Chuyện Lãnh Vân Diệu vào hậu cung đã trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất Hòa Hương Viên lầm hai, mà một người chủ khác của đề tài này là Hà Duyệt. Lời dễ nghe khó nghe đều có, Hà Duyệt bên ngoài chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười cùng trong lòng nội tâm sôi trào oán hận Lãnh Vân Diệu.
Đương nhiên chuyện này khiến nhiều người bất mãn nhưng cũng sẽ không thảo luận quá nhiều, dù sao cũng không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà nói Vương gia cùng nam thị của Hoàng Đế có quan hệ? Đó chính là phỉ báng a, người kia là ca ca của Hoàng Thượng đó, Huyền Minh Quốc Vương gia thân phận cao quý đó, vài cái đầu cũng không đủ chặt đâu.
Vì thế khi buổi gặp mặt hôm nay qua đi đề tài này cũng biến mất không thấy, nhưng đồng dạng một sự kiện khác lại khiến nhiều người đối với Hà Duyệt hận thấu xương.
Tôn Đạo Toàn lại đến Hòa Hương Viên trở thành tiêu điểm chú ý của các phi thị, khẩn trươnh không biết hôm nay Hoàng Thượng sẽ gọi ai thị tẩm?
“Cấp Đức Phi, Hoa Thần, các vị nương nương, chủ tử thỉnh an.”
“Tôn công công miễn lễ, Tôn công công tới đây không biết là Hoàng Thượng định triệu kiến ai?” Đức Phi cõi lòng đầy mong chờ hỏi.
Tôn công công cười cười nhưng không nói, lại làm cho mọi người lâm vào kích động trừ một mình Hà Duyệt ra. Hà Duyệt thực sợ hãi, ý niệm trong lòng không ngừng cầu nguyện Hoàng Thượng sẽ không tuyên mình đi thị tẩm, có lẽ là lão thiên gia thật sự nghe được lời Hà Duyệt, hôm nay Tôn Đạo Toàn mang người tới không phải là đem đến tin tức thị tẩm.
Hoàng Thượng không nhận người khác vào cung thị tẩm mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng còn hơn là cho người khác chiếm tiện nghi lớn, vì thế trong lòng Đức Phi cùng Hoa Thần oán giận cũng ít đi ít nhiều, những người khác tuy rằng thất vọng nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, đành phải đem ánh mắt dời tới những đồ vật mà đám cung nữ mang theo sau Tôn công công.
Tôn Đạo Toàn nhìn các vị phi thị, ý tứ cũng không hàm súc, cười phất phất tay, nhóm cung nữ nô tài này thật quy củ hướng tới chính chủ tử của mình. Mỗi người đều có nhưng phân lượng đều được phân chia, ví như Hoa Thần cùng Đức Phi được ban cho cũng không giống người thường.
Đức Phi được ban cho là một quả hải châu do Du Châu tiến nạp, một đôi ngọc hoàn do Ngu Thành đưa tới; Hoa Thần được ban cho là gấm vóc Cẩm Châu cùng một quả dạ minh châu, tính ra lễ vật của hai người đều không sai biệt lắm, cả gai đều không xem vừa mắt hạ lễ của đối phương mặt đầy khinh bỉ.
Những người khác được ban cho cũng rất bất đồng, có kim trâm, có ngọc quan, cũng có các loại tơ lụa nhiều màu sắc, còn có các loại đồ chơi lớn nhỏ. Mà trong đoa Hà Duyệt được ban cho mười lượng hoàng kim cùng mấy chuỗi hạt quý, tính ra mấy thứ này hẳn là không có gì đáng ngạc nhiên thậm chí còn không bằng giá trị với vài vị phi thị khác.
Nhưng so với những người cùng cấp vị, trừ bỏ Lý Thanh Uyển, Đổng Ly cùng Chu Tử Hoa ra thì của Hà Duyệt là tốt nhất, ngay cả Vương Lộ đều so ra kém hơn chứ đừng nói đến Vương Ngọc.
Vương Lộ nhìn lễ vật của Hà Duyệt, lại nhìn biểu tình cao hứng của đối phương, tức giận tiến lên cố ý hất lễ vật của Hà Duyệt lên làm cung nữ nâng đồ sợ tới mức liên tục quỳ lạy cầu xin tha thứ, Hà Duyệt cười cười nói không có việc gì, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Vương Lộ.
Đức Phi và Hoa Thần quay đầu nhìn nhìn Hà Duyệt, có lẽ là do tâm tình tốt, cũng có lẽ là do thứ Hà Duyệt được ban không được tốt lắm, Đức Phi quát lớn Vương Lộ một chút, Vương Lộ phẫn nộ nắm chặt hai tay, Đức Phi không nhìn chuyển tầm mắt lên người Tôn công công:“ Công công, Hoàng Thượng gần đây không ra vào hậu cung, là bận rộn quốc sự sao?”
“Tâm tư của Hoàng Thượng nô tài cũng không biết, bất quá gần đây quốc sự bận rộn là thật.” Tôn công công cười nói.
“Tỷ tỷ là không chịu được tịch mịch, nếu không đệ đệ giúp ngươi trước mặt Hoàng Thượng cầu cái tình.” Thượng Quan Tuyết vẻ mặt tươi cười nói.
Từ Tuệ căm tức nhìn sườn mặt Thượng Quan Tuyết, Thượng Quan Tuyết căn bản không để ý tới, hướng Tôn Đạo Toàn nói:“ Tôn công công giúp ta tạ ơn Hoàng Thượng ban cho.” Hành lễ xong, chúng phi thị cũng cùng nhau cảm tạ Hoàng Thượng.
Sự việc xong xuôi, Tôn Đạo Toàn cũng ly khai, bất quá đi được nửa đường lại trở về, phất phất cây phất trần trong tay, cười cười hướng Thục Phi Thượng Uyển Như nói:“ Thục Phi nương nương, Hoàng Thượng nói đêm nay sẽ đi Thu Phong Điện, còn làm phiền Thục Phi nương nương chuẩn bị tốt ngự thiện.”
Thượng Uyene Như có chút giật mình, nhưng rất nhanh lộ ra tươi cười thỉnh an nói:“ Nô tỳ sẽ chuẩn bị tốt ngự thiện nghênh giá.”
“Nô tài cáo từ.” Tôn Đạo Toàn ý cươid thỉnh an rồi rời đi.
Lúc này đây Tôn Đạo Toàn thật sự đã ly khai không còn lại vòng vèo trở về, trong lúc nhất thời Hòa Hương Viên rộng lớn như vậy tràn ngập một cỗ sát khí, Hà Duyệt thấy Đức Phi giận xanh cả mặt, liền nhịn không được ở trong nội tâm cười khẽ vài tiếng. Lại nhìn về hướng Thục Phi Thượng Uyển Như, trước sau như một vẫn ngọt ngào đáng yêu, lạnh nhạt tự nhiên, Hà Duyệt nhịn không được bội phục ở cái nới sát khí nồng đậm như thế mà vẫn tự nhiên bình tĩnh, không hổ là nữ nhân lên tới phân vị cao.
Thượng Uyển Như dùng tốc độ nhanh như chớp nhìn về bốn phía, sau đó một bộ tươi cười mười phần hướng tới Từ Tuệ nói:“ Tỷ tỷ, ta thấy sắc trời cũng tối muộn, Hoàng Thượng một hồi lại muốn tới Thu Phong Điện của ta, Uyển Như cái gì cũng chưa chuẩn bị, thứ cho muội muội tội danh đi trước.”
Từ lúc Hòa Hương Viên mở ra, Hoàng Thượng trừ bỏ chiêu Hà Duyệt thị tẩm ra, liền chưa bao giờ tới chốn hậu cung, hôm nay lại muốn tới chỗ Thục Phi thấp hơn mìng kia, Từ Tuệ làm sao có thể không tức giận sao, lửa giận nói:“ Muội muội thế nhưng thủ đoạn cao siêu a! Hoàng Thượng đã lâu không tới hậu cung, đến lúc tới hậu cung lại tới cung điện của ngươi trước tiên, thật sự là bản cung coi nhẹ ngươi.”
Hiền Phi Liễu Lam Nhi cũng đồng dạng sinh khí, nàng tự nhận so với Thục Phi xinh đẹp, cao nhã hơn, bằng không cũng sẽ không vừa mới nhập cung đã được lên hàng phi, còn sinh ra một Công chúa thế nhưng lại so với Thục Phi thấp hơn một bậc, cũng không khách khí chửi bới:“ Uyển Như tỷ tỷ đây là ngưoi không đúng rồi, Hoàng Thượng đến hậu cung thấy thế nào cũng phải tới Đức Phi nương nương hoặc Hoa Thần chủ tử trước tiên, điều này sao.....”
Thượng Uyển Như liếc nhìn Liễu Lam Nhi một cái, khinh miệt trào phúng nói:“ Hoàng Thượng vào hậu cung muốn tới điện ai làm sao có thể do ta làm chủ, muội muội là cảm thấy chuyện Hoàng Thượng tới điện của ai phải do ngươi đồng ý sao?”
“Ta.....”
“Thục Phi!!!!!” Từ Tuệ giận dữ hét.
Thượng Uyển Như vẻ mặt kinh ngạc, “Tỷ tỷ vì sao lại sinh khí như vậy? Tỷ tỷ đừng nóng giận, muội muội đêm nay nhất định sẽ nói Hoàng Thượng đến điện của tỷ tỷ nhiều nhiều a!” Cuối cùng câu nói là một nụ cười rạng rỡ, chọc cho Đức Phi chỉ vào Thượng Uyển Như:“ Ngươi......” nửa ngày mà vẫn chưa nói được gì.
Hà Duyệt ở trong lòng vì Thượng Uyển Như vỗ tay, đây mới là người lợi hại a, khó trách người ta hay nói nữ tử hậu cung thật không đơn giản, hắn hôm nay xem như là mở mang tầm mắt.
Ba vị phi tử lần đầu xuất chiến, Thục Phi thắng lợi, mang theo ý cười rời đi để lại Đức Phi với biểu tình tức giận không thể kìm chế, Hà Duyệt không thú vị lắc lắc đầu, xoay người cunhf Chu Tử Hoa rời đi, bất quá trước khi rời đi hắn lại nhìn Vương Lộ thêm vài lần.
Ban đêm, Hà Duyệt ngồi ở Xích Nguyệt Điện, ở trên bàn bày các loại bảo bối vàng bạc châu báu, mỹ ngọc tràn đầy một rương, Hà Duyệt cắn cắn một thanh vàng, tư vị cứng rắn quả thật là siêu thích a!!!!!
Thải Hà cùng Tử Ngọc nhìn nhìn nhau, không hẹn mà cùng hé miệng cười khẽ, Hà Duyệt nghe được cũng không để ý tới, chính là cười cười xuất ra hai miếng vàng phân biệt đưa cho Thải Hà cùng Tử Ngọc.
Thải Hà thụ sủng nhược kinh, vội vàng từ chối nói:“ Chủ tử, nhiêu đây nhiều lắm, hơn nữa ta cùng Tử Ngọc cũng có bổng lộc, chủ tử cũng không hà tất phải.........”
“Đây là chủ tử ban cho các ngươi liền ngoan ngoãn nhận đi.” Dù sao hắn hiện tại cũng không thiếu tiền, bạc cũng có hơn trăm lượng, tuy rằng so sánh với những người khác trong hậu cung thì còn kém xa nhưng Hà Duyệt là không lo lắng là không nhận được nhiều hơn nữa, Thiên Vũ Chương không phải là một cơ hội tốt sao?
Tử Ngọc thế nhưng là không khách khí nhận lấy, Thải Hà liếc mắt nhìn Tử Ngọc một cái, theo sau cũng cười nhận tiền Hà Duyệt cho, nói:“ Nô tỳ tạ chủ tử ban cho, chủ tử, sắc trời cũng không còn sớm, Tử Ngọc cũngbddax chuẩn bị nước ấm không bằng hiện tại tắm rửa rồi nghỉ ngơi luôn.”
Cổ đại không có giờ giấc, bình thường sắc trời đen một chút là có thể ngủ, hơn nữa hắn ngày mai còn phải đi học múa, đành phải gật đầu, thu thập tốt vàng bạc châu báu trên bàn, Hà Duyệt lại đưa cho Tử Ngọc hai mươi hai lượng:“ Bạc này ngươi cầm lấy, ngày mai mua chút quà tặng cho Thái Thị phủ.”
“Nô tỳ tuân lệnh, chủ tử đi tắm đi! Nơi này để Tử Ngọc thu thập là được rồi.”
Hà Duyệt cũng không cự tuyệt, gật đầu đi theo Thải Hà tới phòng kế bên tắm rửa. Bỏ đi lớp quần áo, làn da trắng nõn cùng thân thể ngâm mình trong nước ấm chứa đầy cánh hoa, hương hoa thản nhiên này tuy rằng đã nhiều lần nhưng Hà Duyệt vẫn khó chấp nhận được cái loại tắm rửa dành cho nữ nhân này. Ai bảo cung đình nhiều quy củ, bảo không cần hoa lại nói không được, Hà Duyệt sau vài lần thuyết giáo chỉ có thể nhận lại thất bại.
Nhiệt khí tràn ngập thẩm thấu toàn bộ căn phòng, đang lúc nhắm mắt hưởng thụ người nào đó căn bản không để ý có người đột nhập, Hà Duyệt cứ nghĩ có thể là Thải Hà liền đứng lên nói:“ Thải Hà đem quần áo cho ta.”
(*Cái bồn tắm ngày xưa là cái xô bự chảng có chỗ ngồi nên lúc lấy đồ Hà Duyệt đứng lên chứ không phải vô tư lộ hàng đâu nha~~)
Một cái nội sam màu trắng ngay lập tức xuất hiện trước mắt Hà Duyệt, Hà Duyệt không chút suy nghĩ tiếp nhânk mặc vào, vừa mới mặc xong còn chưa kịp xoay người, toàn bộ cơ thể Hà Duyệt đã nằm gọn trong một cái ôm ấp, hương vị quen thuộc nháy mắt làm cho người nào đó trừng lớn ánh mắt, kinh ngạc nghiêng đầu, gương mặt của Lãnh Diệc Hiên làm Hà Duyệt kinh hách hét chói tai:“ A.......Ngô...”
Tiếng hét chói tai đó khẳng định là không truyền ra ngoài bởi vì Lãnh Diệc Hiên ngay lúc Hà Duyệt vừa há mồm liền lấy tay bưng kín miệng người kia, đợi đối phương tỉnh táo lại mới buông tay ra.
“Ngươi....ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
“Đương nhiên là.... đến xem ngươi.”
Hà Duyệt lộ biểu tình hoài nghi, lập tức nghĩ đến chính mình vừa mới ở chỗ này làm gì, chạy nhanh mặc xonh quần áo, đỏ mặt chỉ vào Lãnh Diệc Hiên, “Ngươi, ngươi đi ra ngoài.”
Lãnh Diệc Hiên nhẹ giương khóe miệng, tiến lên trước hai bước, nhanh chóng đem người nào đó đang lui ra xa kéo về lòng ngực, cũng ngăn chanej hết thảy oán giận. Hà Duyệt bị hôn đến không thể nhúc nhích, hai tay căn bản vô lực để phản bác, mẹ nó, ai nói cổ nhân bảo thủ, này quả thật chính là cầm.......(thú )
“Duyệt còn có tâm tư vẩn vơ.”
Hà Duyệt nghe được hơi thở nguy hiểm bởi vì Lãnh Diệc Hiên nhìn hắn ngoài miệng lại tươi cười vô cùng quỷ dị, cúc hoa run sợ căng thẳng, cười có lệ nói:“ Diệc...Diệc Hiên ngươi có thể hay không buông ra, chúng ta có chuyện thì ra ngoài nói.”
Đồng tử màu đen lướt từ trên xuống dưới đánh giá Hà Duyệt một lần, nội sam mở rộng lỗ ra tầng da thịt mười phần dụ hoặc chết người, tầm mắt quá mức nóng bỏng làm Hà Duyêth sợ tới mức chạy nhanh đẩy Lãn Diệc Hiên ra, lấy áo dài ra mặc trên người rồi lại tức giận quát:“ Diệc Hiên, ngươi quá lớn mật, có biết hay không đây là địa phương gì? Ngươi cứ tuy tiện ra vào nới này nếu như bị người khác phát hiện, ngươi..........”
“Khụ... là ta không đúng, đi ra ngoài nói chuyện.” Lãnh Diệc Hiên nói xong lập tức xoay người đi ra thiên điện làm cho Hà Duyệt nãy giờ vẫn nghĩ đến phải cường thế phản bác hắn sửng sốt một hồi rồi mới đi theo ra ngoài thiên điện tiến vào nội điện.
Tiến vào nội điện, Hà Duyệt đã bị Lãnh Diệc Hiên kéo ra ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào trong gương Lãnh Diệc Hiên vì chính mình cha lau tóc ướt, nhanh chóng rời tầm mắt. Sự quỷ dị giằng co một khắc mới chấm dứt nhưng cũng không vì vậy mà giải quyết được cái loại không khí xấu hổ, Hà Duyệt đành phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói sang chuyện khác:“ Diệc...Diệc Hiên ngươi tới đây là có chuyện gì?”
Lãnh Diệc Hiên cũng không có lập tức trả lời Hà Duyệt mà là buông lược, kéo Hà Duyệt đến thành giường. Hà Duyệt dưới ánh mắt của Lãnh Diệc Hiên khẩn trương ngồi xuống, đợi lúc chăn bao kỹ cơ thể chính mình mới nghe Lãnh Diệc Hiên nói:“ Nghe nói ngươi cùng Van Vương hôm nay một mình nói chuyện hồi lâu?”
Vân Vương? Là chuyện Hòa Hương Viên? Có hay không Lãnh Diệc Hiên nghe được cái gì không nên nghe đi! Hà Duyệt trừng lớn mắt nhìn nhìn Lãnh Diệc Hiên, nhìn thấy đối phương lộ ra biểu tình nghiêm cẩn, nuốt nuốt nước miếng:“ Ân, ngươi như thế nào lại biết chuyện này?”
Hắn như thế nào lại biết? Có ám vệ không khéo có khả năng muốn không biết cũng khó a, hơn nữa người nào đó còn tìm hắn chất vấn một phen:“ Như vậy các ngươi đã nói những gì?”
Đã nói những gì? Hà Duyệt ánh mắt trừng lớn, nhìn Lãnh Diệc Hiên rồi nhanh chóng dời mắt, Lãnh Diệc Hiên thông minh nhanh chóng nắm bắt được có điểm không thích hợp, cúi đầu bên lỗ tai Hà Duyệt dụ dỗ nói:“ Duyệt, nói cho ta biết hắn cùng ngươi nói cái gì?”
“Hắn......” Hà Duyệt có thể nói Vân Vương cùng hắn nói giỡn nói cái gì mà cưới hắn về làm Vương Phi sao? Đánh chết Hà Duyệt cũng không mở miệng được, bởi vì hắn cảm thấy nếu nói ra lời này thực không ổn, mặc kệ là Vân Vương có đối với hắn là nói giỡn hay không.
(Mỗi lần edit tới đoạn Hòa Hương Viên là cân não quá đi huhuhu)