Lương Thần Mục Trì đến đây là điều mà không ai lường trước được, khí thế Mục Trì lạnh băng coi như là một loại đặc trưng của cả hậu cung nhưng mặc kệ là Đức Phi hay Hoa Thần vẫn là không dám đối với Lương Thần động thủ, không nói đến Mục Trì biết võ công, chỉ nói đến thủ đoạn làm việc của hắn thôi đã đủ trấn áp hai người này rồi.
Đức Phi mặt trắng bệch muốn mở miệng phản bác, Mục Trì trước một bước nói: “Việc này bản quân đã thông báo Vân Vương điện hạ, Vân Vương điện hạ đã mệnh lệnh bản quân hảo hảo điều tra hiện trường, trước khi Vân Vương điện hạ tới đây bất luận kẻ nào cũng không được phép nhúc nhích gì Tuệ Thần!”
“Lương Thần, ngươi!”
“Đức Phi, ngươi là nghe không hiểu sao?”
Ánh mắt Mục Trì lạnh băng làm Từ Tuệ sợ tới mức lui lại một bước, các cung nữ nô tài vừa rồi tiến lên bắt Hà Duyệt cũng kinh hồn tán đảm một phen, Hà Duyệt nhìn cảm ơn Mục Trì ngay sau đó dời tầm mắt trên người Chu Tử Hoa cuối cùng chỉ có thể thương tâm cúi đầu.
Khi Lãnh Vân Diệu đến nhìn thấy phong cảnh hỗn độn, Hà Duyệt cũng chật vật bất kham, nhìn lướt qua những người đang đứng ở đây, khẩu khí lạnh lùng nói: “Đức Phi, bản vương nghe nói ngươi muốn đích thân xử trí Tuệ Thần, đây là thật?”
“Thần thiếp...Thần thiếp...” Từ Tuệ ấp a ấp úng, Lãnh Vân Diệu tức giận nói: “Đức Phi, bản vương cảm thấy lãnh cung bên kia thật không tồi, ngươi thích không?”
Từ Tuệ kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Vân Diệu, Lãnh Vân Diệu cho một ánh mắt đầy sát ý, Từ Tuệ không dám tạo thế nữa lập tức cúi đàu nhận tội, “Thần thiếp không dám.”
Lãnh Vân Diệu cũng không có khả năng tống Từ Tuệ vào lãnh cung, chỉ liếc nhìn Vương Ngọc một cái, nói: “Tuệ Thần tạm thời nhốt ở Tử Cúc Điện, cho tới lúc Hoàng Thượng trở về không được đi ra ngoài nửa bước, những người khác cũng không được tới gần Tử Cúc Điện, nếu kháng lệnh, chém!”
Một chứ “chém” này làm đám người Đức Phi, Hoa Thần sợ không dám hé răng, Hà Duyệt biết được Lãnh Vân Diệu đây chính là muốn bảo toàn cho mình liền cấp Lãnh Vân Diệu dập đầu tạ ơn, Lãnh Vân Diệu trả lại cho Hà Duyệt một ánh mắt không có chuyện gì liền nói: “Bản vương chốc nữa sẽ tự mình thẩm vấn Tuệ Thần, còn hiện trường ở đây sẽ do người của Cấm U phủ điều tra.”
Không ai dám phản đối, không bằng nói rằng mấy người này nghe ba chữ “Cấm U phủ” liền im luôn, quy quy củ củ thỉnh an rời đi, Hà Duyệt cũng được Tử Ngọc, Thải Hà nâng về Tử Cúc Điện.
Trong Tử Cúc Điện, bọn cung nữ nô tài ra ra vào vào, đắc biệt là Tử Ngọc cùng Thải Hà, nhìn hoảng loạn như thế còn tưởng đã xảy ra đại sự gì. Kỳ thật cũng không có chuyện lớn chủ yếu là do lăn lôn không cẩn thận động thai khí, có chút suy yếu bất quá khi Thải Hà tử trong miệng Tử Ngọc kể một lượt liền nhịn không được bất mãn mắng đám người Đức Phi kia.
Hà Duyệt nằm trên giường, thoa thuốc lên cái ót trướng đau lại uống xong một bát canh thuốc dưỡng thai Tử Ngọc ngao cho, Hà Duyệt có chút mệt mỏi chậm rãi tiến vào cõi mơ.
Chờ Hà Duyệt lại một lần nữa tỉnh lại, đã là giờ Thân.
“Chủ tử, người tỉnh rồi.”
“Ân, Thải Hà, Vân Vương điện hạ có tới chưa?”
Thải Hà lắc đầu, “Vân Vương điện hạ chưa từng tới qua, bất quá công công truyền chỉ đã nói muộn một chút Vân Vương điện hạ sẽ tới.”
Nghe thấy Lãnh Vân Diệu một hồi sẽ đến, Hà Duyệt không còn gì bất an, sờ sờ phần bụng đã có chút rõ ràng, khóe miệng không tự chủ được khẽ dương lên.
“Chủ tử chính là đói bụng?”
Thải Hà vừa nói dứt lời, quả thật hắn có chút đói bụng, Thải Hà thấy vậy cười nói: “Chủ tử, đồ ăn đã chuẩn bị xong, nô tỳ hậu hạ người rửa mặt chải đầu.”
Hà Duyệt gật đầu, Thải Hà giúp hắn mặc vào quần áo, rửa mặt chải đầu, theo sau tiến vào phòng ăn dùng bữa, có lẽ là thực sự đói bụng, năm món một canh toàn bộ bị Hà Duyệt xử sạch sẽ.
“Chủ tử ăn uống tốt như vậy, có thể thấy được tiểu hoàng tử nhất định khóe mạnh.”
Tử Ngọc nói vậy Hà Duyệt nghe xong cũng chỉ lắc lắc đầu, theo sau xoa xoa miệng, đứng dậy rời khỏi phòng ăn tiến đền thư phòng, bất quá vừa tới cửa thư phòng đã nghe bên ngoài truyền lời, “Chủ tử, Vân Vương điện hạ tới.”
Hà Duyệt vội vàng quay lại nhìn thấy Lãnh Vân Diệu cũng đang tiến vào thư phòng lập tức khom lưng thỉnh an nói: “Thần thị tham kiến Vân Vương điện hạ.”
“Miễn lễ, bản vương có chuyện riêng muốn nói với Tuệ Thần.”
“Vâng.” Tử Ngọc cùng Thải Hà dẫn các cung nữ nô tài khác rời đi, cũng đóng cửa thư phòng cẩn thận lại.
Hà Duyệt nhìn về phía Lãnh Vân Diệu, Lãnh Vân Diệu đi qua bên kia ngồi xuống, nói: “Hà Duyệt, ngươi hẳn là biết bản vương tới đây là có mục đích gì?”
Hà Duyệt gật đầu, “Hà Duyệt bị người hãm hại, ở Ngự Hoa Viên bị tập kích hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm ở Lục Tuệ Điện (chỗ Vương Ngọc ở.), mà Vương Ngọc cũng đã chết rồi.”
“Việc này, bản vương rõ ràng, bản vương tới đây không phải cùng ngươi nói chuyện này.”
Hà Duyệt kinh ngạc nhìn Lãnh Vân Diệu, không nói chuyện này thì nói chuyện gì? Bộ mặt Lãnh Vân Diệu nghiêm túc, đứng dậy hướng đến thiên điện, Hà Duyệt theo sát sau đó, vừa mới bước vào thiên điện Hà Duyệt liền bừng tỉnh đại ngộ, khẩn trương hô: “Hoàng Thượng hắn...”
Lãnh Vân Diệu quay lại cười nói: “Xem ra ngươi minh bạch mục đích ta tới đây rồi.”
“Ý của hoàng huynh là....Ta nghe nói Diệc Hiên xảy ra chuyện ở Lâm An, vốn địnhk tìm hoàng huynh hỏi rõ tình hình ai ngờ...”
“Chuyện của Vương Ngọc ngươi không cần để ý, ta tin tưởng việc này cùng ngươi không có quan hệ, tiết mục hãm hại người khác này ta cũng thấy không ít rồi.” Lãnh Vân Diệu châm chọc cười, ngay sau đó nghiêm túc nói: “Lơi đồn bên ngoài ta cố tình làm như vậy, kỳ thật chuyện lần này so với ngươi tưởng tưởng phức tạo hơn nhiều.”
Hà Duyệt lhaanr trương nhìn chằm chằm Lãnh Vân Diệu, Lãnh Vân Diệu thở dài nói: “Ngươi cung biết Diệc Hiên lấy việc đi tuần lần này là để đi về phía nam điều tra.”
“Ân, Hoàng Thượng có cùng ta nói chuyện qua.”
“Xuôi nam thứ nhất chính là để tìm hiểu tình huống của vùng Giang Nam gần đây thế nào, thứ hai còn là bởi vì...” Lãnh Vân Diệu nhỏ giọng nói ra mấy chữ làm Hà Duyệt sợ hãi trợn mắt há mồm, ngay sau đó có chút kích động nói: “Hoàng huynh nói chính là sự thật? Thật sự sẽ....”
“Việc này chính là ám vệ điều tra được, để xác nhận có thật hay không thì còn phải điều tra thêm nữa.”
“Cho nên, Hoàng Thượng mới...”
Lãnh Vân Diệu gật đầu, “Địa phương nơi Diệc Hiên mất tích không phải ở Lâm An mà là ở Thượng Liêu.”
Thượng Liêu? Hà Duyệt kinh dị, “Kia không phải địa phương hắn đi tuần sao?”
“Không tồi, ám vệ ta phái đi báo tin về chính là mất tích ở Thượng Liêu, mà ám vệ đi theo Diệc Hiên cũng không có tin tức gì về hắn.”
Từ lần Thiên Sơn tế bái, Hà Duyệt biết được Lãnh Diệc Hiên có võ công không phải dạng thường, người binhg thường chắc chắn sẽ không gây bất lợi gì được cho hắn, có thể làm cho ám vệ của hắn cũng biến mất theo, chuyện này....
“Diệc Hiên võ công ta tin tưởng bất quá...Ta còn tin tưởng có câu nói thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Hà Duyệt gật đầu, trên thế giới này không hề tồn tại thứ mạnh nhất chỉ có mạnh hơn, điểm này mặc kệ là ngàn năm sau hay ngàn năm trước đều đúng cả, tuy nói cá lớn nuốt cá bé là quy luật sinh tồn nhưng chính ngươi có thể cam đoan rằng mình là cường giả trên vạn người hay không, không có ai hơn ngươi hay không?
“Ta tới đây chính là báo cho ngươi biết trạng huống của Diệc Hiên bây giờ, ngươi cũng không cần quá lo lắng, đến lúc thích hợp ta sẽ tiếp tục phái người tìm kiếm, ngươi an tâm nghỉ ngơi đi.”
An tâm? Hắn làm sao có thể an tâm được, Diệc Hiên hiện giờ sống chết không rõ, Hà Duyệt nắm chặt đôi tay, nhìn chằm chằm Lãnh Vân Diệu nói: “Hoàng huynh giống như vừa nói người được ngươi phái đi chưa tìm được Diệc Hiên?”
Lãnh Vân Diệu thở dài, “Đây cũng chính là điều ta phiền não, ta muốn tìm một người hấp dẫn Diệc Hiên tự xuất đầu lộ diện.”
Nếu như muốn hấp dẫn Diệc Hiên, hắn còn không phải là lựa chọn tốt nhất sao? Hà Duyệt kinh hỷ đứng lên, “Hoàng huynh, ý của ngươi là...”
Lãnh Vân Diệu cũng không thấy chuyện Hà Duyệt đứng lên nhận việc mà thấy kinh dị, tưởng phản còn lộ ra biểu tình quả nhiên là thế cười cười, “Ngươi đoán không tồi, ngươi có nguyện ý xuất cung chuyến này hay không?”
Xuất cung, nói thật ra Hà Duyệt thật sự muốn xuất cung, nếu hắn có thể lấy mình hấp dẫn được Lãnh Diệc Hiên xuất hiện, hắn rất nguyện ý đi, bất quá.... “Hoàng huynh, ta đi thích hợp sao?”
“Không được coi nhẹ chính abnr thân mình, thiên chi kiêu tử có thể làm nên đại sự thì ngươi cũng có thể làm nên đại sự.” Lãnh Vân Diệu duỗi tay vỗ vỗ bả vai Hà Duyệt, “Việc này ta đã suy nghĩ rất nhiều, phái người khác đi ta không yên tâm, cho dù là ám vệ cũng đã mấy ngày không tìm được tin tức gì cho nên ta mới nghĩ ra hạ sách để ngươi ra ngoài làm Diệc Hiên lộ diện.”
Kỳ thật Lãnh Vân Diệu vẫn luôn hoài nghi, hoàng đệ hắn không phải bị người ám toán mà chính hắn cố tình ẩn thân, có thể không làm ám vệ mình phái theo không cảm nhận được có thể thấy được Lãnh Diệc Hiên đi bước này thật mạo hiểm.
Hà Duyệt gật đầu, bừng tình, trong đầu vang lên chuyện của Vương Ngọc, Hà Duyệt có chút lo lắng nói: “Hoàng huynh, hiện tại ta xuất cung được sao?”
Lãnh Vân Diệu nghe Hà Duyệt nói, trầm mặc một hồi liền minh bạch ý của Hà Duyệt là gì, cười ha ha lên, “Ha ha, Hà Duyệt, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Khóe miệng khẽ nhếch, trong mặt hiện lên một tia tàn nhẫn, “Bản vương vẫn là có năng lức làm đám quạ đen kia câm miệng.”
Có Lãnh Vân Diệu đảm bảo, Hà Duyệt cũng an tâm xuống không ít, nghiêm túc nói: “Hoàng huynh, xin yên tâm, Hà Duyệt tuyệt không phụ hoàng huynh gửi gắm.”
Lãnh Vân Diệu vỗ vỗ bả vai Hà Duyệt, thở dài nói: “Kỳ thật việc này ta đã cùng Sở Nhiên bàn bạc rất lâu, kết quả là hắn kiên quyết phản đối, Hà Duyệt, ngươi cũng biết đã mạo hiểm bao nhiêu mới hạ ra quyết định này.”
Tiêu Sở Nhiên không đồng ý cũng là đương nhiên, đổi lại là người khác cũng sẽ không đồng ý quyết định điên rồ này của Lãnh Vân Diệu, hơn nữa hắn đang mang thai nếu lúc này Lãnh Vân Diệu biết được hắn mang thai chỉ sợ có đánh chết người này cũng không để tâm chuyện này nữa hơn thế còn cho người canh giữ Tử Cúc Điện bảo vệ hắn.
“Hoàng huynh không cần lo lắng, sau khi sự tình kết thúc ta sẽ giúp ngươi cầu tình.”
Lãnh Vân Diệu chính là chờ câu nói này của Hà Duyệt, cười nói: “Ha ha, có em dâu cam đoan như vậy là yên tâm rồi.”
Lúc sau Lãnh Vân Diệu lại cùng Hà Duyệt bàn luận một số chi tiết mới rời đi, bất quá mới bước tới cửa Lãnh Vân Diệu đã quay đầu lại nói: “Về chuyện Chu Tử Hoa....thôi, việc này chờ ngươi trở về ta sẽ nói sau.”
Lãnh Vân Diệu ném xuống câu này làm cho Hà Duyệt chua sót không thôi,, Lãnh Vân Diệu cũng không biết Hà Duyệt nghe được cái tên Chu Tử Hoa này sắc mặt lại khó coi biết bao. Đã nỗ lực quên đi, chính là không sao quên được ánh mắt tránh né của người kia ở Lục Tuệ Điện.
Tử Hoa, ngươi....thật sự tham dự vào chuyện Vương Ngọc sao?
“Chủ tử người làm sao vậy?”
Hà Duyệt rơi lệ làm Thải Hà sợ tới mức chạy nhanh lên quan tâm dò hỏi, nhẹ nhàng cha lau khóe mắt ướt đẫm, thương tâm lắc đầu nói: “Không sao đâu, Thải Hà, Tử Ngọc, chuyện vừa nãy Vân Vương đã cùng các ngươi nói qua rồi đi?”
Tử Ngọc gật đầu, “Chủ tử, người cứ như vậy xuất cung...”
“Không có việc gì, chỉ cần cẩn thận một chút là được, hơn nữa ta cũng muốn xuất cung khuây khỏa một chút.”
Giờ khắc này Hà Duyệt thật sự muốn xuất cung, hắn sợ hãi khi mình cứ ngốc ở Tử Cúc Điện này sẽ nhớ tới những lời Diệp Cốc Dịch nói với mình trước lúc chết cùng ánh mắt của Chu Tử Hoa mất.
“Chủ tử, chúng ta bảo vệ người.”
Tử Ngọc cùng Thải Hà biết võ công cũng là chuyện Hà Duyệt vừa mới biết, nếu không phát hiện sát khí của Tử Ngọc ở Hòa Hương Viên đợt trước khiến cho Hà Duyệt hoài nghi, chỉ sợ hắn mãi mãi không biết được Lãnh Diệc Hiên vì mình mà chuẩn bị hai nữ nhân võ công cao cường đâu.
“Tốt xấu gì ta cũng là nam nhân như thế nào lại để các ngươi bảo vệ?”
“Ha ha, chủ tử, không phảu nô tỳ khoe khoang chứ chủ tử không phải đối thủ của nô tỳ a!”
Được rồi, tuy rằng thật không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là như vậy, Hà Duyệt cười cười liền cùng hai cung nữ thân cận của mình sắp xếp hành lý.
Ba ngày sau, Hà Duyệt thay phục sức cung nữ do Tử Ngọc chuẩn bị, cùng Tử Ngọc Thải Hà đi ra cửa bắc Đông Khu, Lãnh Vân Diệu đã vì Hà Duyệt chuẩn bị tốt một chiếc xe ngựa để đi ra ngoài.
Lãnh Vân Diệu nhìn thấy Hà Duyệt, nghiêm túc nói: “ Mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng phải lấy tính mạng mình ra đặt lên hành đầu, chớ nên làm chuyện xúc động.”
“Hoàng huynh yên tâm, Hà Duyệt sẽ không làm chuyện lỗ mãng.”
Lãnh Vân Diệu vẫn là không yên tâm những đã đến thời khắc mấu chốt rồi, có hối hận thì cũng không kịp nữa, hắn lại không thể để Hà Duyệt trở về đành phải trầm mặc nhìn Hà Duyệt lên xe.
Trước khi đi, Thải Hà đỡ Hà Duyệt đi lên xe ngựa, Tử Ngọc ở dưới hướng Lãnh Vân Diệu hành lễ, “Vương gia, nô tỳ sẽ dùng tánh mạng bảo vệ chủ tử an toàn.”
“Năng lực của ngươi cùng Thải Hà bản vương vẫn luôn yên tâm, nhớ lấy Hà Duyệt hắn nhất định phải an toàn, nếu chủ tử nhà ngươi xảy ra chuyện...”
“Chúng ta sẽ tự kết liễu phụng bồi hắn về cửu tuyền.”
Tử Ngọc nói như vậy làm Lãnh Vân Diệu an tâm đôi chút, hy vọng bước đi lần này của mình đúng đắn. Nhưng Lãnh Vân Diệu có thiên tính vạn tính cũng không ngờ rằng sau lần từ biệt này thì khi gặp lại đã là chuyện của năm sau......