“Vân Vương điện hạ, không đúng, Diệc Hiên ngươi nói chính là Vân Vương đang ở cùng Sở Nhiên?”
Lãnh Diệc Hiên ý vị thâm trường cười cười, Tiêu Sở Nhiên đen măt, Lãnh Vân Diệu thấy vậy đành cười nói: “Haha. Bản vương chỉ là tạm thời quấy rầy Tiêu đại nhân mà thôi.”
Tiếng cười này nghe sao cũng thấy không đúng nhỉ, Hà Duyệt hoàn toàn không tin Lãnh Vân Diệu, nhưng nhìn đến bộ mặt đen thui của Tiêu Sở Nhiên lại nhớ tới thân phận Lân nhi của người này, sớm hay muộn cũng gả cho người khác, nếu Vân Vương thành công không phải tương lai chính là Vương phi hay sao?
Nghĩ đến Tiêu Sở Nhiên từ Tả tướng biến thành Vân Vương phi, Hà Duyệt nhịn không được cười trộm một tiếng lại nhìn đến nhan sắc của Tiêu Sở Nhiên, ân, thật đẹp mắt nha! Tiêu Sở Nhiên không hiểu ánh mắt của Hà Duyệt là có ý gì nhưng Lãnh Diệc Hiên thì hiểu a! Gợi lên khóe miệng duỗi tay ôm lấy Hà Duyệt, nhéo nhéo cái múi đối phương sau đó nói: “Nói chuyện chính sự trước!”
Được thôi, tới nơi này không phải nói chuyện chế độ khoa cử sao? Hắn vừa rồi còn loạn tưởng cái gì?
“Hoàng Thượng mời theo thần đi bên này.”
Lãnh Diệc Hiên lôi kéo Hà Duyệt đi đến đình hóng mát sau hậu hoa viên, hoa sen nở rộ, liễu rũ phiêu dật, nủi giả cầu nhỏ, đình đài lầu các, đứng trên bậc thang Hà Duyệt nhịn không được cảm thán biệt phủ này thật u tĩnh mỹ lệ.
“Nói vậy vào mùa xuân cùng trời đông giá rét, nhất định rất đẹp nha!”
Tiêu Sở Nhiên cười nói: “Chờ lúc vào đông, Duyệt Quân hãy tới đây thưởng thức hoa mai đi.”
Hà Duyệt nhàn nhạt cười gật gật đầu, sau đó bưng trà lạnh lên uống một hồi liền nghe thấy Lãnh Diệc Hiên bàn đến chuyện khoa cử. Nghe nói triều thần đồng ý rất ít Hà Duyệt liền nhịn không được nhíu mày, ngay sau đó nhớ tới vừa rồi trên xe ngựa nghĩ ra biện pháp, nhưng là biện pháp gì?
“Việc này cần có một biện pháp đẹp cả đôi đường.”
Lãnh Vân Diệu nghiêm túc gật đầu, Lãnh Diệc Hiên mặt vô biểu tình nói: “Trẫm sớm hay muộn gì cũng làm cho đám người đó....”
Nắm chặt nắm tay nhìn ra được Lãnh Diệc Hiên đang rất bất mãn với triều thần hiện tại như thế nào, Hà Duyệt bừng tỉnh, duỗi tay cầm lấy tay Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên thu hồi sát khí, cho Hà Duyệt một nụ cười ôn nhu, nói: “Chuyện này sau rồi tính.”
“Mấy cái cách làm ăn lúc trước có kết quả gì không?”
Lãnh Diệc Hiên phẩy quạt cười nói: “Phỉ thúy cùng mã não vẫn đang tìm kiếm, nhưng trân châu mà Hà Duyệt nói còn khá khó khắn.”
“Khó khắn?” Hà Duyệt nhướng mày, còn không phải là trân châu sao? Có cái gì mà khó khăn, đúng rồi, nhóm người này rốt cuộc có biết trân châu là thứ gì không?
“Vân Vương điện ha, người cũng không biết trân châu là vật gì?”
“Hà Duyệt a, ngươi tốt xấu gì cũng là em dâu của ta dừng cứ gọi Vân Vương ddienj hạ mãi thế, cứ như Diệc Hiên gọi ta huynh trưởng là được rồi.”
Ngạch, như thế nào có thể gọi như vậy! Khóe miệng Hà Duyệt run rẩy, ngay sau đó có chút xấu hổ hô: “Huynh trưởng....”
Tiêu Sở Nhiên thấy Hà Duyệt xấu hổ, liếc mắt trừng qua một cái, Lãnh Vân Diệu cười cười sau đó nghiêm túc nói: “Hà Duyệt, không dối gạt ngươi, trân châu là vật gì cả Huyền Minh Quốc chúng ta không ai biết.”
Hà Duyệt che đầu, “Là ta sai, quên cùng các ngươi giải thích nó là cái dạng gì.”
“Sở Nhiên, bút mực đâu?”
Tiêu Sở Nhiên gật đầu, gọi người đi lấy bút mực, Hà Duyệt ở trên tờ giấy trắng vẽ một con sờ biển, “Cái này gọi là trai sông, cũng như sinh trưởng ở sông, trân châu mà ta nói chính là ở bên trong con trai này, chúng thường có màu trắng nhưng cũng có lúc là màu hồng nhạt quý hiếm, ân, tóm lại các ngươi muốn tìm kiếm trân châu trước hết phải tìm được trai sông, mấy vùng gần biển hẳn là cũng có mấy loại này, bất quá loài này cũng rất khó tìm vả lại không phải bất cứ con nào cũng có trân châu cho nên loại này rất trân quý.”
“Nguyên lai là ở trong con trai.” Lãnh Vân Diệu đem tờ giấy thu lại, “Ta ngày mai phái người đi tìm xem, xem có thể hay không tìm được trân châu ngươi nói.”
Hà Duyệt gật đầu, “Nếu có thể tìm được, trân châu nhỏ có thể làm thành phấn trang điểm hay làm trâm cài đầu, mấy tiểu thư nhà giàu nhất định rất thích, mà trân châu có ý nghĩa mang lại như ý cát tường, nếu làm thành dây đeo nhất định hấp dẫn được các vị phu nhân.” Trân châu mấy loại đồ vật này cũng sẽ không biến sắc, còn có thể bảo quản lâu dài, ở thời hiện đại trân châu cũng thật sự rất quý chứ đừng nói đến thời cổ dại con người vẫn còn chưa biết cách nuôi trai sông, nếu có trân châu làm ăn buôn bán nhất định kiếm được không ít.
Lãnh Vân Diệu nghe nói khi kiếm được có thể hấp dẫn được mấy người có tiền, ý cười trên môi càng sâu, gật đầu nói: “Bản vương nhất định phải tìm ra trân châu, nhìn xem rốt cuộc vật này trân quý bao nhiêu?”
Hà Duyệt cười nói: “Kỳ thật không riêng gì trân châu, mã não có thể trừ tà, đặc biệt là mã não đỏ rất được người ta yêu thích, mà nói đến phỉ thúy có giá trị liên thành, huynh trưởng có thể từ ba vật này mà trở thành thương gia hạng nhất.”
Lãnh Vân Diệu rất thích từ giá trị liên thành, Lãnh Diệc Hiên nhưng thật ra bình tĩnh, Tiêu Sở Nhiên rất là tò mò, lúc Hà Duyệt nghĩ đến cái gì đó, Hà Duyệt lại lấy bút lên vẽ một ít thực vật, cũng đưa cho Lãnh Diệc Hiên, “Diệc Hiên, thực vật này có thể giúp bá tánh giảm bớt đói kém.”
Mọi người kinh ngạc, Lãnh Diệc Hiên kinh ngạc cầm trang giấy, nhìn chữ viết của Hà Duyệt, “Ta nghe nói Huyền Minh Quốc gieo trồng hạt ngũ cốc, bất quá bởi vì thu hoạch ít dần nên hằng năm đều xảy ra nạn đói.”
“Không sai, Duyệt Quân còn không biết, tuy Huyền Minh Quốc ta nằm ở vị trí thuận lợi nhưng luận về lương thực vẫn kém so với Thanh Loan Quốc, ngay cả Tử Mạch Quốc so với chúng ta cũng nhiều hơn.”
“Chỉ giáo cho?”
Tiêu Sở Nhiên thở dài nói: “Tử Mạch Quốc tuy là nơi lạnh giá khắc nghiệt nhưng Tử Mạch Quốc có mặt hàng da lông rất được nước ta yêu thích cho nên rất nhiều thương nhân dùng lương thực đi đổi lấy rồi bán lại cho thế gia vọng tộc, số lượng này cũng bằng trăm ngàn lượng bạch kim.”
Khai thông mậu dịch giữa các nước, đây chính là việc làm chính xác, bất quá dùng lương thực đi đổi, đây lại là biện pháp ngu xuẩn. Kỳ thật Huyền Minh Quốc luận về vị trí địa lý, lúa nước hẳn là dễ dàng thu hoạch mới phải, đặc biệt là ở mấy bình nguyên rộng lớn, càng thêm lợi cho.... Đúng rồi, thế giời này không có luân canh cây trồng cũng không có phân bón tăng trưởng, muốn tăng gia sản xuất e rằng khó.
“Hà Duyệt, ngươi nếu lên mấy loại thực phẩm này có thể cứu đói?”
Hà Duyệt nhìn về phía Lãnh Vân Diệu, cười gật đầu, “Ta nhớ rõ khoai lang có xuất hiện ở Huyền Minh Quốc.”
“Phải, nhưng khoai lang đỏ ăn nhiều đối với cơ thể sẽ không tốt cho nên bá tánh rất ít khi gieo trồng lại còn có việc gieo trồng sản lượng rất ít.
“Đây là bởi vì các ngươi gieo trông theo phương pháp sai, nếu gieo trồng chính xác, lợi dùng chính xác, chuyện giải cứu đói nghèo kia là đường nhiên.” Khoai lang chính là có tính nóng nhưng khoai lang có tác dụng rất lớn a.
Nhìn một đám người vẫn không hiểu, Hà Duyệt nói: “Khoai lang một năm thu hoạch được hai lần, đem một chút khoai chôn xuống đất chờ cho mầm nhú lên dài một chút lại đem đi cắt ngọn, gieo trộng như vậy không chỉ ra nhiều nhánh hơn mà củ cũng to hơn, đến lúc dùng, lấy khoai lang ăn với chao trắng không những ngon mà còn giúp no bụng, nếu là lúc bình thường thì lấy tới nướng ăn, nêu không chê phiền toái thì có thể đem khoai gọt vỏ rồi trộn với lúa mạch tán thành bột cho thêm chút nước rồi nhồi để làm bánh gì đó....” Hà Duyệt không ngừng giảng giải cho các vị đại nhân vật về chỗ tốt của khoai lang cùng lúa mạch,cùng với cây bắp, khoai tây các loại lương thực, Tiêu Sở Nhiên nghe được kích động không thôi đến nỗi sắp rơi nước mắt, Lãnh Vân Diệu thì nghe được hương vị tiền, Lãnh Diệc Hiên còn lại thì vui vẻ. (Quỳ anh Diệu....)
“Duyệt Quân, ngươi nhất định là thiên thần phái xuống bằng không làm sao có thể nghĩ ra được nhiều cách hay như vậy.”
Hf nghe được Tiêu Sở Nhiên khen, nhàn nhạt cười, kỳ thật hiện tại hắn cũng không sợ việc thân phận của mình bị bọn họ phát hiện, nếu là Lãnh Diệc Hiên dò hỏi, hắn nhất định nói cho đối phương biết, nhưng Lãnh Diệc Hiên từ đầu tới cuối cũng không có bàn luận về chuyện này bao gồm cả Lãnh Vân Diệu hay Tiêu Sở Nhiên, nhiều nhất cũng chỉ là ca ngời tại năng của hắn mà thôi.
Hàn huyên chuyện kiếm tiền cùng phương pháp cứu đói cũng đã trưa, Tiêu Sở Nhiên mở tiệc chiêu đãi Lãnh Diệc Hiên cùng Hà Duyệt, sau khi nhét đống đồ ăn tinh mỹ vào bụng, Hà Duyệt mới mở miệng nói: “Kỳ thật chế độ khoa cử không phải chuyện khó giải quyết.”
Lãnh Diệc Hiên kinh dị nhìn Hà Duyệt, “Duyệt, ngươi có biện pháp?”
“Cũng không tính là biện pháp, các ngươi lo lắng không chiếm được triều thần đồng ý cũng là đương nhiên, nếu ta đoán không sai, việc này khi đem đi nghị sự không phải ai cũng tán thành, chỉ sợ Sở Hà đại nhân cũng sẽ đối với chuyện này mà xem xét.”
Điểm này cũng là điều mà mấy người Lãnh Diệc Hiên đang lo lắng, Hà Duyệt gật đầu nói: “Hoàng Thượng, việc này không cần ngươi tới đề cập, yêu cầu ở đây chính là người các ngươi không tín nhiệm đề cập, tốt nhất là người đối địch với phe Hữu tướng.”
Đối lập? Lãnh Diệc Hiên nhướng mày, Lãnh Vân Diệu nghĩ nghĩ bừng tỉnh đị ngộ nói: “Hà Duyệt, ý ngươi là....”
“Ân, hiện nay triều đình đơn giản phân làm ba phái, một là phe của Hữu tướng, một là phe của Hoàng Thượng còn lại là những tướng quân không chọn về phe nào nhưng cũng không thích phe của Hữu tướng lại muốn trở thành người được Hoàng Thượng coi trọng.”
“Duyệt Quân ngươi là tính toán muốn làm Trấn quốc tướng quân đề xuất ra việc này, nhưng đại tướng quân này chỉ yêu võ ghét văn, không nhất định sẽ...”
“Sở Nhiên, không nhất định phải là Trấn quốc tướng quân, chỉ cần một người thuộc nhóm của Trấn quộc tướng quân là được.”
Lãnh Diệc Hiên cùng Lãnh Vân Diệu giống như có điểm hiểu nhưng tổng cảm thấy còn thiếu điểm gì đó, Hà Duyệt lúc này ý vị thâm trường nói: “Cho nên phải dùng một phương pháp, lúc này nhất định phải làm phiền huynh trưởng rồi....”
Lãnh Vân Diệu nhìn về phía Hà Duyệt, Hà Duyệt cười, sau khi nghe Hà Duyệt nói, không chỉ có Tiêu Sở Nhiên cùng Lãnh Vân Diệu mà cả Lãnh Diệc Hiên đều chấn kinh rồi, theo sau đó cười ha ha, Lãnh Diệc Hiên rất vui sướng, Lãnh Vân Diệu cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhìn mấy người này cao hứng Hà Duyệt cũng cười theo.
Tới giờ Dậu, Lãnh Diệc Hiên cùng Hà Duyệt lên xe ngựa hồi cung, trên xe ngựa Lãnh Diệc Hiên vẫn luôn ôm Hà Duyệt, nịnh nọt Hà Duyệt, Hà Duyệt cười mắng Lãnh Diệc Hiên miệng ngọt, Lãnh Diệc Hiên vẻ mặt không hiểu khiến Hà Duyệt mở miệng cười ha ha.
“Duyệt, chờ sau khi Tam quốc hội tụ, ta muốn đi xuống phía nam vi hành.”
“Vi hành phía nam?”
Lãnh Diệc Hiên gật đầu, “Lần trước chuyện Lâm An cùng Mang Thành đã cho trẫm thấy được chuyện này không tầm thường, trẫm muốn mượn việc vi hành lần này để điều tra, chuyện này chỉ có hoàng huynh ta biết.”
“Ngươi nói với ta chính là muốn đơn độc hành động?”
Lãnh Diệc Hiên không mở miệng Hà Duyệt liền biết kết cục đã định, hắn còn có thể nói cái gì? Nói hắn cũng muốn đi sao? Hà Duyệt cười khổ, Lãnh Diệc Hiên thở dài nói: “Trẫm biết ngươi lo lắng, yên tâm, trẫm cam đoan với ngươi nhất định sẽ trở về.”
Hà Duyệt cái gì cũng không nói, lẳng lặng cùng Lãnh Diệc Hiên hồi cung rồi trở về Xích Nguyệt Điện, ban đêm nằm trên giường, Hà Duyệt thầm than, còn không phải là đi về nam hay sao cũng không phải là đi chiến trường, Khanh Hy của Thanh triều không phải cũng hay làm như vậy sao? Nghĩ bậy làm cái gì?
Sau khi tự an ủi bản thân Hà Duyệt cũng không bâng khuâng nữa, an tĩnh mấy ngày, Hà Duyệt từ trong miệng Tử Ngọc biết được trên triều có biến.
Tả hữu lãnh vệ Ngụy Thông đại nhân trình lên tấu chương có liên quan đến việc khảo chế, còn đề cử ra bộ “Chế độ khoa cử” mới, bị triều thần nhất trí phản đối, có người còn nói Ngụy Thông không có chí tiến thủ, cố ý làm điên đảo triều chính, làm lơ lịch đại trăm năm của Huyền Minh Quốc, coi rẻ tiền bối, không hiểu bảy điều nên làm của triều thần, thậm chí còn có người dâng tấu cách chức Ngụy Thông.