sợ hô: “Điểm tâm này có độc!”

“Chủ tử...” Tử Ngọc lo lắng nhìn Hà Duyệt.

Hà Duyệt yên lặng một hồi, buông tay ra, nghiêm túc nói: “Chuyện hôn may không được phép truyền ra ngoài.”

Tử Ngọc và Thải Hà nhìn nhau liền thu thập đồ đạc rời đi, lưu lại một mình Hà Duyệt trầm mặc.”

----Mười ngày sau, Khánh Dương Cung----

“Hoàng Thượng giá lâm, Thái Hậu giá lâm, Vinh Thần giá lâm...”

Văn võ bá quan cùng chúng phi thị toàn bộ đứng lên, thỉnh an nói: “Tham kiến Hoàng Thượng!”

“Bình thân.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Hà Duyệt ngồi ở bên cạnh Lãnh Diệc Hiên, nhìn chúng quan viên đưa đến hạ lễ, châm chọc tươi cười, ngay sau đó hướng Tử Ngọc ra hiệu ánh mắt, Tử Ngọc đem ngọc Quan Âm tinh xảo đưa cho Lữ Cơ xem, “Thần thị chúc Thái Hậu phúc thọ an khang.”

Ngọc Quan Âm, Lữ Cơ không biết nhớ tới cái gì đột nhiên sắc mặt liền không tốt, nhưng giữa chốn đông người Lữ Thái Hậu đành miễn cưỡng gật đầu cười nói: “Vinh Thần có lòng rồi.”

Lãnh Diệc Hiên không nghĩ tới Hà Duyệt sẽ đưa ngọc Quan Âm, nhớ tới cái gì đó, sắc mặt lạnh đi, ngay sau đó ý vị thâm trường cười cười, duỗi tay cầm tay Hà Duyệt, “Không khỏe?”

Không khỏe? Hà Duyệt lắc đầu, “Nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng, Thần thị khá hơn nhiều rồi.”

“Sắc mặt của ngươi lại không nói vậy.”

Sắc mặt Hà Duyệt xác thật không tốt, Lãnh Diệc Hiên có thể nhìn ra huống chi là những người khác, Lãnh Vân Diệu trực tiếp mở miệng, “Hoàng Thượng, Vinh Thần cũng sắp lâm bồn không thích hợp ngồi lâu.”

Đại thần chung quanh gật đầu đồng ý, bụng lớn như vậy rồi, xác thực không tốt, Lữ Thái Hậu nhìn sắc mặt những người xung quanh đoán ý, cười nói: “Duyệt Nhi xác thực nên nghỉ ngơi cho tốt, Hoàng Thượng, cho Duyệt Nhi xuống đi.”

Thái Hậu cũng đã nói rồi Lãnh Diệc Hiên cũng không tiện cự tuyệt, kỳ thật cho dù Lữ Thái Hậu có không đồng ý hắn cũng định cho Hà Duyệt xuống nghỉ ngơi, hướng Hà Duyệt gật đầu. Hà Duyệt cũng không thích nơi này, được Tử Ngọc, Thải Hà nâng hướng Lãnh Diệc Hiên thỉnh an, “Thần thị cáo lui.”

Hà Duyệt dưới ánh mắt mọi người rời Khánh Dương Cung, theo phương hướng Mai Hương Điện mà đi, ở Ngự Hoa Viên an tĩnh, Hà Duyệt hỏi: “Tử Ngọc, có tra được cái gì không?”

“Chủ tử, nô tỳ còn chưa tra được người hạ độc chủ tử là ai, bất quá nô tỳ thấy ở Mai Hương Điện có mấy người lạ mặt.”

Hà Duyệt dừng bước, “Ngươi nói Mai Hương Điện có người xếp nhãn tuyến?”

Tử Ngọc gật đầu, Thải Hà nhíu mày, ngay sau đó lập tức quay đầu lại, “Ai ở nơi đó!”

Một bóng đen tử núi giả hiện ra, Tử Ngọc lập tức thi triển khinh công, nhanh chóng tới trước mặt bóng đen kia, cũng từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ hướng cổ đối phương, phát hiện đối phương là một nô tài, kinh ngạc một chút, bất mãn nói: “Nói, ai phái ngươi tới?”

Tiểu công công biết mình bị phát hiện muốn chạy trốn lại thấy Hà Duyệt tới, lập tức làm ra hành động cắn lưỡi, Tử Ngọc vội vã đem một chưởng đánh ngất đối phương.

Hà Duyệt nhìn người ngã trên mặt đất, “Đây là nô tài cung điện nào?”

“Chủ tử, hình như là nô tài bên người Tịch Tần.”

Hà Duyệt khiếp sợ, “Ngươi nói Tịch Tần?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.